Tòa Vu thành của Vu tộc tại Chúc Cửu Giới là Vu Thần Điện xây dựng từ năm tháng rất lâu trước kia, đến nay trừ cho người cảm giác tang thương ra không có gì suy đồi. Ngược lại theo năm tháng trôi qua không ngừng hoàn thiện, khiến tòa thành cực kỳ phồn hoa. Đặc biệt mỗi lần Chúc Cửu Giới mở ra, thật nhiều Vu tộc ùa vào khiến chỗ này náo nhiệt, vô số cửa hàng dù là ban đêm thì cũng có người ra vào.
Bây giờ mới qua buổi trưa, trong lầu các tầng thứ hai thành tây, Ô Đa và Tô Minh ngồi bàn hai người nhìn bên ngoài con sông vòng quanh Vu thành, bên tai vang tiếng nước rì rào, nhấm nháp rượu có vị khác hẳn.
"Hôm qua cuộc chiến với Hậu Vu Đông Lai bộ lạc chắc là Mặc huynh? Ta trông thấy ngươi vừa đi ra chỗ Cửu Âm Linh thì có Nam Cung Ngân theo cạnh liền đoán được." Ô Đa cười cười, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy cảm thán.
"Không ngờ nhiều năm không gặp, Mặc huynh không phải năm đó nữa, tu vi tăng vọt khiến người khâm phục.
"Cuộc chiến với Thiết Mộc tiền bối chỉ là may mắn mà thôi." Tô Minh lắc đầu, từ từ nói.
"Ồ? Mặc huynh đừng khiêm tốn, dù ta không chính mắt thấy nhưng nghe người nói có thể hiểu trận chiến ấy Mặc huynh không phải may mắn." Ô Đa cười uống hớp rượu.
Nghe Ô Đa nói vậy, Tô Minh mỉm cười không nói tiếp nữa mà nhìn gã, bình tĩnh nói.
"Chung huynh nói đại hội đổ bảo không biết có chi tiết gì? Mặc ta không hiểu nhiều, mong Chung huynh cho biết."
"Mặc huynh nhất định phải có được đủ vu tinh trước khi bắt đầu đại hội đổ bảo, chỉ như thế thì trong đại hội mới có thu hoạch. Tất nhiên nếu Mặc huynh chỉ định nhìn chứ không phải tham gia thì chẳng sao cả." Ô Đa uống hớp rượu, liếc Tô Minh, cười nói.
"Cái gọi là đại hội đổ bảo kỳ thực là sự kiện đặc biệt chỉ Chúc Cửu Giới mới có. Nó chia làm hai phần, một phần là hễ ai có hơn mười vạn vu tinh đều có thể tham gia. Phần thứ hai thì phải tới cảnh giới Hậu Vu mới thu hoạch được. Nếu tu vi không đủ đa số sẽ không lựa chọn tham gia phần thứ hai, trừ phi cực kỳ may mắn, nếu không kết cuộc đều rất thảm." Ô Đa nói kỹ càng.
Gã biết có lẽ Tô Minh hiểu không ít nhưng dù sao không phải Vu nhân, cho nên chắc chắn không rõ ràng một số chi tiết.
"Ồ? Xin rửa tai lắng nghe." Tô Minh cầm ly rượu, nhấp môi.
"Mặc huynh biết nơi này vì sao gọi Chúc Cửu Giới, cái tên này từ đâu mà ra không?" Ô Đa trầm ngâm một lúc, nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi.
Tô Minh nhìn Ô Đa, không lên tiếng, hắn biết gã không cần mình đáp lại.
"Cái tên Chúc Cửu Giới trừ năm đó Âm Linh tộc nói cho tổ tiên Vu tộc ta ra, lai lịch lớn hơn là nơi đây từng dựng một khối bia đá. Trên bia đá chỉ có ba chữ, là Chúc Cửu Giới. Còn Âm Linh tộc chính là nó." Ô Đa nói, nâng lên tay trái, lộ ra ấn ký chớp lóe ở mu bàn tay.
"Năm đó tổ tiên Vu tộc đi đến Chúc Cửu Giới, không biết giao lưu cái gì với Âm Linh tộc mà khiến họ trợ giúp, dùng nhiều năm chiếm lĩnh phạm vi trăm vạn dặm nơi đây, còn xây tòa Vu thành. Đại hội đổ bảo kỳ thực có liên quan cực lớn đến nơi xây dựng tòa Vu thành này!" Giọng Ô Đa trầm thấp không lan quá xa, chỉ mình Tô Minh nghe thấy rõ.
