"Cắt điểu hắn?" Hổ Tử nghe lời này thì ngây ra, bẳn năng nhấc tay lên định vò đầu, chợt cảm thấy không ổn lắm nên mới nâng một nửa lập tức hạ xuống. Gã vẫn cảm thấy mình là thông minh nhất Cửu Phong, tuyệt đối không thể để người biết gã nghe không hiểu ý nghĩa câu này.
"Không sai, ý ta là vậy đó, cắt hắn ăn điểu đầu, bà nội, cắt xong ta ăn!" Hổ Tử vỗ ngực, bộ dáng "ta hiểu hết", cười ngây ngô nhìn Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh chớp mắt, đang dịu dàng cười nghe xong lời của Hổ Tử thì mắt lộ ra kinh ngạc, khó thể tin, do dự và khen ngợi, mong chờ, các loại biểu tình biến hóa khiến người không quen rất khó thấy ra.
Hổ Tử thấy ra, gã lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Nhưng gã hiểu là bây giờ mình tuyệt đối không thể lộ ra vẻ khó hiểu. Gã không ngừng tự nhủ, mình là người thông minh nhất Cửu Phong, cái gì đều hiểu, cho nên ưỡn ngực ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu với Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh biểu tình nghiêm túc, vỗ bả vai Hổ Tử, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt kính nể.
Hổ Tử càng thêm bất an nhưng trên mặt là dáng vẻ chẳng thèm để ý.
Tử Xa ngồi xếp bằng không động đậy, đùi phải cắm mũi tên đen lượn lờ quỷ khí, khiến sắc mặt gã đôi khi hồng hào nhưng rất nhanh biến tái nhợt.
Trong khi Nhị sư huynh vỗ bả vai Hổ Tử thì Tô Minh xoay người nhìn Bạch Tố.
"Hiện giờ có thể dẫn đường cho ta và hai sư huynh, ba người đi Bắc Cương bộ lạc được chưa?" Giọng Tô Minh bình tĩnh nhưng mắt phải sát khí mắt trái lạnh lùng, quỷ dị dung hợp thành một chỗ, khiến người trông thấy tinh thần chấn động.
Bạch Tố cúi đầu suy tư một lát, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, nhẹ gật đầu.
Khoảnh khắc cô gật đầu, Tô Minh tiến lên một bước đi đến bên cô. Trong tiếng kinh hô, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Tố, mang cô hóa thành cầu vồng lao thẳng lên trời.
Bạch Tố thấy hoa mắt, hoảng hốt, tim đập nhanh. Hơi thở mạnh mẽ thuộc về đàn ông phất vào mặt Bạch Tố. Cô chẳng những nghe thấy tiếng tim mình đập, càng cảm nhận được nhịp tim Tô Minh ôm mình.
Cảm giác kỳ lạ này khiến mặt cô đỏ hơn. Dù khi cô cùng với Tư Mã Tín thì tối đa chỉ nắm tay thôi. Rất nhiều hành động bởi vì Tư Mã Tín kiêng kỵ, thêm vào Bạch Tố hơi căng thẳng nên không xảy ra, ví dụ như bị người ôm giống bây giờ.
Khi Tô Minh ôm Bạch Tố đạp lên trời thì Hổ Tử lấy ra bình rượu uống hớp lớn, nhếch môi vẻ mặt dữ tợn, nhoáng người đi theo sau Tô Minh, bay nhanh.
Sắc mặt Nhị sư huynh vẫn luôn ôn hòa, cười tủm tỉm chắp tay sau lưng đi hướng khung trời. Mỗi khi đôi chân y đạp xuống là không khí sẽ lóe ánh sáng xanh mờ nhạt. Tốc độ y càng nhanh, trông như có vệt xanh vạch khung trời.
Sau lưng ba người này, có luồng khói đen mơ hồ đi theo. Khói đen rất mông lung, khó bị người phát hiện. Nếu thật sự có ai nhận ra, vậy quan sát kỹ càng sẽ cảm nhận trong khói đen tồn tại khí thế giết chóc kinh người.
Khói đen mờ nhạt này chính là một trong tam bách nô của Đại sư huynh!
