"Tạo của ngươi?" Thiên Tà Tử xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Minh tuy mệt mỏi nhưng đôi mắt bình tĩnh như nước.
Ông nhìn tứ đệ tử của mình, chờ đợi hồi đáp.
"Sư tôn, đây là tạo của ta." Tô Minh nhìn hướng Tích Vu bộ lạc, chậm rãi nói.
"Tạo của Đại sư huynh, ta không hiểu nhiều nhưng xem công pháp băng hỏa giao dung, băng là hàn, hỏa là nhiệt, hai cực đoan dung hợp không phù hợp lẽ thường, khiến người khó hiểu. Nhưng dung nhập vật tương khắc, một khi thành công thì có thể tĩnh tâm, đây là tạo của Đại sư huynh." Ánh mắt Tô Minh từ Tích Vu bộ lạc chuyển sang người Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử im lặng một lát, ánh mắt cùng Tô Minh giao nhau.
"Tạo của Đại sư huynh ngươi là Tạo Hoa Âm."
"Hoa là huyên náo, bế tức yên tĩnh, cùng là hai cực đoan dung hợp, giống như bế là băng, hoa là hỏa." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Lại nói Nhị sư huynh, hắn có một đôi Tạo Hóa Thủ, ban ngày sáng tạo sinh mệnh hoa cỏ, buổi tối thì như hủy diệt, phá hủy sự sống của cỏ cây, nhổ lên tận gốc." Thanh âm thì thào của Tô Minh quanh quẩn trong rừng.
"Đây cũng là hai cực đoan, không hợp lẽ thường. Sáng tạo và hủy diệt, như sinh và tử, tạo của Nhị sư huynh là dung hợp sinh tử, sáng tạo và hủy diệt giao thoa."
Thiên Tà Tử biểu tình bình tĩnh nhưng trong lòng rung động, ông không ngờ Tô Minh ở tại Cửu Phong thời gian không quá dài mà có thể phát hiện và hiểu ra như vậy.
"Nói tiếp đi!" Thiên Tà Tử từ từ nói.
"Tam sư huynh tu vẫn là hai cực đoan, không hợp với lẽ thường. Dung hợp giữa thật và giả. Thật là hiện thực, giả là mộng. Hiện thực và ảo mộng khi dung hợp sẽ ở trong túy sinh mộng tử bồi hồi giữa tỉnh và mộng. Nếu có một ngày hắn thật sự tỉnh lại, thì tạo sẽ thành."
"Sư tôn, đệ tử nói có đúng không?" Ánh mắt Tô Minh lại lần nữa rơi trên người Thiên Tà Tử, nhẹ giọng hỏi.
"Đây đúng là con đường Tam sư huynh ngươi phải đi." Mắt Thiên Tà Tử lộ ra khen ngợi, gật đầu.
"Đây không phải." Giọng Tô Minh rất yếu nhưng cực kỳ khẳng định.
Thiên Tà Tử nhướng mày.
"Đây là con đường sư tôn khiến họ đi." Tô Minh lắc đầu.
"Người ta không thể hiểu, người hợp thành từ cực đoan, cho nên người bên ngoài xem ra, người trong Cửu Phong đều là quái nhân. Đại sư huynh quanh năm bế quan thì còn bình thường chút, bởi vì hắn ít ra ngoài, người ngoài không hiểu nhiều. Nhị sư huynh ban ngày trồng hoa, buổi tuối hủy diệt, loại hành vi này dùng chữ quái đã không thể giải thích. Tam sư huynh túy sinh mộng tử, thường thì thào mang người nhập mộng, người không biết rõ nghe xong khó tránh xem như kẻ điên. Bởi vì không hợp lẽ thường, bởi vì khác với người ngoài, bởi vì không được hiểu, cho nên trở thành khen ngợi trong mắt sư tôn, trở thành trong tên sư tôn, tà trong Thiên Tà Tử!"
Tô Minh nói đến đây, ngừng lại.
Thiên Tà Tử im lặng.
"Sư tôn, đây là người, không phải ta."
Hai sư đồ đứng trong rừng im lặng một lát sau, Tô Minh nhẹ giọng nói.
