Lực lượng lửa nóng này đến cực kỳ đột ngột, tựa như nó vốn ẩn núp trong người Tô Minh, bởi vì Thanh Trần Dược mà sinh ra tác dụng. Thân thể Tô Minh chấn động mạnh, trong chớp mắt này có cảm giác toàn thân bị đốt cháy, thậm chí khiến hắn nhớ đến gã đàn ông Hắc Sơn bộ lạc chết dưới Huyết Dược.
Tô Minh không có kinh hoàng, sắc mặt bình tĩnh. Tuy nói cảm giác như thiêu cháy, nhưng sự bình thản khiến hắn chậm rãi tìm ra điểm khác biệt. cảm giác nóng cháy này không phải máu sục sôi, mà là trong giây lát huyết dịch toàn thân hắn vận chuyển nhanh đến khủng bố. Bởi vì di chuyển quá nhanh nên mới khiến hắn sinh ra cảm giác cháy bỏng. Hắn thậm chí nghe được tiếng tim đập điên cuồng tăng tốc như sắp nổ tạc.
"Dược tính thật mạnh!" Tô Minh sắc mặt ửng hồng nhưng đáy mắt bình tĩnh không chút giảm bớt, từ từ thốt ra, hai mắt hắn nhắm chặt, lập tức chìm vào sự vận chuyển khí huyết.
Trên người hắn toát ra nhiều mồ hôi, có mười một sợi máu cùng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ chiếu rọi động đá vôi, khiến giờ phút này như biến thành địa ngục đỏ máu.
Tùy theo khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển, luồng sáng đỏ tỏa ra càng mãnh liệt. Thậm chí có thể thấy trên người Tô Minh hiện ra thật nhiều gân nhanh như là tự chuyển động, khiến bộ dạng Tô Minh khá dữ tợn.
Thời gian chớp mắt trôi qua, lại đã hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng này, bộ đồ da thú của Tô Minh như bị nhúng nước, tích lũy thật nhiều mồ hôi, trên người Tô Minh một mảnh lửa đỏ. Mười một sợi máu lấp lóe tựa như mười một vết thương máu thịt.
Ngay lúc này, Tô Minh mạnh mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực, phát ra tiếng gào. Theo tiếng gào, cơ thể hắn truyền đến tiếng chấn, đã thấy sợi máu thứ mười hai xuất hiện!
Tốc độ xuất hiện gần như trong chớp mắt từ mơ hồ biến hoàn toàn ngưng tụ, khiến lực lượng khí huyết của Tô Minh lại lần nữa tăng thêm một chút.
Nhưng tất cả chưa kết thúc. Sau khi xuất hiện sợi máu thứ mười hai, lửa đỏ trên người Tô Minh mặc dù giảm bớt nhưng ngay sau đó, tùy theo tiếng rống đã thấy sợi máu thứ mười ba trồi lên!
Sợi máu thứ mười ba xuất hiện, tóc Tô Minh không gió tự bay. Cảm giác uy nhiếp bùng phát từ thân thể gầy yếu của hắn.
Huyết dịch trong người mau chóng chuyển động. Giờ phút này hắn không có cảm giác như không đủ máu, mà là quá sung túc. Nếu không ngưng tụ ra sợi máu, cảm giác như xác thịt sẽ vỡ tan. Liên tục xuất hiện hai sợi máu nhưng lửa nóng trong người hắn vẫn tồn tại chút ít.
Tô Minh sắc mặt vặn vẹo, cảm giác toàn thân nóng bức khó thể chịu đựng. Hắn nâng lên tay phải, bản năng xé rách đồ da thú, nửa người trên trần trụi rõ ràng lộ ra mười ba sợi máu. Chúng không có quy tắc rải rác ở ngực, lưng, hai tay Tô Minh.
Màu sợi máu đỏ thẫm như nhỏ ra máu tươi. Có thật nhiều mồ hôi chảy ra từ người Tô Minh, bị ánh sáng đỏ chiếu rọi có loại xinh đẹp yêu dị.
