Tô Minh ngồi ở mép kiếm to, trong đầu hiện ra lời của sư tôn trước khi chia tay.
Đó là khi hắn hỏi Thiên Tà Tử về việc mười sao băng, ông đã nói như vậy.
Bây giờ Tô Minh đã hiểu ý nghĩa câu nói này. Biết càng nhiều thì đúng là không phải chuyện tốt. Như Tô Minh bây giờ, trước mắt hắn cứ hiện ra hình ảnh Đông Hoang đại lục thúc đẩy Tử Hải tiến đến.
Hắn nhìn mặt đất bên dưới trôi nhanh, nhìn dãy núi trập trùng, thậm chí lờ mờ thấy một số bộ lạc. Nhưng trong khoảnh khắc, trước mắt hắn hiện ra là mặt đất dãy núi tan vỡ. Mảnh đất bị tốc lên, tử thương vô số. Tử Hải đen lan tràn, nhấn chìm tất cả sinh mệnh.
Thiên Lam Mộng ngồi cạnh Tô Minh, cũng im lặng, không biết đang nghĩ cái gì, hoặc là trong đầu trống rỗng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, đêm ngày thứ nhất buông xuống. Bầu trời tối đen nhưng phía xa có thể thấy một vệt sáng, dường như chỗ đó có mặt trời.
Đệ tử Thiên Hàn Tông trên kiếm to tĩnh tọa một ngày, dần đi qua chào hỏi nhau. Trong đó những người quen biết tụ tập lại, tiếng cười quanh quẩn, như là dùng cách này để ổn định tinh thần sắp đối mặt trận chiến Thiên Lam.
Từng tiếng cười đùa truyền ra từ Hàn Băng Thiên kiếm. Nhìn bọn họ, nhìn những người không hay biết sự thật, Tô Minh có thể tưởng tượng được, nếu bây giờ mọi người biết đáp án, vậy sẽ có bao nhiêu người còn có thể cười, sẽ có mấy người bước vào trận chiến đấu này.
Khi Tô Minh nhìn các đệ tử Thiên Hàn Tông thì hắn cũng thấy ở mép kiếm to, mỗi một khoảnh cách sẽ có người Thiên Hàn Tông ngồi xếp bằng, khoảng cách các bên gần bằng nhau.
Còn có ông lão ngồi xếp bằng ở mũi kiếm, người này biểu tình thản nhiên, nhưng từ đầu chân mày chau, Tô Minh cảm nhận được tâm tình của lão có lẽ không bình tĩnh như mặt ngoài.
"Ông ta biết sự thật. Có lẽ chín người đến từ Thiên Môn đều biết sự thật."
Ánh mắt Tô Minh quét qua người ông lão họ Cảnh ngồi ở mũi kiếm thì lão bỗng mở mắt ra, ánh mắt như điện nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được ánh mắt đối phương rơi vào người mình, như bị kim đâm qua một lúc mới từ từ tán đi.
"Ngươi tên là Tô Minh?" Bên tai Tô Minh bỗng truyền đến giọng già nua.
Theo Tô Minh mở mắt ra, hắn lập tức trông thấy ông lão họ Cảnh ngồi ở mũi kiếm không thu lại tầm mắt, vẫn nhìn mình nhưng không có cảm giấc sắc bén.
Tô Minh gật đầu.
"Đi tới chỗ ta." Ông lão họ Cảnh nhìn Tô Minh, giọng nói quanh quẩn bên tai hắn. So với Thiên Lam Mộng truyền vào tâm thần thì khác nhưng hiệu quả lại giống nhau.
Tô Minh do dự một lúc, đứng dậy. Thiên Lam Mộng ở một bên liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Tô Minh tiến tới trước, đi qua từng đám người, đi qua từng đồng môn ngồi tĩnh tọa, nghe tiếng cười đùa lúc xa lúc gần, cảm nhận hô hấp khác nhau của người tĩnh tọa. Mãi đến khi hắn đi rất xa, đi tới mũi kiếm to, đi tới trước mặt ông lão họ Cảnh.
Lúc trước hắn ở cách nơi này không xa lắm, nếu không thì hai người khó mà nhìn lẫn nhau. Nhưng tới rồi cũng phải tốn chút thời gian.
"Ngồi đi." Ông lão họ Cảnh nhìn Tô Minh, khàn giọng nói.
