Nơi cao tít trên trời có gió mạnh, gió cứng như sắt, nếu tốc độ cực nhanh xuyên thấu sẽ khiến người khó thể chịu đựng, sẽ xuất hiện cảm giác tê liệt như thân thể sắp tan vỡ.
Đây là lực lượng của gió.
Cho dù là Tô Minh, trong người có phong chi sơ, tồn tại cùng là gió cũng khó thể ở trong đợt gió này quá lâu. Bây giờ hắn lao nhanh, trôi qua nửa ngày, đã khó thể chịu đựng thêm nữa. Nhoáng người lên, hắn hạ thấp xuống.
Gió trên trời, theo Tô Minh cảm nhận thì càng cao gió càng mạnh, càng thấp thì yếu đi nhiều.
Hắn xé gió hướng tới sâu trong Vu tộc. Hắn chẳng chút tạm ngừng, thậm chí vào buổi tối vẫn giữ tốc độ này chạy nhanh.
Mãi đến khi bầu trời từ đen biến trắng, từ trắng biến đen, nơi Tô Minh đi qua đa số là hẻo lánh, càng bởi vì là lúc chiến tranh, khu vực có bộ lạc đa số đi chiến trường rồi. Cho nên Tô Minh liên tục trốn tránh ba ngày không đụng phải quá nhiều Vu nhân.
Thêm vào tốc độ của hắn quá nhanh, dù có gặp được thì thường trong mắt đối phương chỉ thấy cầu vồng, không chia rõ là Vu tộc hay là Man tộc, khiến Tô Minh một đường không gặp cản trở.
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ tư Tô Minh mới tạm dừng, tại một bình nguyên tạc ra một động phủ cư ngụ. Hắn cả người mệt mỏi ngồi xếp bằng bên trong.
Bốn ngày lao nhanh vượt qua sức chịu đựng của hắn. Nếu không phải luôn nuốt xuống dược vật, hắn không thể chịu đựng đến bây giờ. Nay hắn không biết phương hướng, chẳng biết ở đâu trong Vu tộc, so sánh với điều đó thì chỉ cần cắt đuôi ông lão Man tộc thì mọi thứ đều đáng giá.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh thở gấp, hồi phục tu vi hỗn độn trong người. Thời gian hắn trở thành Tế Cốt quá ngắn ngủi, trải qua thời gian dài bay nhanh khiến tu vi trong người dần không ổn định.
"Mình liên tục bay bốn ngày, ông lão Man tộc phải đuổi theo giết Vu nhân, vừa đi vừa về chắc không tìm ra được mình. Nhưng phải cẩn thận chút, đề phòng lão còn thủ đoạn khác." Tô Minh nhắm chặt mắt, không dám tập trung tinh thần vào điều hòa, giữ thần thức bên ngoài, chậm rãi vận chuyển lực lượng Man cốt trong người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày…mãi đến ngày thứ năm thì Tô Minh mới mở mắt ra, bên trong sự mỏi mệt hơi tán đi. Hắn hít sâu, tu vi Tế Cốt coi như ổn định lại, không như năm ngày trước có dấu hiệu thoái hóa.
"Để phòng bị, chỗ này không nên ngừng lại lâu." Tô Minh vẻ mặt thận trọng, đứng dậy lao ra ngoài, định rời khỏi đây thì bỗng biến sắc mặt.
Trong thần thức hắn tỏa ra, phát hiện ngoài vạn mét có một dao động mãnh liệt lao nhanh đến. Thân hình trong dao động chính là ông lão Man tộc.
"Quả nhiên lão có cách tìm ra mình!" Tô Minh chẳng chút do dự, bật dậy, cắn răng ở giữa không trung lao đi.
Ông lão Man tộc vẻ mặt bình thường, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, nhưng mặt hơi tái, hiển nhiên sau khi giết Vu nhân, liên tục đuổi theo vài ngày, lúc tìm ra Tô Minh thì lão cũng bị thương. Nhưng lão cho rằng dù mình bị thương, muốn bắt Tô Minh là chuyện rất dễ dàng.
"Ngươi trốn không thoát!" Mắt ông lão Man tộc chợt lóe, không ngừng đuổi theo Tô Minh.
Hai người một trước một sau xẹt qua bầu trời, cách nhau vạn mét. Nhưng khoảng cách vạn mét này đang từ từ gần hơn. Hai tiếng đồng hồ sau, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến hơn tám ngàn mét thì ông lão Man tộc truy đuổi phía sau mắt lóe tia sáng lạnh, khóe miệng có nụ cười trào phúng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Đây là lực lượng của gió.
