Thiếu niên bị gọi Bắc nhi nghe người phụ nữ nói xong khóe miệng lộ nụ cười tàn nhẫn, đắc ý nhìn lướt thiếu niên cánh tay phải khô héo. Thiếu niên đi theo đám Lan Lan, cánh tay phải giờ trông khô héo tựa da bọc xương, mặt biến xanh hơn.
"Các ngươi dựa vào cái gì làm vậy! Ta không đi chọc các ngươi, gốc thảo dược là chúng ta trả tiền rồi, rõ ràng các ngươi cưỡng ép lấy đi!"
"Tu vi của các ngươi rất cao, khi dễ ba đứa trẻ chúng ta không thấy xấu hổ sao?" Lan Lan mặt đầy tức giận, bây giờ cô cũng sợ lắm chứ. Nhưng trong ba người, đồng bạn tên Khải Đông luôn im lặng như khúc gỗ. A Hổ trong mắt cô là nhát gan yếu đuối. Lan Lan tức giận nói, dù lòng rất sợ nhưng thấy mặt Khải Đông không chút máu thì cắn răng liều mạng!
"Người thủ hộ chúng ta là Mặc Tô, người thủ hộ của hắn là Nam Cung Ngân. Nếu ngươi tổn thương chúng ta, hai người tuyệt đối không tha cho các ngươi!" Thấy mấy người đàn ông trung niên mặt không biểu tình đứng cạnh người phụ nữ có một người đi ra tới gần nhóm Lan Lan thì cô to tiếng nói, bảo vệ Khải Đông và A Hổ lùi ra sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch nhưng vẫn cố chống.
"Nam Cung Ngân." Người phụ nữ quay người nhìn vật phẩm khác khi nghe tên Nam Cung Ngân thì mày hơi chau lại.
"Nể mặt Nam Cung Ngân, đánh gãy một chân mỗi đứa. Còn con bé này, miệng lưỡi chua ngoa, cắt lưỡi ả xuống."
"Tuân lệnh, phu nhân." Ương Vu đi hướng ba người Lan Lan là người đàn ông trung niên gầy gò. Gã quay đầu gật đầu với người phụ nữ, cung kính nói xong xoay người, mặt không biểu tình đi hướng Lan Lan.
Dưới uy áp của Ương Vu, người Lan Lan run bần bật, mắt A Hổ tràn đầy sợ hãi, Khải Đông cay đắn cúi đầu. Ba người không thể rời khỏi đây, uy áp đó đối với ba đứa trẻ tựa như thiên uy vậy.
"Khải Bắc, đại phu nhân, việc này không liên quan đến hai người họ, chúng ta chỉ là tiện đường cùng đến Vu thành. Việc của ta không liên quan đến họ, nếu muốn trừng phạt thì đánh gãy hai chân và một tay của ta đi, ta thay họ." Thiếu niên tay phải khô héo bỗng ngẩng đầu, tiến lên mấy bước.
Lời nói của thiếu niên không khiến người phụ nữ để ý, phớt lờ cúi đầu xem trâm gỗ cài đầu màu đen. Thiếu niên đứng một bên cười nhạt liếc Khải Đông, biểu tình lộ rõ khinh thường và đắc ý.
Người đàn ông trung niên Ương Vu đi hướng ba người Lan Lan không dừng bước chân, gã càng tới gần càng tỏa ra khí lạnh khiến trong mắt ba người Lan Lan dâng lên tuyệt vọng.
Khải Đông mắt đỏ rực, quát to một tiếng. Gã lùi ra sau, dùng thân thể đẩy Lan Lan và A Hổ ra cửa tiệm.
"Các người chạy đi!!! A Hổ, mang Lan Lan chạy!"
Lan Lan do dự một chút, A Hổ ở một bên túm tay cô sốt ruột vọt hướng cửa. Nhưng khoảnh khắc gã và Lan Lan vừa chạy tới ngưỡng cửa thì gió to nổi lên thổi trước mặt hai người, khiến A Hổ và Lan Lan run rẩy không thể tự chủ lùi ra sau, như đánh vào vách tường, lùi ra sau hộc búng máu.
