Thanh niên bộ dáng khoảng mười tám mười chín tuổi, thân thể cực cường tráng, đủ so với Lôi Thần, trong tay cầm thanh trường mâu. Tuy trường mâu dài khoảng nửa mét nhưng toàn thân đen thui, có khí lạnh kinh người tỏa ra, thậm chí mũi mâu lóe tia sáng vàng kim.
Quan trọng nhất là mâu này không phải làm bằng đá, mà thứ gì đó Tô Minh chưa từng trông thấy. Hắn nhìn phía xa khi mâu bắn tới thì có cảm giác tim đập chân run.
Quen thuộc, cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hắn không biết sự quen thuộc này đến từ đâu. Nhưng sự quen thuộc ẩn giấu nguy hiểm khiến đầu óc Tô Minh thoáng chốc trống rỗng, còn lại chỉ là bản năng lạnh lùng.
"Người này mặc không phải da thú mà là áo thô gai, đồ như vậy…người này ở trong Ô Long bộ lạc địa vị không thấp!"
"Mình không hối hận tới gần Ô Long bộ lạc!" Tô Minh ánh mắt chợt lóe, thầm cho mình đáp án.
"Tôi không tới gần khoảng ngàn mét. Dựa theo điều lệ thông thường của bộ lạc, dưới ba người thì ngoài ngàn mét không tính có địch ý! Tôi không có ác ý, chỉ có bạn bè là tộc nhân Ô Long bộ lạc của người, nên tới gặp một mặt." Tô Minh chạy vội, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư, tốc độ nhanh như cả người trượt trên tuyết không để lại chút dấu vết, phát ra lời nói.
"Ồ? Nếu là như vậy thì không xem như là kẻ địch, ngươi không cần chạy, đứng lại theo ta trở lại bộ lạc. Sau khi điều tra rõ để Man Công quyết định." Trong mắt thanh niên lóe tia sáng lạnh, chậm rãi mở miệng, nhưng tốc độ không tạm dừng mà càng nhanh hơn, như đang chờ Tô Minh khựng lại.
"Tôi là người ngoài, sao có thể tùy tiện bước vào Ô Long bộ lạc của các người." Tô Minh không chút dừng lại, cười nói.
"Cũng có lý, vậy người ngươi biết tên là gì?" Thanh niên sắc mặt bình thản nhưng đôi mắt nheo lại, lúc truy đuổi từ từ nói.
"Tôi không biết cô ấy gọi tên gì, chỉ biết cô ấy mặc áo trắng, rất đẹp." Tô Minh vừa chạy vừa nói lời này, mạnh quay đầu lại.
Hắn nhìn đến thanh niên này sau khi nghe câu đó, mắt lóe sát khí, nội tâm lập tức hiểu được. Lúc trước hắn đã thầm suy đoán, mình không có tới gần ngàn mét, dù khiến Ô Long bộ lạc chú ý cũng sẽ không bắn ra một mâu khủng bố đến thế.
Tất cả đều có nguyên nhân, lại thêm thanh niên này rõ ràng là thân phận cao quý nhưng một mình một người đuổi theo, khiến trong lòng Tô Minh có suy đoán.
"Quả nhiên là hắn!"
Thanh niên đáp lại Tô Minh là tiếng hừ lạnh. Mắt thấy y chạy vội lên, lúc truy sát nâng lên tay phải, lập tức có nhiều khí đen lượn lờ tán ra. Khí đen khuếch tán không ngờ vòng quanh trường mâu sau lưng thanh niên, vòng mấy vòng lập tức phát ra thanh âm sắc bén. Chỉ thấy trường mâu bị khí đen dẫn dắt bềnh bồng trên đỉnh đầu thanh niên.
Con ngươi Tô Minh co rút. Đây là Man Thuật!
Khí đen tỏa ra từ người thanh niên rõ ràng lộ ra tu vi mạnh mẽ, hơi cao hơn Tô Minh chút đỉnh. Xem bộ dạng thì dường như là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm. Chẳng qua rõ ràng y mới bước vào không lâu, nhiều sợi máu mà thôi. Nhưng đối phương có được Man Khí thì khác.
"Đợi chết rồi gặp lại đi."