Gã tuân theo ý của thiếu chủ, phải bảo hộ mấy sư đệ của thiếu chủ. Thậm chí lúc cần thiết, gã có thể thi triển ra lực lượng mạnh nhất tộc họ, cấm chú!
Đằng sau khói đen trên bầu trời bao la, ngay cả gia nô của Đại sư huynh cũng không chú ý tới, có một ông lão mặc đồ trắng. Lúc này ông lão vẻ mặt hưng phấn, không ngừng xoa tay, đôi khi xắn tay áo lộ ra cánh tay gầy gò, mắt lóe tia sáng, cẩn thận theo sau.
"Sắp đánh nhau rồi, thú vị, thú vị! Lão tứ cũng không ngốc, biết đánh nhau không thể tự mình đi, phải kết bè kéo lũ thì đánh mới hăng! Không thể để chúng biết ta theo sau, vậy mới càng kích thích! Nhưng đám nhóc con này vẫn thua kém lão tử năm đó, biết kéo nhau đánh lộn nhưng sao không kiếm một chỗ dựa bảo kê chứ?" Ông lão này chính là Thiên Tà Tử, vẻ mặt hưng phấn còn có kích động, rồi tiếp theo lại bất mãn.
Đây là Cửu Phong đã nhiều năm qua, gần như là lần đầu tiên, tập thể xuất động!
Cùng bay thẳng đến Bắc Cương bộ lạc!
Nếu Hắc Tiễn Man Sĩ Bắc Cương bộ lạc Trác Qua biết tổn thương Tử Xa sẽ xuất hiện hậu quả như vậy, dẫn dắt sư đồ Cửu Phong trong mắt mọi người là quái vật đi ra hết, không biết khi gã thấy Tử Xa thì có lập tức quay đầu đi chẳng dám trêu chọc?
"Bắc Cương bộ lạc cách Thiên Hàn Tông khoảng một ngày đường, cũng là ở trong đất Thiên Hàn nhưng khác với Thiên Hàn Tông. Bộ lạc của họ không xây trên băng sơn hay băng hà mà là thảo nguyên tuyết." Bạch Tố bị Tô Minh ôm, trong lúc bay nhanh gió lạnh thấm tận xương, người run run, cô lập tức cảm nhận có ấm áp truyền từ người Tô Minh nhập vào cơ thể mình.
Trong ấm áp này, gió rét cắt da cắt thịt như cũng biến dịu lại. Bạch Tố đỏ mặt, im lặng lát sau nhỏ giọng nói. Có thể nói cô đem tất cả hiểu biết về Bắc Cương bộ lạc nói ra ngoài, để nhóm Tô Minh chuẩn bị sẵn sàng hơn.
"Bắc Cương bộ lạc rất lớn, nhìn như một tòa thành trì, nhưng bốn phía không có tường thành, chỉ có từng căn phòng do băng làm thành. Theo Bắc Cương bộ lạc thì băng tuyết là một phần sinh mệnh của họ, không thể ngăn cản bên ngoài. Đằng trước Bắc Cương bộ lạc có hai pho tượng to lớn, hai pho tượng này điêu khắc hai ác quỷ dữ tợn. Chúng nó chém giết nhau, thân thể cao lớn hợp thành cửa Bắc Cương bộ lạc."
Giọng Bạch Tố quanh quẩn trong gió rít, truyền vào tai Tô Minh, cũng bị Hổ Tử và Nhị sư huynh nghe được.