Tô Minh hai mắt đỏ rực nhưng bên trong không điên cuồng. Hắn vẫn bình tĩnh, tất cả còn trong tầm khống chế của hắn. Cảm nhận được khí huyết trong thân thể, Tô Minh chẳng chút do dự, dựa theo truyền thừa tu Man, từng chút một vận chuyển huyết dịch, khiến máu càng thêm đậm đặc!
Lại qua một tiếng đồng hồ, Tô Minh ngửa đầu rống gầm. Trên người hắn mơ hồ xuất hiện sợi máu thứ mười bốn!
Tiếng rống quanh quẩn trong động dấy lên vô số hồi âm. Mới nghe thì tựa như có nhiều người rống gầm.
"Sợi máu thứ mười bốn, đi ra cho ta!"
Tô Minh thân thể run rẩy, cảm giác mạnh mẽ càng thêm mãnh liệt. Đã thấy sợi máu thứ mười bốn mau chóng ngưng tụ, nhìn bộ dạng dường như không lâu lắm là có thể hoàn toàn xuất hiện.
Nhưng khi thời gian trôi qua mười phút thì sợi máu thứ mười bốn vẫn đang giãy dụa, như là thiếu lực lượng để ngưng tụ nó.
Tô Minh cảm giác khí huyết vận chuyển chậm rãi, lửa nóng trong người đã sắp hoàn toàn tán đi. Nếu kết thúc thế này thì sợi máu thứ mười bốn còn chưa ngưng tụ, phải chờ đợt tới mới làm được.
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn không chút nghĩ ngợi, tay phải nâng lên chộp hướng bên cạnh, ngay chỗ đó còn có một viên Sơn Linh Dược!
Chộp đan dược này, Tô Minh lập tức bỏ vào trong miệng, cắn chặt răng, nhai nát đan dược xong nuốt vào. Sau đó hắn lại lấy ra một viên Thanh Trần Dược, nuốt hết rồi thân thể hắn run rẩy kịch liệt, lửa đỏ đã biến mất trên làn da lại lần nữa bốc cháy, trong thời gian ngắn đạt đến trình độ kinh người.
Cảm giác nóng bức trong người hắn càng điên cuồng tăng lên. Sự mênh mông vượt xa trước đó, đạt đến trình độ khiến Tô Minh sắp không thể chịu đựng nổi.
"Sợi máu thứ mười bốn, đi ra!"
Bên trong Tô Minh có sự bướng bỉnh, điều này chính hắn cũng không phát hiện, nhưng có thể nhìn ra từ cuộc sống của hắn, đã ẩn chứa từ rất lâu rồi.
Theo tiếng rống, cơ thể hắn lại phát ra tiếng chấn. Đã thấy sợi máu thứ mười bốn chớp mắt ngưng tụ, tỏa ra luồng sáng đỏ yêu dị. Khi sợi máu thứ mười bốn đi ra rồi, Tô Minh không lựa chọn kết thúc. Hắn liên tục nuốt vào hai viên Sơn Linh Dược, là để tu vi của mình có thể phút chốc tăng cao.
Bảy ngày hắn luyện dược thường hay suy nghĩ, Nguyệt Dực trước tiên xuất hiện, trong bộ lạc A Công mỉm cười ẩn giấu sầu lo, những điều Tô Minh nhìn thấy trong mắt. Mặc dù hắn không nói ra nhưng mơ hồ hiểu rõ, dường như có mây đen bao phủ trên bầu trời bộ lạc.
Nhớ tới Man Công Hắc Sơn bộ lạc đột phá tu vi, lại nghĩ đến A Công từng nói trong bộ lạc có phản đồ, không an toàn, trong lòng Tô Minh rất lo âu. Hắn muốn hỗ trợ A Công, muốn trợ giúp bộ lạc, nhưng tu vi hiện tại của hắn rõ ràng không đủ.
Hắn muốn biến mạnh, muốn khiến mình trở thành cường giả!