"Vậy ngươi truy đuổi là cái gì?" Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, trong mắt có phức tạp.
"Ta không biết." Tô Minh lắc đầu, lần nữa nhìn hướng Tích Vu bộ lạc, ánh mắt ngước lên bầu trời.
"Nếu thật sự có, ta nghĩ, chắc là…mở mắt ra." Hai mắt Tô Minh khép lại.
"Mở mắt ra, vì muốn nhìn thấy cái gì?" Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, trong mắt sự phức tạp ngày càng đậm. Ông nhìn Tô Minh, dường như trông thấy mình năm đó khi đối mặt sư tôn của mình, dù ngôn từ khác biệt nhưng cùng một biểu tình.
"Có lẽ vì, thấy thế giới người khác không thấy đi." Tô Minh mở mắt ra, trong con ngươi lóe tia sáng, tia sáng kia lộ ra cố chấp, kiên quyết và truy cầu.
"Xem thấy thế giới người khác không thấy, là vì cái gì?" Thiên Tà Tử bình tĩnh hỏi, trong thanh âm ẩn chứa kỳ dị quanh quẩn bốn phương.
Tô Minh im lặng, thật lâu sau, hắn nhìn Thiên Tà Tử.
"Vì xem thấy chính mình, chân chính bản thân!" Tô Minh thì thào.
Trên mặt Thiên Tà Tử lộ nụ cười, nụ cười ngày càng lan rộng, cuối cùng là ngửa đầu cười to. Tiếng cười vang vọng trong rừng, bay lên chín tầng trời.
"Tốt, ngươi truy cầu dĩ nhiên không phải tà của vi sư. Ngươi muốn mở mắt nhìn thế giới người khác không thấy, tương đương với thế nhân đều say, chỉ ngươi tỉnh! Đây không phải tà, đây là cảnh giới trên tà, đây là một loại…con đường ta không biết tên! Tô Minh, nếu có một ngày ngươi thật sự làm được, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, có lẽ ngươi sẽ không dung hòa với thiên địa ngủ say! Bởi vì…ngươi tỉnh rồi!" Nguồn truyện:
Ông nhìn tứ đệ tử của mình, chờ đợi hồi đáp.
"Sư tôn, đây là tạo của ta." Tô Minh nhìn hướng Tích Vu bộ lạc, chậm rãi nói.
"Tạo của Đại sư huynh, ta không hiểu nhiều nhưng xem công pháp băng hỏa giao dung, băng là hàn, hỏa là nhiệt, hai cực đoan dung hợp không phù hợp lẽ thường, khiến người khó hiểu. Nhưng dung nhập vật tương khắc, một khi thành công thì có thể tĩnh tâm, đây là tạo của Đại sư huynh." Ánh mắt Tô Minh từ Tích Vu bộ lạc chuyển sang người Thiên Tà Tử.
Thiên Tà Tử im lặng một lát, ánh mắt cùng Tô Minh giao nhau.
"Tạo của Đại sư huynh ngươi là Tạo Hoa Âm."
"Hoa là huyên náo, bế tức yên tĩnh, cùng là hai cực đoan dung hợp, giống như bế là băng, hoa là hỏa." Tô Minh bình tĩnh nói.
"Lại nói Nhị sư huynh, hắn có một đôi Tạo Hóa Thủ, ban ngày sáng tạo sinh mệnh hoa cỏ, buổi tối thì như hủy diệt, phá hủy sự sống của cỏ cây, nhổ lên tận gốc." Thanh âm thì thào của Tô Minh quanh quẩn trong rừng.
"Đây cũng là hai cực đoan, không hợp lẽ thường. Sáng tạo và hủy diệt, như sinh và tử, tạo của Nhị sư huynh là dung hợp sinh tử, sáng tạo và hủy diệt giao thoa."
Thiên Tà Tử biểu tình bình tĩnh nhưng trong lòng rung động, ông không ngờ Tô Minh ở tại Cửu Phong thời gian không quá dài mà có thể phát hiện và hiểu ra như vậy.
"Nói tiếp đi!" Thiên Tà Tử từ từ nói.