"Năm đó nghe nói Bắc Cương bộ lạc có ba vị Thanh Tiễn Man Sĩ có thể so với cường giả Tế Cốt Cảnh. Trong đó một người thậm chí đã bước nửa bước vào ngưỡng cửa Tử Tiễn. Loại bộ lạc cường đại như vậy, dù không phải là đại bộ lạc cũng đủ khiến đại bộ lạc kiêng dè. Thiên Hàn đại bộ lạc chinh phục nó cũng phải trả cái giá lớn, đem Bắc Cương bộ lạc Man Công nửa bước đã vào Tử Tiễn giết chết, lại giết hai Thanh Tiễn Man Sĩ, mới khiến Quỷ Đài hàng phục, đổi tên thành Bắc Cương. Sót lại vị cường giả Man Hồn Bắc Cương, là Chiến Thủ năm đó của Bắc Cương bộ lạc. Người này may mắn sống sót nhưng không bao lâu thì sự sống cũng tới tận cùng đã chết. Hiện giờ dù Bắc Cương bộ lạc không huy hoàng như tổ tiên năm đó nhưng không thể khinh thường. Đặc biệt Bắc Cương bộ lạc là một trong bốn phân bộ lạc thuộc hạ của Thiên Hàn đại bộ lạc, chắc chắn có cường giả Man Hồn trấn giữ. Bởi vì Man Công phân bộ lạc đời đời sau khi hoàn mỹ Tế Cốt rồi nhất định phải đi Thiên Hàn đại bộ lạc tu hành. Chỉ có thành công đột phá tới Man Hồn mới được ban cho thân phận Man Công. Năm đó Bắc Cương bộ lạc từng có hơn hai ngàn năm không xuất hiện Man Công, nhưng ta nhớ điển tịch từng nói, hơn một trăm năm trước, Bắc Cương bộ lạc xuất hiện một Man Công được Thiên Hàn đại bộ lạc thừa nhận! Người này tên là Mặc Sơn." Bạch Tố nói nhanh, kể ra hết những điều mình biết.
Bốn người đi nhanh mất nửa ngày. Mặt đất lóe ánh bạc, liếc mắt nhìn không tới biên giới, toàn là do tuyết và băng tổ thành thiên địa.
Bay trên trời ít có thể nhìn thấy bóng dáng nào lao đến, tựa như thế giới không còn sinh linh, chỉ cô độc mấy người Tô Minh.
Mặt đất không có dấu chân người đi đường. Ở nơi băng tuyết núi non và bình nguyên giao nhau, người thường tới đây là chết chắc.
Gió rét nức nở như quỷ khóc sói tru. Mặt đất đôi khi có gió cuốn quét đi tuyết đọng, nhìn rất là kinh người.
Đây là thế giới trắng xóa, một thế giới thuộc về tuyết. Một thế giới khiến người ta không nhìn thấy màu sắc khác.
"Trừ Man Công Mặc Sơn ra, Bắc Cương bộ lạc còn có bốn thủ lĩnh. Chia làm Chiến Thủ, Khôi Thủ, Quỷ Phương và Linh Thủ. Bốn người này tu vi sâu không lường được, dù không phải Man Hồn Cảnh nhưng cũng không cách xa bao nhiêu. Đặc biệt là Quỷ Phương, càng cần phải chú ý. Bởi vì có một truyền thuyết người ngoài hiếm khi nghe được, ta chỉ thấy nó trong một bộ điển tịch mục nát. Nghe nói Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc từ đầu đến cuối, từ khi bộ lạc này xuất hiện tại đất Nam Thần thì chưa từng ai trông thấy diện mạo. Người này dù là quần áo, giọng nói hay động tác, mấy năm qua cho người cùng loại cảm giác. Cũng chính là theo tin đồn, Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc là bất tử bất diệt, vạn năm trôi qua vẫn chỉ có một người này!"
Giọng Bạch Tố trầm thấp quanh quẩn trong tai ba người Tô Minh. Trong tiếng gió nức nở, theo lời này phát ra có phần bí ẩn.
"Tiểu sư đệ, cô bé này biết nhiều việc thật…giỏi lắm!" Trên mặt Nhị sư huynh lộ nụ cười, khen ngợi nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố ở trong ngực Tô Minh vội cười nhìn hướng Nhị sư huynh.
"Cảm ơn…sư thúc khích lệ, ta chỉ là thích đọc sách mà thôi."
"Cứ giống tiểu sư đệ gọi ta Nhị sư huynh là được." Nhị sư huynh cười cười.
Mặt Bạch Tố lại đỏ. Cô không biết tại sao hôm nay mặt cứ đỏ cả lên.
"Tại sao không có tộc trưởng?" Tô Minh bỗng nhiên mở miệng, đây cũng là điều Nhị sư huynh muốn nói.
Còn về Hổ Tử thì lại uống rượu nhìn đằng trước, đôi khi liếm môi lộ vẻ tàn nhẫn. Đối với lời Bạch Tố gã không thèm nghe vào tai. Gã cho rằng gặp mặt đánh là được, tất nhiên sẽ có người nhắc nhở mình nên đánh làm sao.