Lão ở chỗ mũi kiếm là đối diện không gian vô tận, cũng là chỗ có tiếng gió rít mãnh liệt nhất. Đứng tại đây, Tô Minh cảm nhận như có gió ập vào mặt, cảm nhận tốc độ cực nhanh, lực lượng thanh kiếm rạch hư không.
Tại đây khoảng cách mười mấy mét chỉ có một mình ông lão ngồi xếp bằng, không có lão kêu gọi thì không ai được đến gần.
Tô Minh không nói lời nào, ngồi bên cạnh ông lão, giây phút hắn ngồi xuống, bỗng có cảm giác gió mạnh thổi đến, thở gấp, thậm chí thân thể tê liệt. Loại cảm giác này đến quá đột ngột, thân thể Tô Minh như bị gió mảnh thổi lung lay, như sắp bị thổi ra khỏi kiếm to vạn mét này.
Mái tóc hắn bay loạn đằng sau đầu. Thân thể Tô Minh không thể ngồi vững được, lảo đảo lùi vài bước. Mắt hắn chợt lóe, một cước đạp xuống, thân thể đứng thẳng, mặt đỏ ửng. Lại tiến lên vài bước, trở lại chỗ chuẩn bị ngồi xuống, chậm rãi ngồi.
Khoảnh khắc ngồi xuống, cảm giác tê liệt lần nữa đến, nhưng lần này Tô Minh đã có chuẩn bị, thân thể truyền ra tiếng *bùm bùm*, chậm rãi, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.
Ngồi tại đó, thân thể Tô Minh run rẩy, máu thịt toàn thân nhanh chóng di chuyển, lực lượng Khai Trần trong người cũng theo đó di động, thậm chí thần thức của hắn cũng khuếch tán, thân thể trong khoảnh khắc này không thể khống chế, tự động đối kháng lực lượng gió mạnh.
"Đây mới là tôi thể!" Ông lão họ Cảnh nhìn Tô Minh ngồi xuống, mặt lộ khen ngợi.
"Coi như ngươi mang hai mươi vòng băng nặng nề vô cùng thì tối đa chỉ rèn luyện sơ sơ mà thôi." Khen ngợi trong mắt ông lão biến mất, còn lại chỉ là khinh thường.
Tô Minh khó thở, không thể mở miệng, nhưng đôi mắt lộ ra chất vấn. Đây là cách hắn nghĩ ra, cách như vậy cũng đúng là giúp hắn tăng tốc độ nhanh không ít. Thậm chí nếu hắn triển khai tốc độ cao nhất, ở cự ly ngắn có thể vượt qua Hàn Băng Thiên kiếm.
"Không phục? Vậy ta cho ngươi cơ hội chứng minh." Ông lão họ Cảnh hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nâng lên chộp lấy vai Tô Minh, quăng ra bên cạnh.
Ông lão hành động quá nhanh, Tô Minh không thể nào né tránh được. Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể bị ông lão ném ra ngoài, không ngờ bị quăng ra khỏi thân kiếm Hàn Băng Thiên!
Thậm chí lực lượng này chẳng những ném Tô Minh ra khỏi thân kiếm, còn vung ra ngoài màn sáng phòng hộ, khiến Tô Minh chớp mắt thoát khỏi kiếm này, đặt mình trong đêm tối, trong gió mạnh thét gào.
Mãi đến giờ phút này, người trên kiếm to mới nhìn thấy, cùng phát ra tiếng kinh hô.
Giây phút Tô Minh bị vung ra Hàn Băng Thiên kiếm, toàn thân hắn vang tiếng nổ. Kiếm rất nhanh, chớp mắt đã ngoài vạn mét. Khi hắn nhìn rõ bốn phía thì chuôi kiếm đã nhoáng qua trước mắt, kéo theo gió mạnh cuốn lấy người Tô Minh, khiến hắn không thể đứng vững.
Đôi mắt Tô Minh lộ ra giận dữ. Hắn chưa hề đắc tội ông lão, nhưng đối phương lại làm như vậy. Tuy nhiên, bây giờ hắn không kịp nghĩ nhiều. Mắt thấy kiếm to sắp sửa khuất xa, cả người Tô Minh vang tiếng nổ, tất cả vòng băng chớp mắt nổ tung, khoảnh tốc độ tăng đến trình độ khủng bố đuổi theo kiếm to phía xa.
