Ông lão phát ra tiếng nói, nửa đầu rống một tiếng. Tiếng rống nghe như không phải tiếng người mà là dã thú đang gầm.
Khoảnh khắc phát tiếng gầm, từng đợt khói đen từ bốn phương tám hướng trong rừng xé gió lao đến. Tốc độ khói đen cực nhanh, vượt qua Bạch sư thúc lao nhanh, chớp mắt cả trời đất, rừng cây đều tràn ngập khói đen vô tận.
Sâu trong rừng, trong trại tử bộ lạc của ông lão, bây giờ các tộc nhân Vu tộc đều quỳ lạy trên mặt đất. Chúng nắm tay nhau, biểu tình kính cẩn vòng quanh một pho tượng đen cao cỡ mười mét, không ngừng bái lạy.
Bộ dạng pho tượng không phải người mà là con thằn lằn khổng lồ. Thằn lằn biểu tình dữ tợn, toát ra hơi thở hung tàn và tà ác, đang ngửa đầu nhìn trời. Trong cái miệng khổng lồ của nó cắn một đứa trẻ, đứa trẻ chưa chết, còn đang khóc lóc giãy dụa.
Pho tượng kia sinh động giống như thật, biểu tình của đứa trẻ vô cùng rõ ràng. Bộ dạng thống khổ, ánh mắt tuyệt vọng, như văng vẳng nghe thấy tiếng thào thê thảm.
Có thể thấy trên mặt đứa trẻ không phải đồ đằng của Vu tộc, đó là…Man Văn!
Bên dưới pho tượng, tứ chi thằn lằn đạp ba người, đó là ông lão, phụ nữ, thanh niên. Ba người bị điêu khắc ra biểu tình đều đang gào thét thê lương. Trên mặt họ rõ ràng lộ ra Man Văn.
Xung quanh pho tượng khiến người trông thấy ghê rợn này là mấy trăm ngàn người bộ lạc Vu tộc vòng quanh từng vòng, bên trong có ông già, có con nít, có phụ nữ, cũng có chiến sĩ Vu tộc. Thanh âm của họ dung hợp một chỗ, khoảnh khắc thiên địa bị khói đen bao trùm thì truyền ra ngoài, khiến người nghe thanh âm ẩn chứa vô tận âm u tà ác, rơi vào tai tim sẽ đập nhanh, sẽ run rẩy sợ hãi, cả người lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, chỗ Tô Minh và ông lão Vu tộc chiến đấu, thân thể ông lão trở thành căn nguyên hấp dẫn khói đen ngưng tụ. Vô tận khói đen lao nhanh đến, không ngừng vòng quanh người ông lão, bao bọc, hình thành một con thằn lằn khổng lồ!!!
Thằn lằn nằm sấp trên mặt đất, đuôi vô thức vung, đôi mắt lộ tia sáng đỏ, đầu lưỡi thè ra đang ngửa đầu gầm lên. Bộ dạng của nó giống hệt như pho tượng thú ở trong rừng được trăm ngàn tộc nhân Vu tộc bộ lạc bái lạy, giống như đúc!
Thằn lằn cỡ mười mét, khói đen không ngừng ùa đến, nó đang bành trướng. Từ người nó tỏa ra hơi thở tràn ngập âm u tà ác. Theo tiếng rống và miệng nó nhai, thanh âm thở dốc Tô Minh từng nghe nhiều lần lại xuất hiện.
Giờ phút này, Tô Minh rốt cuộc biết thanh âm kia thuộc về ai!
Khi thằn lằn gầm lên thì đầu mạnh xoay chuyển, nhìn chằm chằm ảo ảnh phân thần Bạch Thường Tại lao nhanh đến. Giây phút nó nhìn qua, Tô Minh lập tức phát hiện, con mắt thằn lằn không ngờ là hai con ngươi!
Khoảnh khắc nó nhìn về phía ảo ảnh phân thần Bạch Thường Tại, cái đuôi to lớn mạnh vung. Mang theo tiếng xé gió kinh người quất hướng hư không, khiến phần đuôi quất qua đâu là không khí xuất hiện vết rách đen tối lao thẳng tới Bạch Thường Tại.
Thân hình Bạch Thường Tại chẳng chút tạm dừng. Bây giờ y đã tiêu tan hơn phân nửa, gần như trong suốt. Giây phút cái đuôi thằn lằn vung lên, y nâng tay phải đánh ra một đấm.
Một đấm này xem thì rất bình thường nhưng giây phút đụng chạm với cái đuôi thằn lằn, con thằn lằn rụt lùi vài bước, cái đuôi vỡ nát, máu giăng khắp nơi.
Nhưng tương tự, thân hình Bạch Thường Tại cũng càng biến hư ảo, dường như tùy thời sẽ tan biến.