"Lý do xây dựng Vu thành trên mảnh đất dưới chân chúng ta là bởi vì khu vực này ẩn chứa bí mật cực lớn. Bí mật này trước kia người ngoài khó mà biếtđược, vài năm sau, một vị Tuyệt Vu từng tham gia việc này trước khi chết nói ra cho hậu nhân, từ từ qua nhiều gian truân bị càng nhiều Vu tộc biết. Ha ha, chắc Mặc huynh không đoán được, mảnh đất dưới chân chúng ta lúc chưa có Vu thành thì là cái hố to! Trong hố tồn tại nhiều đá màu đỏ, những hòn đá thoạt trông không có gì lạ, nhưng cảm giác không thể xuyên thấu. Nếu nhẹ nhàng từng chút một tách nó ra, trong hòn đá sẽ tồn tại thảo dược kỳ lạ! Cửu Minh Hoa nổi danh như cồn chính là trong số đó! Thậm chí có chút thảo dược không ghi chép trong Vu tộc, ngay cả người Cửu Lê tộc cũng không nhận ra, chắc là thời cổ đại thuộc về hiếm thấy, giờ đã là báu vật sớm tuyệt chủng! Nhưng…" Mắt Ô Đa lóe tia sáng.
"Đa số trong Xích Thạch không có cái gì cả. Kỳ thực có lẽ từng có, nhưng năm tháng quá lâu, dần tan biến. Trong số Xích Thạch ít ỏi dù tồn tại thảo dược thì đa số bị hóa thạch rồi, chẳng còn chút dược hiệu, dù có một ít thảo dược còn dược hiệu thì không nhiều lắm. Nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối. Trong những Xích Thạch từng bị mở ra một loại thảo dược ẩn chứa thành phần dược hiệu tới bảy phần! Thậm chí ta được biết mấy năm qua, có chín lần mở ra Xích Thạch xuất hiện thảo dược hoàn chỉnh như ban đầu, dược hiệu hoàn toàn! Những thảo dược này độ tuổi cực lâu, mỗi gốc đều là báu vật! Nhưng phải xem may mắn đã. May thì có lẽ giá trị thảo dược cao, xui thì là mảnh lá cây bình thường, coi như tươi mới như ban đầu cũng…" Ô Đa cảm thán thở dài.
Tô Minh nghe Ô Đa huyên thuyên, mắt chớp lóe.
"Từ phẩm chất thảo dược khác nhau, từ thảo dược cùng tác dụng ẩn chứa dược hiệu, hai thứ này làm cơ sở để tính giá trị chân chính của nó. Hơn nữa không chỉ có thảo dược tồn tại trong Xích Thạch, còn có pháp bảo cổ đại, một ít công pháp, tất cả đều có khả năng tồn tại. Có thể lấy ra không thì phải xem vật đó còn sử dụng được không đã. Bởi vì bí ẩn, bởi vì ngay cả Tuyệt Vu đều khó thấy ra manh mối, cho nên loại Xích Thạch chỉ trông chờ vào may mắn dần biến thành đại hội đổ bảo! Loại cảm giác tim đập này khiến nhiều người không cách nào từ chối, hao tốn không ít vu tinh mua Xích Thạch. Có thể nói khiến người chớp mắt lên chín tầng trời, cũng có thể khoảnh khắc khiến người mất hết tất cả." Ô Đa liếm môi, hiển nhiên phát cuồng với đại hội đổ bảo này.
"Loại Xích Thạch quý giá như vậy, dù bên trong hiếm thấy xuất hiện thảo dược và báu vật nhưng lấy thế lực như Vu Thần Điện không cần tổ chức đại hội đổ bảo làm gì, tự mình mở ra hết là được, thế thì bảo đảm vô cùng!" Tô Minh nhíu mày nói.
"Mặc huynh có điều không biết, kỳ thực lúc ban đầu Vu Thần Điện có làm như vậy. Nhưng theo thời gian trôi qua, bí mật chỗ này bị toàn Vu tộc biết, hì hì, dù Vu Thần Điện thế lực lớn nhưng các đại bộ lạc Vu tộc sao trơ mắt nhìn Vu Thần Điện độc chiếm cơ hội đạt được báu vật? Lại còn bộ lạc cỡ trung cũng đưa mắt nhìn. Áp lực từ bộ lạc toàn Vu tộc khiến Vu Thần Điện mỗi lần chỗ này mở ra thì sẽ lấy một phần Xích Thạch tiến hành đại hội đổ bảo!" Ô Đa giải thích.
"Dù là vậy nhưng năm đó chỗ này bị mở ra thì chắc mỗi đại bộ lạc đều tham gia, không khả năng không ai biết, cách ngươi nói có chút miễn cưỡng. Huống chi Xích Thạch có thể tồn tại trong năm tháng mà xem ra không ít, điều này khiến Mặc ta rất khó hiểu." Tô Minh trầm ngâm giây lát, từ từ nói.
Ô Đa do dự một lúc, ngập ngừng nói.