Cho dù là Tô Minh, trong người có phong chi sơ, tồn tại cùng là gió cũng khó thể ở trong đợt gió này quá lâu. Bây giờ hắn lao nhanh, trôi qua nửa ngày, đã khó thể chịu đựng thêm nữa. Nhoáng người lên, hắn hạ thấp xuống.
Gió trên trời, theo Tô Minh cảm nhận thì càng cao gió càng mạnh, càng thấp thì yếu đi nhiều.
Hắn xé gió hướng tới sâu trong Vu tộc. Hắn chẳng chút tạm ngừng, thậm chí vào buổi tối vẫn giữ tốc độ này chạy nhanh.
Mãi đến khi bầu trời từ đen biến trắng, từ trắng biến đen, nơi Tô Minh đi qua đa số là hẻo lánh, càng bởi vì là lúc chiến tranh, khu vực có bộ lạc đa số đi chiến trường rồi. Cho nên Tô Minh liên tục trốn tránh ba ngày không đụng phải quá nhiều Vu nhân.
Thêm vào tốc độ của hắn quá nhanh, dù có gặp được thì thường trong mắt đối phương chỉ thấy cầu vồng, không chia rõ là Vu tộc hay là Man tộc, khiến Tô Minh một đường không gặp cản trở.
Mãi đến hoàng hôn ngày thứ tư Tô Minh mới tạm dừng, tại một bình nguyên tạc ra một động phủ cư ngụ. Hắn cả người mệt mỏi ngồi xếp bằng bên trong.
Bốn ngày lao nhanh vượt qua sức chịu đựng của hắn. Nếu không phải luôn nuốt xuống dược vật, hắn không thể chịu đựng đến bây giờ. Nay hắn không biết phương hướng, chẳng biết ở đâu trong Vu tộc, so sánh với điều đó thì chỉ cần cắt đuôi ông lão Man tộc thì mọi thứ đều đáng giá.
Ngồi xếp bằng, Tô Minh thở gấp, hồi phục tu vi hỗn độn trong người. Thời gian hắn trở thành Tế Cốt quá ngắn ngủi, trải qua thời gian dài bay nhanh khiến tu vi trong người dần không ổn định.
"Mình liên tục bay bốn ngày, ông lão Man tộc phải đuổi theo giết Vu nhân, vừa đi vừa về chắc không tìm ra được mình. Nhưng phải cẩn thận chút, đề phòng lão còn thủ đoạn khác." Tô Minh nhắm chặt mắt, không dám tập trung tinh thần vào điều hòa, giữ thần thức bên ngoài, chậm rãi vận chuyển lực lượng Man cốt trong người.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày, hai ngày, ba ngày…mãi đến ngày thứ năm thì Tô Minh mới mở mắt ra, bên trong sự mỏi mệt hơi tán đi. Hắn hít sâu, tu vi Tế Cốt coi như ổn định lại, không như năm ngày trước có dấu hiệu thoái hóa.
"Để phòng bị, chỗ này không nên ngừng lại lâu." Tô Minh vẻ mặt thận trọng, đứng dậy lao ra ngoài, định rời khỏi đây thì bỗng biến sắc mặt.
Trong thần thức hắn tỏa ra, phát hiện ngoài vạn mét có một dao động mãnh liệt lao nhanh đến. Thân hình trong dao động chính là ông lão Man tộc.
"Quả nhiên lão có cách tìm ra mình!" Tô Minh chẳng chút do dự, bật dậy, cắn răng ở giữa không trung lao đi.
Ông lão Man tộc vẻ mặt bình thường, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt, nhưng mặt hơi tái, hiển nhiên sau khi giết Vu nhân, liên tục đuổi theo vài ngày, lúc tìm ra Tô Minh thì lão cũng bị thương. Nhưng lão cho rằng dù mình bị thương, muốn bắt Tô Minh là chuyện rất dễ dàng.
"Ngươi trốn không thoát!" Mắt ông lão Man tộc chợt lóe, không ngừng đuổi theo Tô Minh.
Hai người một trước một sau xẹt qua bầu trời, cách nhau vạn mét. Nhưng khoảng cách vạn mét này đang từ từ gần hơn. Hai tiếng đồng hồ sau, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến hơn tám ngàn mét thì ông lão Man tộc truy đuổi phía sau mắt lóe tia sáng lạnh, khóe miệng có nụ cười trào phúng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1485
|