Cùng lúc đó, thằn lằn khổng lồ ở phía xa mạnh nhảy vọt, ở giữa không trung rất nhiều khói đen ngưng tụ lại, giống như ngọn núi nhỏ cỡ trăm mét bắn thẳng tới Bạch Thường Tại. Bạn đang đọc truyện tại
Khoảnh khắc phát tiếng gầm, từng đợt khói đen từ bốn phương tám hướng trong rừng xé gió lao đến. Tốc độ khói đen cực nhanh, vượt qua Bạch sư thúc lao nhanh, chớp mắt cả trời đất, rừng cây đều tràn ngập khói đen vô tận.
Sâu trong rừng, trong trại tử bộ lạc của ông lão, bây giờ các tộc nhân Vu tộc đều quỳ lạy trên mặt đất. Chúng nắm tay nhau, biểu tình kính cẩn vòng quanh một pho tượng đen cao cỡ mười mét, không ngừng bái lạy.
Bộ dạng pho tượng không phải người mà là con thằn lằn khổng lồ. Thằn lằn biểu tình dữ tợn, toát ra hơi thở hung tàn và tà ác, đang ngửa đầu nhìn trời. Trong cái miệng khổng lồ của nó cắn một đứa trẻ, đứa trẻ chưa chết, còn đang khóc lóc giãy dụa.
Pho tượng kia sinh động giống như thật, biểu tình của đứa trẻ vô cùng rõ ràng. Bộ dạng thống khổ, ánh mắt tuyệt vọng, như văng vẳng nghe thấy tiếng thào thê thảm.
Có thể thấy trên mặt đứa trẻ không phải đồ đằng của Vu tộc, đó là…Man Văn!
Bên dưới pho tượng, tứ chi thằn lằn đạp ba người, đó là ông lão, phụ nữ, thanh niên. Ba người bị điêu khắc ra biểu tình đều đang gào thét thê lương. Trên mặt họ rõ ràng lộ ra Man Văn.
Xung quanh pho tượng khiến người trông thấy ghê rợn này là mấy trăm ngàn người bộ lạc Vu tộc vòng quanh từng vòng, bên trong có ông già, có con nít, có phụ nữ, cũng có chiến sĩ Vu tộc. Thanh âm của họ dung hợp một chỗ, khoảnh khắc thiên địa bị khói đen bao trùm thì truyền ra ngoài, khiến người nghe thanh âm ẩn chứa vô tận âm u tà ác, rơi vào tai tim sẽ đập nhanh, sẽ run rẩy sợ hãi, cả người lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, chỗ Tô Minh và ông lão Vu tộc chiến đấu, thân thể ông lão trở thành căn nguyên hấp dẫn khói đen ngưng tụ. Vô tận khói đen lao nhanh đến, không ngừng vòng quanh người ông lão, bao bọc, hình thành một con thằn lằn khổng lồ!!!
Thằn lằn nằm sấp trên mặt đất, đuôi vô thức vung, đôi mắt lộ tia sáng đỏ, đầu lưỡi thè ra đang ngửa đầu gầm lên. Bộ dạng của nó giống hệt như pho tượng thú ở trong rừng được trăm ngàn tộc nhân Vu tộc bộ lạc bái lạy, giống như đúc!
Thằn lằn cỡ mười mét, khói đen không ngừng ùa đến, nó đang bành trướng. Từ người nó tỏa ra hơi thở tràn ngập âm u tà ác. Theo tiếng rống và miệng nó nhai, thanh âm thở dốc Tô Minh từng nghe nhiều lần lại xuất hiện.
Giờ phút này, Tô Minh rốt cuộc biết thanh âm kia thuộc về ai!
Khi thằn lằn gầm lên thì đầu mạnh xoay chuyển, nhìn chằm chằm ảo ảnh phân thần Bạch Thường Tại lao nhanh đến. Giây phút nó nhìn qua, Tô Minh lập tức phát hiện, con mắt thằn lằn không ngờ là hai con ngươi!
Khoảnh khắc nó nhìn về phía ảo ảnh phân thần Bạch Thường Tại, cái đuôi to lớn mạnh vung. Mang theo tiếng xé gió kinh người quất hướng hư không, khiến phần đuôi quất qua đâu là không khí xuất hiện vết rách đen tối lao thẳng tới Bạch Thường Tại.
Thân hình Bạch Thường Tại chẳng chút tạm dừng. Bây giờ y đã tiêu tan hơn phân nửa, gần như trong suốt. Giây phút cái đuôi thằn lằn vung lên, y nâng tay phải đánh ra một đấm.
Một đấm này xem thì rất bình thường nhưng giây phút đụng chạm với cái đuôi thằn lằn, con thằn lằn rụt lùi vài bước, cái đuôi vỡ nát, máu giăng khắp nơi.
Nhưng tương tự, thân hình Bạch Thường Tại cũng càng biến hư ảo, dường như tùy thời sẽ tan biến.
Cùng lúc đó, thằn lằn khổng lồ ở phía xa mạnh nhảy vọt, ở giữa không trung rất nhiều khói đen ngưng tụ lại, giống như ngọn núi nhỏ cỡ trăm mét bắn thẳng tới Bạch Thường Tại. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|