Gã vẫn luôn cảm thấy đây là việc người thông minh nên làm. Bạn đang đọc truyện tại
"Không sai, ý ta là vậy đó, cắt hắn ăn điểu đầu, bà nội, cắt xong ta ăn!" Hổ Tử vỗ ngực, bộ dáng "ta hiểu hết", cười ngây ngô nhìn Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh chớp mắt, đang dịu dàng cười nghe xong lời của Hổ Tử thì mắt lộ ra kinh ngạc, khó thể tin, do dự và khen ngợi, mong chờ, các loại biểu tình biến hóa khiến người không quen rất khó thấy ra.
Hổ Tử thấy ra, gã lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Nhưng gã hiểu là bây giờ mình tuyệt đối không thể lộ ra vẻ khó hiểu. Gã không ngừng tự nhủ, mình là người thông minh nhất Cửu Phong, cái gì đều hiểu, cho nên ưỡn ngực ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu với Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh biểu tình nghiêm túc, vỗ bả vai Hổ Tử, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt kính nể.
Hổ Tử càng thêm bất an nhưng trên mặt là dáng vẻ chẳng thèm để ý.
Tử Xa ngồi xếp bằng không động đậy, đùi phải cắm mũi tên đen lượn lờ quỷ khí, khiến sắc mặt gã đôi khi hồng hào nhưng rất nhanh biến tái nhợt.
Trong khi Nhị sư huynh vỗ bả vai Hổ Tử thì Tô Minh xoay người nhìn Bạch Tố.
"Hiện giờ có thể dẫn đường cho ta và hai sư huynh, ba người đi Bắc Cương bộ lạc được chưa?" Giọng Tô Minh bình tĩnh nhưng mắt phải sát khí mắt trái lạnh lùng, quỷ dị dung hợp thành một chỗ, khiến người trông thấy tinh thần chấn động.
Bạch Tố cúi đầu suy tư một lát, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, nhẹ gật đầu.
Khoảnh khắc cô gật đầu, Tô Minh tiến lên một bước đi đến bên cô. Trong tiếng kinh hô, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Tố, mang cô hóa thành cầu vồng lao thẳng lên trời.
Bạch Tố thấy hoa mắt, hoảng hốt, tim đập nhanh. Hơi thở mạnh mẽ thuộc về đàn ông phất vào mặt Bạch Tố. Cô chẳng những nghe thấy tiếng tim mình đập, càng cảm nhận được nhịp tim Tô Minh ôm mình.
Cảm giác kỳ lạ này khiến mặt cô đỏ hơn. Dù khi cô cùng với Tư Mã Tín thì tối đa chỉ nắm tay thôi. Rất nhiều hành động bởi vì Tư Mã Tín kiêng kỵ, thêm vào Bạch Tố hơi căng thẳng nên không xảy ra, ví dụ như bị người ôm giống bây giờ.
Khi Tô Minh ôm Bạch Tố đạp lên trời thì Hổ Tử lấy ra bình rượu uống hớp lớn, nhếch môi vẻ mặt dữ tợn, nhoáng người đi theo sau Tô Minh, bay nhanh.
Sắc mặt Nhị sư huynh vẫn luôn ôn hòa, cười tủm tỉm chắp tay sau lưng đi hướng khung trời. Mỗi khi đôi chân y đạp xuống là không khí sẽ lóe ánh sáng xanh mờ nhạt. Tốc độ y càng nhanh, trông như có vệt xanh vạch khung trời.
Sau lưng ba người này, có luồng khói đen mơ hồ đi theo. Khói đen rất mông lung, khó bị người phát hiện. Nếu thật sự có ai nhận ra, vậy quan sát kỹ càng sẽ cảm nhận trong khói đen tồn tại khí thế giết chóc kinh người.
Khói đen mờ nhạt này chính là một trong tam bách nô của Đại sư huynh!
Gã tuân theo ý của thiếu chủ, phải bảo hộ mấy sư đệ của thiếu chủ. Thậm chí lúc cần thiết, gã có thể thi triển ra lực lượng mạnh nhất tộc họ, cấm chú!