"Người thủ hộ của chúng ta là Mặc Tô, hắn sẽ không tha cho ngươi!!!" Lan Lan lau máu tươi nhìn chằm chằm Ương Vu.
A Hổ hít sâu, dù mặt tái nhợt, ngực đau nhức nhưng vẫn đứng trước mặt Lan Lan, biểu tình kiên cường như ngọn núi.
Khải Đông cười thảm, nhìn Lan Lan và A Hổ biểu tình đầy xin lỗi, gã rất hối hận, gã không nên đi ra, mình bị thương không có gì, nhưng liên lụy người ngoài không phải điều gã muốn.
Người đàn ông trung niên Ương Vu cười nhạt, không có cảm giác Vu tộc địa vị cao gì cả, đối diện ba đứa trẻ có thể nói không chút sức lực phản kháng mà vẫn ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
"Mặc Tô, ta chưa từng nghe có cường giả này trong Ương Vu. Ta ngược lại muốn xem coi người này làm sao không buông tha ta." Người đàn ông trung niên Ương Vu bước tới một bước, bỏ qua Khải Đông, vung tay áo, quăng A Hổ ra.
A Hổ té sang bên khiến người đàn ông trung niên Ương Vu đi tới Lan Lan mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng. Gã cười nhạt, tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu bỗng chốc nâng lên chỉ vào đùi phải Lan Lan. Chỉ cần ngón tay gã chỉ xuống là đùi phải thiếu nữ sẽ nát ngay, từ nay về sau thành tàn phế.
A Hổ ở một bên phát cuồng, thê lương gào thét định xông tới. Khải Đông trái tim đau nhói, chẳng chút do dự, cũng lao ra.
Nhưng hai đứa trẻ ngay cả Sơ Vu cũng không phải, sao có thể đấu lại người đàn ông trung niên Ương Vu? Coi như là bọn họ nhào tới cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu như tia chớp, dường như không có bất cứ tốc độ nào có thể so với tay phải của gã, chỉ vào đùi phải Lan Lan mặt đầy tuyệt vọng.
Nhưng đây chỉ là dường như mà thôi, không phải không ai không thể ngăn cản tay phải gã chỉ xuống. Khi ngón trỏ tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu cách đùi phải Lan Lan ba tấc thì một giọng nói lạnh băng từ chân trời truyền đến
"Các ngươi dựa vào cái gì làm vậy! Ta không đi chọc các ngươi, gốc thảo dược là chúng ta trả tiền rồi, rõ ràng các ngươi cưỡng ép lấy đi!"
"Tu vi của các ngươi rất cao, khi dễ ba đứa trẻ chúng ta không thấy xấu hổ sao?" Lan Lan mặt đầy tức giận, bây giờ cô cũng sợ lắm chứ. Nhưng trong ba người, đồng bạn tên Khải Đông luôn im lặng như khúc gỗ. A Hổ trong mắt cô là nhát gan yếu đuối. Lan Lan tức giận nói, dù lòng rất sợ nhưng thấy mặt Khải Đông không chút máu thì cắn răng liều mạng!
"Người thủ hộ chúng ta là Mặc Tô, người thủ hộ của hắn là Nam Cung Ngân. Nếu ngươi tổn thương chúng ta, hai người tuyệt đối không tha cho các ngươi!" Thấy mấy người đàn ông trung niên mặt không biểu tình đứng cạnh người phụ nữ có một người đi ra tới gần nhóm Lan Lan thì cô to tiếng nói, bảo vệ Khải Đông và A Hổ lùi ra sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch nhưng vẫn cố chống.
"Nam Cung Ngân." Người phụ nữ quay người nhìn vật phẩm khác khi nghe tên Nam Cung Ngân thì mày hơi chau lại.
"Nể mặt Nam Cung Ngân, đánh gãy một chân mỗi đứa. Còn con bé này, miệng lưỡi chua ngoa, cắt lưỡi ả xuống."
"Tuân lệnh, phu nhân." Ương Vu đi hướng ba người Lan Lan là người đàn ông trung niên gầy gò. Gã quay đầu gật đầu với người phụ nữ, cung kính nói xong xoay người, mặt không biểu tình đi hướng Lan Lan.