Khi sợi máu thứ mười bốn đi ra, Tô Minh lần nữa vận chuyển khí huyết trong người, khiến huyết dịch điên cuồng chuyển động, để sợi máu thứ mười lăm bị bức ra.
Thật lâu sau, thân thể Tô Minh run rẩy mang đến sự đau đớn. Nhưng hắn không do dự, khi máu trong người vận chuyển, thét một tiếng, sợi máu thứ mười lăm xuất hiện!
Mười lăm sợi máu ở nửa người trần trụi của hắn tựa như mười lăm vết sẹo, tỏa ra ánh sáng đỏ, cùng lúc đó khiến Tô Minh thoạt nhìn càng thêm hung mãnh.
Nhưng chỉ mới là mười lăm sợi máu Tô Minh còn chưa thỏa mãn, hắn không ngừng vận chuyển, thời gian trôi qua.
Sợi máu thứ mười sáu đã ngưng tụ!
Đến tận đây, lửa nóng trên người hắn tán đi rất nhiều, tựa như tất cả sắp kết thúc. Nhưng ánh mắt Tô Minh chợt lóe, lộ ra tia sáng lạnh, cùng lúc đó lặng lẽ nâng lên tay phải vỗ mạnh trước ngực. Đánh một cái, một luồng lực mạnh mẽ nhập vào trong người, kích động nhảy nhót trong tim hắn.
"Sợi thứ mười bảy, xuất hiện cho ta!"
Trái tim hắn có lực lượng này kích động, bùng phát ra thật nhiều huyết dịch, thuận theo toàn thân lần nữa mau chóng vận chuyển. Ở ngực hắn, sợi máu thứ mười bảy, xuất hiện!
Sau khi sợi máu thứ mười bảy xuất hiện, dường như thân thể Tô Minh đã tắt lửa, cảm giác mênh mông chợt biến mất, toàn thân trống rỗng. Hắn biết, đây là kết quả dược hiệu mất đi.
Cùng lúc đó, từng đợt đau nhói hiện ra trong người hắn. Điều này đại biểu cho thân thể hắn sau khi cưỡng bức tu luyện thì bị thương.
"Người tu Man, chịu chút đau đớn và vết thương thì không tính cái gì!" Tô Minh thì thào, cảm nhận trong người lực lượng rõ ràng mạnh hơn trước khoảng phân nửa, mắt xẹt qua tia kiên quyết.
Hắn không đứng dậy mà là lấy ra một gốc thảo dược trong bộ da thú bị xé rách đặt bên cạnh. Thảo dược này chính là Thiên Nham Thảo!
Vật này là trừ đan dược ra là hắn được đến thảo dược mạnh nhất! Trừ cho Lôi Thần một phần ra, hắn không tùy tiện dùng. Nhưng giờ phút này hắn dứt khoát lấy ra. Hắn cần một hơi xông lên, cố gắng tăng cao tu vi tới mức lớn nhất.
Cầm thảo dược, Tô Minh để lại một cánh để ngày sau có cần dùng, còn lại nuốt vào hết, dùng Thanh Trần Dược để gia tăng dược hiệu.
Cảm giác mát mẻ phát ra trong người hắn, một tia nóng bức còn lại chớp mắt bị dung hợp một chỗ. Trên người Tô Minh có khí lạnh như ẩn như hiện, hỗ trợ mười bảy sợi máu càng thêm rõ ràng.
Có khí lạnh này, thân thể Tô Minh hơi xanh xao, nhưng huyết dịch trong người hắn lại vận chuyển mau chóng. Hai tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ. Khi bên ngoài bầu trời nổi lên sắc trắng, khi Tiểu Hồng chơi xong trở về, Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi đó, không động đậy.
Tiểu Hồng biết Tô Minh đang tu hành, nằm ở một bên, đôi khi liếc mắt một cái rồi khò khè ngủ say.
Bầu trời từ sáng sớm đến trưa, lại từ buổi trưa chậm rãi tới hoàng hôn. Rất nhanh lại là tối đen, chỉ có vầng trăng sáng tỏ, bông tuyết rơi trên mặt đất.