Thanh niên cách Tô Minh khoảng bảy trăm trượng, nhưng vì hai người không ngừng chạy vội đã rời xa Ô Long bộ lạc, người đuổi theo chỉ có mỗi mình thanh niên này mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Quan trọng nhất là mâu này không phải làm bằng đá, mà thứ gì đó Tô Minh chưa từng trông thấy. Hắn nhìn phía xa khi mâu bắn tới thì có cảm giác tim đập chân run.
Quen thuộc, cảm giác vô cùng quen thuộc.
Hắn không biết sự quen thuộc này đến từ đâu. Nhưng sự quen thuộc ẩn giấu nguy hiểm khiến đầu óc Tô Minh thoáng chốc trống rỗng, còn lại chỉ là bản năng lạnh lùng.
"Người này mặc không phải da thú mà là áo thô gai, đồ như vậy…người này ở trong Ô Long bộ lạc địa vị không thấp!"
"Mình không hối hận tới gần Ô Long bộ lạc!" Tô Minh ánh mắt chợt lóe, thầm cho mình đáp án.
"Tôi không tới gần khoảng ngàn mét. Dựa theo điều lệ thông thường của bộ lạc, dưới ba người thì ngoài ngàn mét không tính có địch ý! Tôi không có ác ý, chỉ có bạn bè là tộc nhân Ô Long bộ lạc của người, nên tới gặp một mặt." Tô Minh chạy vội, lấy tu vi Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư, tốc độ nhanh như cả người trượt trên tuyết không để lại chút dấu vết, phát ra lời nói.
"Ồ? Nếu là như vậy thì không xem như là kẻ địch, ngươi không cần chạy, đứng lại theo ta trở lại bộ lạc. Sau khi điều tra rõ để Man Công quyết định." Trong mắt thanh niên lóe tia sáng lạnh, chậm rãi mở miệng, nhưng tốc độ không tạm dừng mà càng nhanh hơn, như đang chờ Tô Minh khựng lại.
"Tôi là người ngoài, sao có thể tùy tiện bước vào Ô Long bộ lạc của các người." Tô Minh không chút dừng lại, cười nói.
"Cũng có lý, vậy người ngươi biết tên là gì?" Thanh niên sắc mặt bình thản nhưng đôi mắt nheo lại, lúc truy đuổi từ từ nói.
"Tôi không biết cô ấy gọi tên gì, chỉ biết cô ấy mặc áo trắng, rất đẹp." Tô Minh vừa chạy vừa nói lời này, mạnh quay đầu lại.
Hắn nhìn đến thanh niên này sau khi nghe câu đó, mắt lóe sát khí, nội tâm lập tức hiểu được. Lúc trước hắn đã thầm suy đoán, mình không có tới gần ngàn mét, dù khiến Ô Long bộ lạc chú ý cũng sẽ không bắn ra một mâu khủng bố đến thế.
Tất cả đều có nguyên nhân, lại thêm thanh niên này rõ ràng là thân phận cao quý nhưng một mình một người đuổi theo, khiến trong lòng Tô Minh có suy đoán.
"Quả nhiên là hắn!"
Thanh niên đáp lại Tô Minh là tiếng hừ lạnh. Mắt thấy y chạy vội lên, lúc truy sát nâng lên tay phải, lập tức có nhiều khí đen lượn lờ tán ra. Khí đen khuếch tán không ngờ vòng quanh trường mâu sau lưng thanh niên, vòng mấy vòng lập tức phát ra thanh âm sắc bén. Chỉ thấy trường mâu bị khí đen dẫn dắt bềnh bồng trên đỉnh đầu thanh niên.
Con ngươi Tô Minh co rút. Đây là Man Thuật!
Khí đen tỏa ra từ người thanh niên rõ ràng lộ ra tu vi mạnh mẽ, hơi cao hơn Tô Minh chút đỉnh. Xem bộ dạng thì dường như là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm. Chẳng qua rõ ràng y mới bước vào không lâu, nhiều sợi máu mà thôi. Nhưng đối phương có được Man Khí thì khác.
"Đợi chết rồi gặp lại đi."
Thanh niên cách Tô Minh khoảng bảy trăm trượng, nhưng vì hai người không ngừng chạy vội đã rời xa Ô Long bộ lạc, người đuổi theo chỉ có mỗi mình thanh niên này mà thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1485
|