Tốc độ của hắn trong khoảng cách ngắn là có thể vượt qua kiếm này, thân thể xuyên thấu hư vô, xuất hiện cách đuôi kiếm trăm mét, cuồng phong xé thân thể Tô Minh. Đôi mắt hắn có tơ máu, lần nữa vọt lên, khi xuất hiện thì đã đuổi kịp kiếm, nhưng chỉ là cạnh chuôi kiếm mà thôi. Khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, mạnh đạp một bước, xuyên qua phòng hộ, một cước đạp vào cuối chuôi kiếm to đang lao nhanh. Khi đáp xuống thì Tô Minh hộc ra bãi máu, sắc mặt trắng bệch.
Lau máu tươi nơi khóe miệng, Tô Minh sải bước tới trước. Hắn đi qua đâu, những người nhìn thấy hắn đều lộ ánh mắt hoảng sợ và kính nể, tản ra nhường đường. Mới nãy họ chính mắt thấy Tô Minh từ phía sau đuổi kịp. Nhưng dù sao kiếm to quá lớn, người trông thấy toàn bộ quá trình không nhiều lắm.
Tô Minh lao nhanh, lát sau đã chạy ra vạn mét, trở lại vị trí mũi kiếm. Ông lão họ Cảnh ngồi xếp bằng, lạnh lùng nhìn Tô Minh.
"Vẫn chưa phục? Cảm thấy có thể đuổi kịp kiếm này là rất lợi hại?"
"Rốt cuộc cái gì là tôi thể?" Tô Minh nhìn chằm chằm ông lão, thở ra hơi dài.
"Để thân mình gánh sức nặng, khi triển khai tốc độ thì đột nhiên biến nhẹ, làm vậy rất ngu ngốc. Ngươi và một mảnh lá cây có gì khác biệt? Hoặc là ngươi muốn trở thành lá cây, khi gió mạnh thổi qua thì lá cây nhẹ nhàng nên có thể bị thổi càng xa. Nhưng nó không thể kéo dài quá lâu, thời gian dài sẽ vỡ nát. Thậm chí khi gặp phải gió ngược đến, hai luồng gió va chạm, lá cây lập tức vỡ nát. Ngươi có tin không? Tốc độ của ngươi càng nhanh thì chết càng mau, ngươi tin không?" Ông lão lạnh giọng nói.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, sững sờ ra đó.
"Nếu không phải nể mặt Bạch Thường Tại, lão phu mới lười điểm hóa ngươi. Tới đây, ngồi cạnh ta!" Ông lão họ Cảnh nhíu mày quát với Tô Minh.
Tô Minh im lặng giây lát, đi tới bên cạnh ông lão, chắp tay cúi đầu với lão, cung kính ngồi một bên.
Khi ông lão họ Cảnh chỉ điểm Tô Minh thì giáp tranh đất Nam Thần phương xa, vị trí tận cùng phương đông, nơi này vốn có vách núi hình thang nhưng hôm nay hơn phân nửa đã bị nước biển đen như mực chìm ngập. Nước biển tỏa ra hơi thở quái lạ, mặt biển không tĩnh mà sóng gợn lăn tăn.
Trên một vách núi, bây giờ đứng bảy, tám người mặc đồ đỏ. Những người này mặt tái nhợt, trên mặt có nhiều đồ đằng. Trong đó một người ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn vị trí mười mấy mét dưới vách núi, Tử Hải tầng tầng đập sóng.
"Lại cao một mét. Qua không bao lâu vực này sẽ chìm, một khi nơi này chìm thì Tử Hải sẽ lan tràn ra nhiều."
Khi người này thấp giọng nói thì đằng trước, trong nước tím đen vô tận lập tức có từng tiếng thét gào từ xa truyền đến. Ngay sau đó, sóng gợn càng lớn, chỉ thấy mặt biển phía xa có một cái đuôi cỡ trăm mét đập mặt biển, *oành* một tiếng đập Tử Hải dấy động nhiều gợn sóng hơn.
Chỗ càng xa hơn, cái đuôi thò khỏi mặt biển vỗ đập không ngờ tới…mấy trăm cái!!!