Trên người Tô Minh, giờ phút này đã không phải mười bảy sợi máu mà là mười chín sợi! Bạn đang đọc truyện tại
Tô Minh không có kinh hoàng, sắc mặt bình tĩnh. Tuy nói cảm giác như thiêu cháy, nhưng sự bình thản khiến hắn chậm rãi tìm ra điểm khác biệt. cảm giác nóng cháy này không phải máu sục sôi, mà là trong giây lát huyết dịch toàn thân hắn vận chuyển nhanh đến khủng bố. Bởi vì di chuyển quá nhanh nên mới khiến hắn sinh ra cảm giác cháy bỏng. Hắn thậm chí nghe được tiếng tim đập điên cuồng tăng tốc như sắp nổ tạc.
"Dược tính thật mạnh!" Tô Minh sắc mặt ửng hồng nhưng đáy mắt bình tĩnh không chút giảm bớt, từ từ thốt ra, hai mắt hắn nhắm chặt, lập tức chìm vào sự vận chuyển khí huyết.
Trên người hắn toát ra nhiều mồ hôi, có mười một sợi máu cùng xuất hiện, tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ chiếu rọi động đá vôi, khiến giờ phút này như biến thành địa ngục đỏ máu.
Tùy theo khí huyết trong cơ thể hắn vận chuyển, luồng sáng đỏ tỏa ra càng mãnh liệt. Thậm chí có thể thấy trên người Tô Minh hiện ra thật nhiều gân nhanh như là tự chuyển động, khiến bộ dạng Tô Minh khá dữ tợn.
Thời gian chớp mắt trôi qua, lại đã hai tiếng đồng hồ. Trong hai tiếng này, bộ đồ da thú của Tô Minh như bị nhúng nước, tích lũy thật nhiều mồ hôi, trên người Tô Minh một mảnh lửa đỏ. Mười một sợi máu lấp lóe tựa như mười một vết thương máu thịt.
Ngay lúc này, Tô Minh mạnh mở mắt ra, đôi mắt đỏ rực, phát ra tiếng gào. Theo tiếng gào, cơ thể hắn truyền đến tiếng chấn, đã thấy sợi máu thứ mười hai xuất hiện!
Tốc độ xuất hiện gần như trong chớp mắt từ mơ hồ biến hoàn toàn ngưng tụ, khiến lực lượng khí huyết của Tô Minh lại lần nữa tăng thêm một chút.
Nhưng tất cả chưa kết thúc. Sau khi xuất hiện sợi máu thứ mười hai, lửa đỏ trên người Tô Minh mặc dù giảm bớt nhưng ngay sau đó, tùy theo tiếng rống đã thấy sợi máu thứ mười ba trồi lên!
Sợi máu thứ mười ba xuất hiện, tóc Tô Minh không gió tự bay. Cảm giác uy nhiếp bùng phát từ thân thể gầy yếu của hắn.
Huyết dịch trong người mau chóng chuyển động. Giờ phút này hắn không có cảm giác như không đủ máu, mà là quá sung túc. Nếu không ngưng tụ ra sợi máu, cảm giác như xác thịt sẽ vỡ tan. Liên tục xuất hiện hai sợi máu nhưng lửa nóng trong người hắn vẫn tồn tại chút ít.
Tô Minh sắc mặt vặn vẹo, cảm giác toàn thân nóng bức khó thể chịu đựng. Hắn nâng lên tay phải, bản năng xé rách đồ da thú, nửa người trên trần trụi rõ ràng lộ ra mười ba sợi máu. Chúng không có quy tắc rải rác ở ngực, lưng, hai tay Tô Minh.
Màu sợi máu đỏ thẫm như nhỏ ra máu tươi. Có thật nhiều mồ hôi chảy ra từ người Tô Minh, bị ánh sáng đỏ chiếu rọi có loại xinh đẹp yêu dị.
Tô Minh hai mắt đỏ rực nhưng bên trong không điên cuồng. Hắn vẫn bình tĩnh, tất cả còn trong tầm khống chế của hắn. Cảm nhận được khí huyết trong thân thể, Tô Minh chẳng chút do dự, dựa theo truyền thừa tu Man, từng chút một vận chuyển huyết dịch, khiến máu càng thêm đậm đặc!