"Tam sư huynh tu vẫn là hai cực đoan, không hợp với lẽ thường. Dung hợp giữa thật và giả. Thật là hiện thực, giả là mộng. Hiện thực và ảo mộng khi dung hợp sẽ ở trong túy sinh mộng tử bồi hồi giữa tỉnh và mộng. Nếu có một ngày hắn thật sự tỉnh lại, thì tạo sẽ thành."
"Sư tôn, đệ tử nói có đúng không?" Ánh mắt Tô Minh lại lần nữa rơi trên người Thiên Tà Tử, nhẹ giọng hỏi.
"Đây đúng là con đường Tam sư huynh ngươi phải đi." Mắt Thiên Tà Tử lộ ra khen ngợi, gật đầu.
"Đây không phải." Giọng Tô Minh rất yếu nhưng cực kỳ khẳng định.
Thiên Tà Tử nhướng mày.
"Đây là con đường sư tôn khiến họ đi." Tô Minh lắc đầu.
"Người ta không thể hiểu, người hợp thành từ cực đoan, cho nên người bên ngoài xem ra, người trong Cửu Phong đều là quái nhân. Đại sư huynh quanh năm bế quan thì còn bình thường chút, bởi vì hắn ít ra ngoài, người ngoài không hiểu nhiều. Nhị sư huynh ban ngày trồng hoa, buổi tuối hủy diệt, loại hành vi này dùng chữ quái đã không thể giải thích. Tam sư huynh túy sinh mộng tử, thường thì thào mang người nhập mộng, người không biết rõ nghe xong khó tránh xem như kẻ điên. Bởi vì không hợp lẽ thường, bởi vì khác với người ngoài, bởi vì không được hiểu, cho nên trở thành khen ngợi trong mắt sư tôn, trở thành trong tên sư tôn, tà trong Thiên Tà Tử!"
Tô Minh nói đến đây, ngừng lại.
Thiên Tà Tử im lặng.
"Sư tôn, đây là người, không phải ta."
Hai sư đồ đứng trong rừng im lặng một lát sau, Tô Minh nhẹ giọng nói.
"Vậy ngươi truy đuổi là cái gì?" Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, trong mắt có phức tạp.
"Ta không biết." Tô Minh lắc đầu, lần nữa nhìn hướng Tích Vu bộ lạc, ánh mắt ngước lên bầu trời.
"Nếu thật sự có, ta nghĩ, chắc là…mở mắt ra." Hai mắt Tô Minh khép lại.
"Mở mắt ra, vì muốn nhìn thấy cái gì?" Thiên Tà Tử nhìn Tô Minh, trong mắt sự phức tạp ngày càng đậm. Ông nhìn Tô Minh, dường như trông thấy mình năm đó khi đối mặt sư tôn của mình, dù ngôn từ khác biệt nhưng cùng một biểu tình.
"Có lẽ vì, thấy thế giới người khác không thấy đi." Tô Minh mở mắt ra, trong con ngươi lóe tia sáng, tia sáng kia lộ ra cố chấp, kiên quyết và truy cầu.
"Xem thấy thế giới người khác không thấy, là vì cái gì?" Thiên Tà Tử bình tĩnh hỏi, trong thanh âm ẩn chứa kỳ dị quanh quẩn bốn phương.
Tô Minh im lặng, thật lâu sau, hắn nhìn Thiên Tà Tử.
"Vì xem thấy chính mình, chân chính bản thân!" Tô Minh thì thào.
Trên mặt Thiên Tà Tử lộ nụ cười, nụ cười ngày càng lan rộng, cuối cùng là ngửa đầu cười to. Tiếng cười vang vọng trong rừng, bay lên chín tầng trời.
"Tốt, ngươi truy cầu dĩ nhiên không phải tà của vi sư. Ngươi muốn mở mắt nhìn thế giới người khác không thấy, tương đương với thế nhân đều say, chỉ ngươi tỉnh! Đây không phải tà, đây là cảnh giới trên tà, đây là một loại…con đường ta không biết tên! Tô Minh, nếu có một ngày ngươi thật sự làm được, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, có lẽ ngươi sẽ không dung hòa với thiên địa ngủ say! Bởi vì…ngươi tỉnh rồi!" Nguồn truyện:
/1485
|