Dưới uy áp của Ương Vu, người Lan Lan run bần bật, mắt A Hổ tràn đầy sợ hãi, Khải Đông cay đắn cúi đầu. Ba người không thể rời khỏi đây, uy áp đó đối với ba đứa trẻ tựa như thiên uy vậy.
"Khải Bắc, đại phu nhân, việc này không liên quan đến hai người họ, chúng ta chỉ là tiện đường cùng đến Vu thành. Việc của ta không liên quan đến họ, nếu muốn trừng phạt thì đánh gãy hai chân và một tay của ta đi, ta thay họ." Thiếu niên tay phải khô héo bỗng ngẩng đầu, tiến lên mấy bước.
Lời nói của thiếu niên không khiến người phụ nữ để ý, phớt lờ cúi đầu xem trâm gỗ cài đầu màu đen. Thiếu niên đứng một bên cười nhạt liếc Khải Đông, biểu tình lộ rõ khinh thường và đắc ý.
Người đàn ông trung niên Ương Vu đi hướng ba người Lan Lan không dừng bước chân, gã càng tới gần càng tỏa ra khí lạnh khiến trong mắt ba người Lan Lan dâng lên tuyệt vọng.
Khải Đông mắt đỏ rực, quát to một tiếng. Gã lùi ra sau, dùng thân thể đẩy Lan Lan và A Hổ ra cửa tiệm.
"Các người chạy đi!!! A Hổ, mang Lan Lan chạy!"
Lan Lan do dự một chút, A Hổ ở một bên túm tay cô sốt ruột vọt hướng cửa. Nhưng khoảnh khắc gã và Lan Lan vừa chạy tới ngưỡng cửa thì gió to nổi lên thổi trước mặt hai người, khiến A Hổ và Lan Lan run rẩy không thể tự chủ lùi ra sau, như đánh vào vách tường, lùi ra sau hộc búng máu.
"Người thủ hộ của chúng ta là Mặc Tô, hắn sẽ không tha cho ngươi!!!" Lan Lan lau máu tươi nhìn chằm chằm Ương Vu.
A Hổ hít sâu, dù mặt tái nhợt, ngực đau nhức nhưng vẫn đứng trước mặt Lan Lan, biểu tình kiên cường như ngọn núi.
Khải Đông cười thảm, nhìn Lan Lan và A Hổ biểu tình đầy xin lỗi, gã rất hối hận, gã không nên đi ra, mình bị thương không có gì, nhưng liên lụy người ngoài không phải điều gã muốn.
Người đàn ông trung niên Ương Vu cười nhạt, không có cảm giác Vu tộc địa vị cao gì cả, đối diện ba đứa trẻ có thể nói không chút sức lực phản kháng mà vẫn ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
"Mặc Tô, ta chưa từng nghe có cường giả này trong Ương Vu. Ta ngược lại muốn xem coi người này làm sao không buông tha ta." Người đàn ông trung niên Ương Vu bước tới một bước, bỏ qua Khải Đông, vung tay áo, quăng A Hổ ra.
A Hổ té sang bên khiến người đàn ông trung niên Ương Vu đi tới Lan Lan mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng. Gã cười nhạt, tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu bỗng chốc nâng lên chỉ vào đùi phải Lan Lan. Chỉ cần ngón tay gã chỉ xuống là đùi phải thiếu nữ sẽ nát ngay, từ nay về sau thành tàn phế.
A Hổ ở một bên phát cuồng, thê lương gào thét định xông tới. Khải Đông trái tim đau nhói, chẳng chút do dự, cũng lao ra.
Nhưng hai đứa trẻ ngay cả Sơ Vu cũng không phải, sao có thể đấu lại người đàn ông trung niên Ương Vu? Coi như là bọn họ nhào tới cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu như tia chớp, dường như không có bất cứ tốc độ nào có thể so với tay phải của gã, chỉ vào đùi phải Lan Lan mặt đầy tuyệt vọng.
Nhưng đây chỉ là dường như mà thôi, không phải không ai không thể ngăn cản tay phải gã chỉ xuống. Khi ngón trỏ tay phải người đàn ông trung niên Ương Vu cách đùi phải Lan Lan ba tấc thì một giọng nói lạnh băng từ chân trời truyền đến
/1485
|