Đằng sau khói đen trên bầu trời bao la, ngay cả gia nô của Đại sư huynh cũng không chú ý tới, có một ông lão mặc đồ trắng. Lúc này ông lão vẻ mặt hưng phấn, không ngừng xoa tay, đôi khi xắn tay áo lộ ra cánh tay gầy gò, mắt lóe tia sáng, cẩn thận theo sau.
"Sắp đánh nhau rồi, thú vị, thú vị! Lão tứ cũng không ngốc, biết đánh nhau không thể tự mình đi, phải kết bè kéo lũ thì đánh mới hăng! Không thể để chúng biết ta theo sau, vậy mới càng kích thích! Nhưng đám nhóc con này vẫn thua kém lão tử năm đó, biết kéo nhau đánh lộn nhưng sao không kiếm một chỗ dựa bảo kê chứ?" Ông lão này chính là Thiên Tà Tử, vẻ mặt hưng phấn còn có kích động, rồi tiếp theo lại bất mãn.
Đây là Cửu Phong đã nhiều năm qua, gần như là lần đầu tiên, tập thể xuất động!
Cùng bay thẳng đến Bắc Cương bộ lạc!
Nếu Hắc Tiễn Man Sĩ Bắc Cương bộ lạc Trác Qua biết tổn thương Tử Xa sẽ xuất hiện hậu quả như vậy, dẫn dắt sư đồ Cửu Phong trong mắt mọi người là quái vật đi ra hết, không biết khi gã thấy Tử Xa thì có lập tức quay đầu đi chẳng dám trêu chọc?
"Bắc Cương bộ lạc cách Thiên Hàn Tông khoảng một ngày đường, cũng là ở trong đất Thiên Hàn nhưng khác với Thiên Hàn Tông. Bộ lạc của họ không xây trên băng sơn hay băng hà mà là thảo nguyên tuyết." Bạch Tố bị Tô Minh ôm, trong lúc bay nhanh gió lạnh thấm tận xương, người run run, cô lập tức cảm nhận có ấm áp truyền từ người Tô Minh nhập vào cơ thể mình.
Trong ấm áp này, gió rét cắt da cắt thịt như cũng biến dịu lại. Bạch Tố đỏ mặt, im lặng lát sau nhỏ giọng nói. Có thể nói cô đem tất cả hiểu biết về Bắc Cương bộ lạc nói ra ngoài, để nhóm Tô Minh chuẩn bị sẵn sàng hơn.
"Bắc Cương bộ lạc rất lớn, nhìn như một tòa thành trì, nhưng bốn phía không có tường thành, chỉ có từng căn phòng do băng làm thành. Theo Bắc Cương bộ lạc thì băng tuyết là một phần sinh mệnh của họ, không thể ngăn cản bên ngoài. Đằng trước Bắc Cương bộ lạc có hai pho tượng to lớn, hai pho tượng này điêu khắc hai ác quỷ dữ tợn. Chúng nó chém giết nhau, thân thể cao lớn hợp thành cửa Bắc Cương bộ lạc."
Giọng Bạch Tố quanh quẩn trong gió rít, truyền vào tai Tô Minh, cũng bị Hổ Tử và Nhị sư huynh nghe được.
"Năm đó nghe nói Bắc Cương bộ lạc có ba vị Thanh Tiễn Man Sĩ có thể so với cường giả Tế Cốt Cảnh. Trong đó một người thậm chí đã bước nửa bước vào ngưỡng cửa Tử Tiễn. Loại bộ lạc cường đại như vậy, dù không phải là đại bộ lạc cũng đủ khiến đại bộ lạc kiêng dè. Thiên Hàn đại bộ lạc chinh phục nó cũng phải trả cái giá lớn, đem Bắc Cương bộ lạc Man Công nửa bước đã vào Tử Tiễn giết chết, lại giết hai Thanh Tiễn Man Sĩ, mới khiến Quỷ Đài hàng phục, đổi tên thành Bắc Cương. Sót lại vị cường giả Man Hồn Bắc Cương, là Chiến Thủ năm đó của Bắc Cương bộ lạc. Người này may mắn sống sót nhưng không bao lâu thì sự sống cũng tới tận cùng đã chết. Hiện giờ dù Bắc Cương bộ lạc không huy hoàng như tổ tiên năm đó nhưng không thể khinh thường. Đặc biệt Bắc Cương bộ lạc là một trong bốn phân bộ lạc thuộc hạ của Thiên Hàn đại bộ lạc, chắc chắn có cường giả Man Hồn trấn giữ. Bởi vì Man Công phân bộ lạc đời đời sau khi hoàn mỹ Tế Cốt rồi nhất định phải đi Thiên Hàn đại bộ lạc tu hành. Chỉ có thành công đột phá tới Man Hồn mới được ban cho thân phận Man Công. Năm đó Bắc Cương bộ lạc từng có hơn hai ngàn năm không xuất hiện Man Công, nhưng ta nhớ điển tịch từng nói, hơn một trăm năm trước, Bắc Cương bộ lạc xuất hiện một Man Công được Thiên Hàn đại bộ lạc thừa nhận! Người này tên là Mặc Sơn." Bạch Tố nói nhanh, kể ra hết những điều mình biết.
