Cầu Ma

Chương 218: Hổ gia gia nhà ngươi!

/1485


Trên bầu trời ngoài bình chướng, người trung niên họ Bạch mặc giáp trắng, người toát ra khí thế hùng mạnh, lạnh lùng nhìn phương xa có con thu ngư to cỡ mấy ngàn mét và cô gái Vu Tộc đứng trên lưng nó.

Bình chướng sơn mạch bây giờ quanh quẩn tiếng nổ, từng phù văn phức tạp lần lượt hiện ra trên sơn mạch, khiến áp lực ngày càng mãnh liệt. Chính Tô Minh còn có chút chịu không nổi.

"Lại là ngươi. Lần trước không giết chết ngươi, nếu lại dây dưa thì ta sẽ giết." Trên bầu trời, người đàn ông trung niên họ Bạch biểu tình lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo, từng lời thốt ra như sấm vang vọng chấn động trời đất, khiến thu ngư khổng lồ phương xa tạm ngừng.

"Ta mượn Vu thú của bộ lạc, ngươi không giết được ta! Bạch Xung, trả lại di vật của tỷ tỷ cho ta! Nếu ngươi không đưa thì dù lần này ta thua cũng sẽ lại đến nữa!" Giọng con gái phát ra từ trên lưng thú thu ngư.

"Cút!" Người đàn ông họ Bạch mắt lóe tia sáng lạnh, nâng lên tay phải mạnh vung trước mặt.

Thiên địa chấn động ầm ầm. Bình chướng sơn mạch Tô Minh đứng bùng phát áp lực cực mạnh.

Dưới áp lực này, Tô Minh không thể chịu đựng nổi, hắn nhanh chóng lùi ra sau. Trước khi áp lực bộc phát thì hắn rời khỏi bình chướng sơn mạch, khi quay lại xem, chỉ thấy trời đất vặn vẹo. Hư không vặn vẹo chặn tầm mắt của hắn, khiến hắn không thể thấy được người trung niên bên ngoài bình chướng, không thấy thú thu ngư khổng lồ khiến hắn chấn động tinh thần, và cả cô gái Vu Tộc.

Chỉ có thể nghe từng tiếng chấn trầm đục từ thế giới ngoài bình chướng truyền đến, khiến uy áp bình chướng ngày càng mãnh liệt, Tô Minh không thể tới gần, chỉ có thể không ngừng thụt lùi.

Mãi đến khi lùi ra mấy ngàn mét, tới bên cạnh hai người Hàn Phỉ Tử và Trần Dục Bính thì uy áp mới không khuếch tán nữa.

"Tô huynh, xảy ra chuyện gì? Trừ phi…chẳng lẽ Vu Tộc tổng tấn công?" Trần Dục Bính mặt tái nhợt, lập tức kinh sợ hỏi.

Hàn Phỉ Tử ở một bên cũng nhìn hướng Tô Minh, trong mắt có ý hỏi.

"Không phải, chỉ có một người Vu Tộc đến." Tô Minh nhìn bình chướng vặn vẹo phương xa, từ từ nói.

"May mắn, may mắn, ta nói mà, không thể có chuyện trùng hợp như vậy, cứ vào lúc chúng ta đến thì gặp phải chuyện như vậy. Nhưng Tô huynh à, chúng ta mau đi thôi, chắc truyền tống trận cũng xong rồi." Trần Dục Bính khó nén khẩn trương, không ngừng nhìn sơn mạch bình chướng truyền đến tiếng nổ.

Tô Minh lại nhìn bình chướng sơn mạch một cái, kiềm chế lòng chấn động. Hắn càng hiểu mảnh đất này, càng hiểu về Nam Thần và cả Man tộc thì dần đối với nguyện vọng quay về Tây Minh của mình sinh ra mê mang.

"Tô huynh, mau đi đi!" Trần Dục Bính sốt ruột lại thúc giục. Nếu là người ngoài thì gã sớm bỏ mặc, nhưng Tô Minh tại đây, gã không dám.

Tô Minh gật đầu. Hắn biết trận chiến bên ngoài bình chướng không phải tu vi như mình có thể tham gia. Tu vi của hắn còn chẳng thể kháng cự áp lực bình chướng, đừng nói đến giúp đỡ. Lại thêm người đàn ông trung niên họ Bạch vốn không cần ai giúp.

Thấy Tô Minh đồng ý rời đi thì Trần Dục Bính thầm thở ra. Ba người hóa thành cầu vồng dần đi xa khỏi đây, không lâu sau trở lại ngọn núi lượn lờ ánh sáng vàng.

Đứng trên ngọn núi, Tô Minh luôn nhìn bình chướng phía xa, mãi đến khi Hứa Như Nguyệt cũng phát hiện cảnh tượng trên bình chướng, khẩn trương hoàn toàn mở ra trận pháp, dưới ánh sáng của truyền tống trận, Tô Minh mới thu lại tầm mắt, thân hình biến mất theo ánh sáng truyền tống trận.

Một tiếng nổ qua đi, núi lại hồi phục bình tĩnh, từng điểm ánh sáng tan biến.

Mấy lần truyền tống và nghỉ ngơi, mãi đến bảy ngày sau, đám Tô Minh bước vào trong truyền tống trận lần cuối cùng. Khi họ lại xuất hiện thì sẽ ở trong Thiên Hàn Tông.

Trong nội giới đất Nam Thần, vị trí chính bắc, có một bộ lạc danh chấn Nam Thần, tên bộ lạc là Thiên Hàn!

Thiên Hàn đại bộ lạc, một trong hai đại bộ lạc duy nhất trong đất Nam Thần!

Bộ lạc tại phương bắc Nam Thần, dù chiếm cứ phạm vi không lớn, nhưng trong đất Nam Thần, các bộ lạc lớn nhỏ thuộc về Thiên Hàn đại bộ lạc thì có rất nhiều.

Những bộ lạc phụ thuộc này khiến thực lực Thiên Hàn đại bộ lạc giống Hải Đông đại bộ lạc, chấn nhiếp Nam Thần, cũng khiến Vu Tộc ngoài bình chướng trong mấy ngàn năm qua khó thể bước vào bên trong.

Thiên Hàn Tông là Tông môn năm đó Thiên Hàn đại bộ lạc sáng lập sớm nhất, từ bộ lạc cỡ trung phát triển đến đại bộ lạc như bây giờ. Nó tồn tại ở bắc bộ đất Nam Thần, trong dãy núi bị băng tuyết bao phủ.

Khu vực này là nơi duy nhất thường xuyên bị tuyết đọng ở đất Nam Thần bên trong bình chướng. Nó chiếm cứ nửa phương bắc, cùng Thiên Hàn đại bộ lạc trở thành lực lượng mạnh nhất phương bắc.

Thiên Hàn Tông rất lớn, môn đệ rất nhiều, đến từ tất cả bộ lạc trong phạm vi Thiên Hàn đại bộ lạc.

Nguyên Thiên Hàn Tông gồm có chín ngọn núi cao nhất. Chín ngọn núi này đều bị tuyết bao trùm, sát nhau vòng quanh mặt đất. Mỗi một ngọn núi đều bị gọi là sơn môn Thiên Hàn Tông.

Mặt sau chín ngọn núi là một số đỉnh băng thấp bé, liên miên bất tận kéo dài xuống. Nếu từ trên trời ngó xuống sẽ thấy vị trí các ngọn núi như là một trận pháp, toát ra khí thế uy nghiêm. Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status