Mấy người Vu tộc mặt trắng bệch, trong đó có một ông lão luôn nhắm mắt nay chậm rãi mở ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đó là khi hắn hỏi Thiên Tà Tử về việc mười sao băng, ông đã nói như vậy.
Bây giờ Tô Minh đã hiểu ý nghĩa câu nói này. Biết càng nhiều thì đúng là không phải chuyện tốt. Như Tô Minh bây giờ, trước mắt hắn cứ hiện ra hình ảnh Đông Hoang đại lục thúc đẩy Tử Hải tiến đến.
Hắn nhìn mặt đất bên dưới trôi nhanh, nhìn dãy núi trập trùng, thậm chí lờ mờ thấy một số bộ lạc. Nhưng trong khoảnh khắc, trước mắt hắn hiện ra là mặt đất dãy núi tan vỡ. Mảnh đất bị tốc lên, tử thương vô số. Tử Hải đen lan tràn, nhấn chìm tất cả sinh mệnh.
Thiên Lam Mộng ngồi cạnh Tô Minh, cũng im lặng, không biết đang nghĩ cái gì, hoặc là trong đầu trống rỗng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, đêm ngày thứ nhất buông xuống. Bầu trời tối đen nhưng phía xa có thể thấy một vệt sáng, dường như chỗ đó có mặt trời.
Đệ tử Thiên Hàn Tông trên kiếm to tĩnh tọa một ngày, dần đi qua chào hỏi nhau. Trong đó những người quen biết tụ tập lại, tiếng cười quanh quẩn, như là dùng cách này để ổn định tinh thần sắp đối mặt trận chiến Thiên Lam.
Từng tiếng cười đùa truyền ra từ Hàn Băng Thiên kiếm. Nhìn bọn họ, nhìn những người không hay biết sự thật, Tô Minh có thể tưởng tượng được, nếu bây giờ mọi người biết đáp án, vậy sẽ có bao nhiêu người còn có thể cười, sẽ có mấy người bước vào trận chiến đấu này.
Khi Tô Minh nhìn các đệ tử Thiên Hàn Tông thì hắn cũng thấy ở mép kiếm to, mỗi một khoảnh cách sẽ có người Thiên Hàn Tông ngồi xếp bằng, khoảng cách các bên gần bằng nhau.
Còn có ông lão ngồi xếp bằng ở mũi kiếm, người này biểu tình thản nhiên, nhưng từ đầu chân mày chau, Tô Minh cảm nhận được tâm tình của lão có lẽ không bình tĩnh như mặt ngoài.
"Ông ta biết sự thật. Có lẽ chín người đến từ Thiên Môn đều biết sự thật."
Ánh mắt Tô Minh quét qua người ông lão họ Cảnh ngồi ở mũi kiếm thì lão bỗng mở mắt ra, ánh mắt như điện nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được ánh mắt đối phương rơi vào người mình, như bị kim đâm qua một lúc mới từ từ tán đi.
"Ngươi tên là Tô Minh?" Bên tai Tô Minh bỗng truyền đến giọng già nua.
Theo Tô Minh mở mắt ra, hắn lập tức trông thấy ông lão họ Cảnh ngồi ở mũi kiếm không thu lại tầm mắt, vẫn nhìn mình nhưng không có cảm giấc sắc bén.
Tô Minh gật đầu.
"Đi tới chỗ ta." Ông lão họ Cảnh nhìn Tô Minh, giọng nói quanh quẩn bên tai hắn. So với Thiên Lam Mộng truyền vào tâm thần thì khác nhưng hiệu quả lại giống nhau.
Tô Minh do dự một lúc, đứng dậy. Thiên Lam Mộng ở một bên liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Tô Minh tiến tới trước, đi qua từng đám người, đi qua từng đồng môn ngồi tĩnh tọa, nghe tiếng cười đùa lúc xa lúc gần, cảm nhận hô hấp khác nhau của người tĩnh tọa. Mãi đến khi hắn đi rất xa, đi tới mũi kiếm to, đi tới trước mặt ông lão họ Cảnh.
Lúc trước hắn ở cách nơi này không xa lắm, nếu không thì hai người khó mà nhìn lẫn nhau. Nhưng tới rồi cũng phải tốn chút thời gian.
"Ngồi đi." Ông lão họ Cảnh nhìn Tô Minh, khàn giọng nói.