Bốn người đi nhanh mất nửa ngày. Mặt đất lóe ánh bạc, liếc mắt nhìn không tới biên giới, toàn là do tuyết và băng tổ thành thiên địa.
Bay trên trời ít có thể nhìn thấy bóng dáng nào lao đến, tựa như thế giới không còn sinh linh, chỉ cô độc mấy người Tô Minh.
Mặt đất không có dấu chân người đi đường. Ở nơi băng tuyết núi non và bình nguyên giao nhau, người thường tới đây là chết chắc.
Gió rét nức nở như quỷ khóc sói tru. Mặt đất đôi khi có gió cuốn quét đi tuyết đọng, nhìn rất là kinh người.
Đây là thế giới trắng xóa, một thế giới thuộc về tuyết. Một thế giới khiến người ta không nhìn thấy màu sắc khác.
"Trừ Man Công Mặc Sơn ra, Bắc Cương bộ lạc còn có bốn thủ lĩnh. Chia làm Chiến Thủ, Khôi Thủ, Quỷ Phương và Linh Thủ. Bốn người này tu vi sâu không lường được, dù không phải Man Hồn Cảnh nhưng cũng không cách xa bao nhiêu. Đặc biệt là Quỷ Phương, càng cần phải chú ý. Bởi vì có một truyền thuyết người ngoài hiếm khi nghe được, ta chỉ thấy nó trong một bộ điển tịch mục nát. Nghe nói Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc từ đầu đến cuối, từ khi bộ lạc này xuất hiện tại đất Nam Thần thì chưa từng ai trông thấy diện mạo. Người này dù là quần áo, giọng nói hay động tác, mấy năm qua cho người cùng loại cảm giác. Cũng chính là theo tin đồn, Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc là bất tử bất diệt, vạn năm trôi qua vẫn chỉ có một người này!"
Giọng Bạch Tố trầm thấp quanh quẩn trong tai ba người Tô Minh. Trong tiếng gió nức nở, theo lời này phát ra có phần bí ẩn.
"Tiểu sư đệ, cô bé này biết nhiều việc thật…giỏi lắm!" Trên mặt Nhị sư huynh lộ nụ cười, khen ngợi nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố ở trong ngực Tô Minh vội cười nhìn hướng Nhị sư huynh.
"Cảm ơn…sư thúc khích lệ, ta chỉ là thích đọc sách mà thôi."
"Cứ giống tiểu sư đệ gọi ta Nhị sư huynh là được." Nhị sư huynh cười cười.
Mặt Bạch Tố lại đỏ. Cô không biết tại sao hôm nay mặt cứ đỏ cả lên.
"Tại sao không có tộc trưởng?" Tô Minh bỗng nhiên mở miệng, đây cũng là điều Nhị sư huynh muốn nói.
Còn về Hổ Tử thì lại uống rượu nhìn đằng trước, đôi khi liếm môi lộ vẻ tàn nhẫn. Đối với lời Bạch Tố gã không thèm nghe vào tai. Gã cho rằng gặp mặt đánh là được, tất nhiên sẽ có người nhắc nhở mình nên đánh làm sao.
Gã vẫn luôn cảm thấy đây là việc người thông minh nên làm. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|