Lại qua một tiếng đồng hồ, Tô Minh ngửa đầu rống gầm. Trên người hắn mơ hồ xuất hiện sợi máu thứ mười bốn!
Tiếng rống quanh quẩn trong động dấy lên vô số hồi âm. Mới nghe thì tựa như có nhiều người rống gầm.
"Sợi máu thứ mười bốn, đi ra cho ta!"
Tô Minh thân thể run rẩy, cảm giác mạnh mẽ càng thêm mãnh liệt. Đã thấy sợi máu thứ mười bốn mau chóng ngưng tụ, nhìn bộ dạng dường như không lâu lắm là có thể hoàn toàn xuất hiện.
Nhưng khi thời gian trôi qua mười phút thì sợi máu thứ mười bốn vẫn đang giãy dụa, như là thiếu lực lượng để ngưng tụ nó.
Tô Minh cảm giác khí huyết vận chuyển chậm rãi, lửa nóng trong người đã sắp hoàn toàn tán đi. Nếu kết thúc thế này thì sợi máu thứ mười bốn còn chưa ngưng tụ, phải chờ đợt tới mới làm được.
Tô Minh hai mắt chợt lóe, hắn không chút nghĩ ngợi, tay phải nâng lên chộp hướng bên cạnh, ngay chỗ đó còn có một viên Sơn Linh Dược!
Chộp đan dược này, Tô Minh lập tức bỏ vào trong miệng, cắn chặt răng, nhai nát đan dược xong nuốt vào. Sau đó hắn lại lấy ra một viên Thanh Trần Dược, nuốt hết rồi thân thể hắn run rẩy kịch liệt, lửa đỏ đã biến mất trên làn da lại lần nữa bốc cháy, trong thời gian ngắn đạt đến trình độ kinh người.
Cảm giác nóng bức trong người hắn càng điên cuồng tăng lên. Sự mênh mông vượt xa trước đó, đạt đến trình độ khiến Tô Minh sắp không thể chịu đựng nổi.
"Sợi máu thứ mười bốn, đi ra!"
Bên trong Tô Minh có sự bướng bỉnh, điều này chính hắn cũng không phát hiện, nhưng có thể nhìn ra từ cuộc sống của hắn, đã ẩn chứa từ rất lâu rồi.
Theo tiếng rống, cơ thể hắn lại phát ra tiếng chấn. Đã thấy sợi máu thứ mười bốn chớp mắt ngưng tụ, tỏa ra luồng sáng đỏ yêu dị. Khi sợi máu thứ mười bốn đi ra rồi, Tô Minh không lựa chọn kết thúc. Hắn liên tục nuốt vào hai viên Sơn Linh Dược, là để tu vi của mình có thể phút chốc tăng cao.
Bảy ngày hắn luyện dược thường hay suy nghĩ, Nguyệt Dực trước tiên xuất hiện, trong bộ lạc A Công mỉm cười ẩn giấu sầu lo, những điều Tô Minh nhìn thấy trong mắt. Mặc dù hắn không nói ra nhưng mơ hồ hiểu rõ, dường như có mây đen bao phủ trên bầu trời bộ lạc.
Nhớ tới Man Công Hắc Sơn bộ lạc đột phá tu vi, lại nghĩ đến A Công từng nói trong bộ lạc có phản đồ, không an toàn, trong lòng Tô Minh rất lo âu. Hắn muốn hỗ trợ A Công, muốn trợ giúp bộ lạc, nhưng tu vi hiện tại của hắn rõ ràng không đủ.
Hắn muốn biến mạnh, muốn khiến mình trở thành cường giả!
Khi sợi máu thứ mười bốn đi ra, Tô Minh lần nữa vận chuyển khí huyết trong người, khiến huyết dịch điên cuồng chuyển động, để sợi máu thứ mười lăm bị bức ra.