Lão ở chỗ mũi kiếm là đối diện không gian vô tận, cũng là chỗ có tiếng gió rít mãnh liệt nhất. Đứng tại đây, Tô Minh cảm nhận như có gió ập vào mặt, cảm nhận tốc độ cực nhanh, lực lượng thanh kiếm rạch hư không.
Tại đây khoảng cách mười mấy mét chỉ có một mình ông lão ngồi xếp bằng, không có lão kêu gọi thì không ai được đến gần.
Tô Minh không nói lời nào, ngồi bên cạnh ông lão, giây phút hắn ngồi xuống, bỗng có cảm giác gió mạnh thổi đến, thở gấp, thậm chí thân thể tê liệt. Loại cảm giác này đến quá đột ngột, thân thể Tô Minh như bị gió mảnh thổi lung lay, như sắp bị thổi ra khỏi kiếm to vạn mét này.
Mái tóc hắn bay loạn đằng sau đầu. Thân thể Tô Minh không thể ngồi vững được, lảo đảo lùi vài bước. Mắt hắn chợt lóe, một cước đạp xuống, thân thể đứng thẳng, mặt đỏ ửng. Lại tiến lên vài bước, trở lại chỗ chuẩn bị ngồi xuống, chậm rãi ngồi.
Khoảnh khắc ngồi xuống, cảm giác tê liệt lần nữa đến, nhưng lần này Tô Minh đã có chuẩn bị, thân thể truyền ra tiếng *bùm bùm*, chậm rãi, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.
Ngồi tại đó, thân thể Tô Minh run rẩy, máu thịt toàn thân nhanh chóng di chuyển, lực lượng Khai Trần trong người cũng theo đó di động, thậm chí thần thức của hắn cũng khuếch tán, thân thể trong khoảnh khắc này không thể khống chế, tự động đối kháng lực lượng gió mạnh.
"Đây mới là tôi thể!" Ông lão họ Cảnh nhìn Tô Minh ngồi xuống, mặt lộ khen ngợi.
"Coi như ngươi mang hai mươi vòng băng nặng nề vô cùng thì tối đa chỉ rèn luyện sơ sơ mà thôi." Khen ngợi trong mắt ông lão biến mất, còn lại chỉ là khinh thường.
Tô Minh khó thở, không thể mở miệng, nhưng đôi mắt lộ ra chất vấn. Đây là cách hắn nghĩ ra, cách như vậy cũng đúng là giúp hắn tăng tốc độ nhanh không ít. Thậm chí nếu hắn triển khai tốc độ cao nhất, ở cự ly ngắn có thể vượt qua Hàn Băng Thiên kiếm.
"Không phục? Vậy ta cho ngươi cơ hội chứng minh." Ông lão họ Cảnh hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nâng lên chộp lấy vai Tô Minh, quăng ra bên cạnh.
Ông lão hành động quá nhanh, Tô Minh không thể nào né tránh được. Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể bị ông lão ném ra ngoài, không ngờ bị quăng ra khỏi thân kiếm Hàn Băng Thiên!
Thậm chí lực lượng này chẳng những ném Tô Minh ra khỏi thân kiếm, còn vung ra ngoài màn sáng phòng hộ, khiến Tô Minh chớp mắt thoát khỏi kiếm này, đặt mình trong đêm tối, trong gió mạnh thét gào.
Mãi đến giờ phút này, người trên kiếm to mới nhìn thấy, cùng phát ra tiếng kinh hô.
Giây phút Tô Minh bị vung ra Hàn Băng Thiên kiếm, toàn thân hắn vang tiếng nổ. Kiếm rất nhanh, chớp mắt đã ngoài vạn mét. Khi hắn nhìn rõ bốn phía thì chuôi kiếm đã nhoáng qua trước mắt, kéo theo gió mạnh cuốn lấy người Tô Minh, khiến hắn không thể đứng vững.
Đôi mắt Tô Minh lộ ra giận dữ. Hắn chưa hề đắc tội ông lão, nhưng đối phương lại làm như vậy. Tuy nhiên, bây giờ hắn không kịp nghĩ nhiều. Mắt thấy kiếm to sắp sửa khuất xa, cả người Tô Minh vang tiếng nổ, tất cả vòng băng chớp mắt nổ tung, khoảnh tốc độ tăng đến trình độ khủng bố đuổi theo kiếm to phía xa.
