"Tử Yên cô nương, Hoa ta không lớn hơn cô bao nhiêu, chúng ta nên kết bạn ngang hàng thì tốt hơn. Cô có thể kêu ta là Hoa sư huynh." Nhị sư huynh nói, mặt hạ thấp xuống, giữ động tác ngiêng đầu nhìn Tử Yên.
Ánh mắt nhu hòa, trên mặt là nụ cười như gió xuân. Vốn khuôn mặt Nhị sư huynh đã không bình thường, thêm vào nụ cười rất có sức mạnh thân thiết, bây giờ giữ động tác như vậy, nụ cười dưới ánh nắng, có trời xanh mây trắng làm bối cảnh, hoa cỏ làm điểm xuyết, có sức hấp dẫn khó miêu tả.
Tử Yên cau chân mày thanh, lại lùi vài bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
"Tử Yên cô nương, nghe nói cô đang tìm tam sư đệ của ta, việc này ta hiểu đôi chút…" Nhị sư huynh nhìn Tử Yên, chợt ngừng lời.
Tử Yên nhướng mày, không lên tiếng.
"Ta cảm thấy rất có lỗi vì việc này, cũng căm hận hành vi như vậy. Tử Yên cô nương cứ yên tâm, cô không tìm thấy Hổ Tử thì ta có thể giúp cô tìm, nhất định phải bắt được hắn!"
"Nói thật không?" Tử Yên vẻ mặt nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật, Tử Yên hãy yên tâm đi, ta mang cô đi tìm hắn ngay. Ta ghét nhất là hành vi như vậy, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy." Nhị sư huynh ho khan, vẻ mặt uy nghiêm.
"Nhưng mà, Tử Yên cô nương, tam sư đệ của ta cũng rất đáng thương. Hắn từ nhỏ là cô nhi, kỳ thật hắn đi…tuần tra là vì, chắc cô cũng hiểu, ai. Đứa nhỏ từ nhỏ không có tình thương của phụ mẫu, ta tựa như ca ca và phụ thân của hắn, hy vọng Tử Yên cô nương có thể tha thứ cho đứa trẻ này." Nhị sư huynh khẽ thở dài, giữ động tác chắp tay sau lưng, chỉ hơi nhúc nhích bước chân, để ánh nắng luôn chiếu vào nửa bên mặt mình. Bạn đang đọc truyện tại
Ánh mắt nhu hòa, trên mặt là nụ cười như gió xuân. Vốn khuôn mặt Nhị sư huynh đã không bình thường, thêm vào nụ cười rất có sức mạnh thân thiết, bây giờ giữ động tác như vậy, nụ cười dưới ánh nắng, có trời xanh mây trắng làm bối cảnh, hoa cỏ làm điểm xuyết, có sức hấp dẫn khó miêu tả.
Tử Yên cau chân mày thanh, lại lùi vài bước, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
"Tử Yên cô nương, nghe nói cô đang tìm tam sư đệ của ta, việc này ta hiểu đôi chút…" Nhị sư huynh nhìn Tử Yên, chợt ngừng lời.
Tử Yên nhướng mày, không lên tiếng.
"Ta cảm thấy rất có lỗi vì việc này, cũng căm hận hành vi như vậy. Tử Yên cô nương cứ yên tâm, cô không tìm thấy Hổ Tử thì ta có thể giúp cô tìm, nhất định phải bắt được hắn!"
"Nói thật không?" Tử Yên vẻ mặt nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật, Tử Yên hãy yên tâm đi, ta mang cô đi tìm hắn ngay. Ta ghét nhất là hành vi như vậy, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy." Nhị sư huynh ho khan, vẻ mặt uy nghiêm.
"Nhưng mà, Tử Yên cô nương, tam sư đệ của ta cũng rất đáng thương. Hắn từ nhỏ là cô nhi, kỳ thật hắn đi…tuần tra là vì, chắc cô cũng hiểu, ai. Đứa nhỏ từ nhỏ không có tình thương của phụ mẫu, ta tựa như ca ca và phụ thân của hắn, hy vọng Tử Yên cô nương có thể tha thứ cho đứa trẻ này." Nhị sư huynh khẽ thở dài, giữ động tác chắp tay sau lưng, chỉ hơi nhúc nhích bước chân, để ánh nắng luôn chiếu vào nửa bên mặt mình. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|