Thật lâu sau, thân thể Tô Minh run rẩy mang đến sự đau đớn. Nhưng hắn không do dự, khi máu trong người vận chuyển, thét một tiếng, sợi máu thứ mười lăm xuất hiện!
Mười lăm sợi máu ở nửa người trần trụi của hắn tựa như mười lăm vết sẹo, tỏa ra ánh sáng đỏ, cùng lúc đó khiến Tô Minh thoạt nhìn càng thêm hung mãnh.
Nhưng chỉ mới là mười lăm sợi máu Tô Minh còn chưa thỏa mãn, hắn không ngừng vận chuyển, thời gian trôi qua.
Sợi máu thứ mười sáu đã ngưng tụ!
Đến tận đây, lửa nóng trên người hắn tán đi rất nhiều, tựa như tất cả sắp kết thúc. Nhưng ánh mắt Tô Minh chợt lóe, lộ ra tia sáng lạnh, cùng lúc đó lặng lẽ nâng lên tay phải vỗ mạnh trước ngực. Đánh một cái, một luồng lực mạnh mẽ nhập vào trong người, kích động nhảy nhót trong tim hắn.
"Sợi thứ mười bảy, xuất hiện cho ta!"
Trái tim hắn có lực lượng này kích động, bùng phát ra thật nhiều huyết dịch, thuận theo toàn thân lần nữa mau chóng vận chuyển. Ở ngực hắn, sợi máu thứ mười bảy, xuất hiện!
Sau khi sợi máu thứ mười bảy xuất hiện, dường như thân thể Tô Minh đã tắt lửa, cảm giác mênh mông chợt biến mất, toàn thân trống rỗng. Hắn biết, đây là kết quả dược hiệu mất đi.
Cùng lúc đó, từng đợt đau nhói hiện ra trong người hắn. Điều này đại biểu cho thân thể hắn sau khi cưỡng bức tu luyện thì bị thương.
"Người tu Man, chịu chút đau đớn và vết thương thì không tính cái gì!" Tô Minh thì thào, cảm nhận trong người lực lượng rõ ràng mạnh hơn trước khoảng phân nửa, mắt xẹt qua tia kiên quyết.
Hắn không đứng dậy mà là lấy ra một gốc thảo dược trong bộ da thú bị xé rách đặt bên cạnh. Thảo dược này chính là Thiên Nham Thảo!
Vật này là trừ đan dược ra là hắn được đến thảo dược mạnh nhất! Trừ cho Lôi Thần một phần ra, hắn không tùy tiện dùng. Nhưng giờ phút này hắn dứt khoát lấy ra. Hắn cần một hơi xông lên, cố gắng tăng cao tu vi tới mức lớn nhất.
Cầm thảo dược, Tô Minh để lại một cánh để ngày sau có cần dùng, còn lại nuốt vào hết, dùng Thanh Trần Dược để gia tăng dược hiệu.
Cảm giác mát mẻ phát ra trong người hắn, một tia nóng bức còn lại chớp mắt bị dung hợp một chỗ. Trên người Tô Minh có khí lạnh như ẩn như hiện, hỗ trợ mười bảy sợi máu càng thêm rõ ràng.
Có khí lạnh này, thân thể Tô Minh hơi xanh xao, nhưng huyết dịch trong người hắn lại vận chuyển mau chóng. Hai tiếng đồng hồ, bốn tiếng đồng hồ. Khi bên ngoài bầu trời nổi lên sắc trắng, khi Tiểu Hồng chơi xong trở về, Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi đó, không động đậy.
Tiểu Hồng biết Tô Minh đang tu hành, nằm ở một bên, đôi khi liếc mắt một cái rồi khò khè ngủ say.
Bầu trời từ sáng sớm đến trưa, lại từ buổi trưa chậm rãi tới hoàng hôn. Rất nhanh lại là tối đen, chỉ có vầng trăng sáng tỏ, bông tuyết rơi trên mặt đất.
Trên người Tô Minh, giờ phút này đã không phải mười bảy sợi máu mà là mười chín sợi! Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|