Tốc độ của hắn trong khoảng cách ngắn là có thể vượt qua kiếm này, thân thể xuyên thấu hư vô, xuất hiện cách đuôi kiếm trăm mét, cuồng phong xé thân thể Tô Minh. Đôi mắt hắn có tơ máu, lần nữa vọt lên, khi xuất hiện thì đã đuổi kịp kiếm, nhưng chỉ là cạnh chuôi kiếm mà thôi. Khóe miệng Tô Minh tràn máu tươi, mạnh đạp một bước, xuyên qua phòng hộ, một cước đạp vào cuối chuôi kiếm to đang lao nhanh. Khi đáp xuống thì Tô Minh hộc ra bãi máu, sắc mặt trắng bệch.
Lau máu tươi nơi khóe miệng, Tô Minh sải bước tới trước. Hắn đi qua đâu, những người nhìn thấy hắn đều lộ ánh mắt hoảng sợ và kính nể, tản ra nhường đường. Mới nãy họ chính mắt thấy Tô Minh từ phía sau đuổi kịp. Nhưng dù sao kiếm to quá lớn, người trông thấy toàn bộ quá trình không nhiều lắm.
Tô Minh lao nhanh, lát sau đã chạy ra vạn mét, trở lại vị trí mũi kiếm. Ông lão họ Cảnh ngồi xếp bằng, lạnh lùng nhìn Tô Minh.
"Vẫn chưa phục? Cảm thấy có thể đuổi kịp kiếm này là rất lợi hại?"
"Rốt cuộc cái gì là tôi thể?" Tô Minh nhìn chằm chằm ông lão, thở ra hơi dài.
"Để thân mình gánh sức nặng, khi triển khai tốc độ thì đột nhiên biến nhẹ, làm vậy rất ngu ngốc. Ngươi và một mảnh lá cây có gì khác biệt? Hoặc là ngươi muốn trở thành lá cây, khi gió mạnh thổi qua thì lá cây nhẹ nhàng nên có thể bị thổi càng xa. Nhưng nó không thể kéo dài quá lâu, thời gian dài sẽ vỡ nát. Thậm chí khi gặp phải gió ngược đến, hai luồng gió va chạm, lá cây lập tức vỡ nát. Ngươi có tin không? Tốc độ của ngươi càng nhanh thì chết càng mau, ngươi tin không?" Ông lão lạnh giọng nói.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, sững sờ ra đó.
"Nếu không phải nể mặt Bạch Thường Tại, lão phu mới lười điểm hóa ngươi. Tới đây, ngồi cạnh ta!" Ông lão họ Cảnh nhíu mày quát với Tô Minh.
Tô Minh im lặng giây lát, đi tới bên cạnh ông lão, chắp tay cúi đầu với lão, cung kính ngồi một bên.
Khi ông lão họ Cảnh chỉ điểm Tô Minh thì giáp tranh đất Nam Thần phương xa, vị trí tận cùng phương đông, nơi này vốn có vách núi hình thang nhưng hôm nay hơn phân nửa đã bị nước biển đen như mực chìm ngập. Nước biển tỏa ra hơi thở quái lạ, mặt biển không tĩnh mà sóng gợn lăn tăn.
Trên một vách núi, bây giờ đứng bảy, tám người mặc đồ đỏ. Những người này mặt tái nhợt, trên mặt có nhiều đồ đằng. Trong đó một người ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn vị trí mười mấy mét dưới vách núi, Tử Hải tầng tầng đập sóng.
"Lại cao một mét. Qua không bao lâu vực này sẽ chìm, một khi nơi này chìm thì Tử Hải sẽ lan tràn ra nhiều."
Khi người này thấp giọng nói thì đằng trước, trong nước tím đen vô tận lập tức có từng tiếng thét gào từ xa truyền đến. Ngay sau đó, sóng gợn càng lớn, chỉ thấy mặt biển phía xa có một cái đuôi cỡ trăm mét đập mặt biển, *oành* một tiếng đập Tử Hải dấy động nhiều gợn sóng hơn.
Chỗ càng xa hơn, cái đuôi thò khỏi mặt biển vỗ đập không ngờ tới…mấy trăm cái!!!
Mấy người Vu tộc mặt trắng bệch, trong đó có một ông lão luôn nhắm mắt nay chậm rãi mở ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1485
|