"Câu trước có lẽ có lý do ta không biết, nhưng mặc kệ là cái gì, rất nhiều năm trước Vu Thần Điện đã mở ra loại đại hội đổ bảo hướng tới toàn Vu tộc. Việc này không giả, hơn nữa đích thực có người mở ra thảo dược quý giá, chín lần ta đã nói chính là ví dụ. Còn điều thứ hai, Mặc huynh chưa biết rõ Chúc Cửu Giới này. Giới này tồn tại số lượng màu đỏ cực kỳ khổng lồ nhưng không thể một lần khai thác nhiều, cần phải chậm đào ra. Cho nên mỗi lần chỗ này mở ra thì mới có lấy ra Xích Thạch. Đồn rằng dưới Vu thành có vài đường hầm to lớn, những đường hầm là trong nhiều năm qua khai thác Xích Thạch thì bị đào ra. Nhưng mỗi lần đại hội đổ bảo Xích Thạch ngày càng ít cũng là sự thật. Lần trước chỗ này mở ra ta không đến, sau đó hỏi thăm nghe nói lấy ra hơn một trăm vạn khối, ít hơn trước một chút." Ô Đa trầm giọng nói.
Tô Minh suy tư nửa ngày, dù còn vài vấn đề khó hiểu nhưng xem bộ dạng Ô Đa thì không biết rõ hết, chắc là những manh mối không phải Ương Vu có thể biết.
"Chung huynh nói phần thứ hai đại hội đổ bảo không lẽ là quy mô nhỏ, hạn chế tu vi, nơi giao dịch đấu giá?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bây giờ mới qua buổi trưa, trong lầu các tầng thứ hai thành tây, Ô Đa và Tô Minh ngồi bàn hai người nhìn bên ngoài con sông vòng quanh Vu thành, bên tai vang tiếng nước rì rào, nhấm nháp rượu có vị khác hẳn.
"Hôm qua cuộc chiến với Hậu Vu Đông Lai bộ lạc chắc là Mặc huynh? Ta trông thấy ngươi vừa đi ra chỗ Cửu Âm Linh thì có Nam Cung Ngân theo cạnh liền đoán được." Ô Đa cười cười, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy cảm thán.
"Không ngờ nhiều năm không gặp, Mặc huynh không phải năm đó nữa, tu vi tăng vọt khiến người khâm phục.
"Cuộc chiến với Thiết Mộc tiền bối chỉ là may mắn mà thôi." Tô Minh lắc đầu, từ từ nói.
"Ồ? Mặc huynh đừng khiêm tốn, dù ta không chính mắt thấy nhưng nghe người nói có thể hiểu trận chiến ấy Mặc huynh không phải may mắn." Ô Đa cười uống hớp rượu.
Nghe Ô Đa nói vậy, Tô Minh mỉm cười không nói tiếp nữa mà nhìn gã, bình tĩnh nói.
"Chung huynh nói đại hội đổ bảo không biết có chi tiết gì? Mặc ta không hiểu nhiều, mong Chung huynh cho biết."
"Mặc huynh nhất định phải có được đủ vu tinh trước khi bắt đầu đại hội đổ bảo, chỉ như thế thì trong đại hội mới có thu hoạch. Tất nhiên nếu Mặc huynh chỉ định nhìn chứ không phải tham gia thì chẳng sao cả." Ô Đa uống hớp rượu, liếc Tô Minh, cười nói.
"Cái gọi là đại hội đổ bảo kỳ thực là sự kiện đặc biệt chỉ Chúc Cửu Giới mới có. Nó chia làm hai phần, một phần là hễ ai có hơn mười vạn vu tinh đều có thể tham gia. Phần thứ hai thì phải tới cảnh giới Hậu Vu mới thu hoạch được. Nếu tu vi không đủ đa số sẽ không lựa chọn tham gia phần thứ hai, trừ phi cực kỳ may mắn, nếu không kết cuộc đều rất thảm." Ô Đa nói kỹ càng.
Gã biết có lẽ Tô Minh hiểu không ít nhưng dù sao không phải Vu nhân, cho nên chắc chắn không rõ ràng một số chi tiết.
"Ồ? Xin rửa tai lắng nghe." Tô Minh cầm ly rượu, nhấp môi.
"Mặc huynh biết nơi này vì sao gọi Chúc Cửu Giới, cái tên này từ đâu mà ra không?" Ô Đa trầm ngâm một lúc, nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi.
Tô Minh nhìn Ô Đa, không lên tiếng, hắn biết gã không cần mình đáp lại.
"Cái tên Chúc Cửu Giới trừ năm đó Âm Linh tộc nói cho tổ tiên Vu tộc ta ra, lai lịch lớn hơn là nơi đây từng dựng một khối bia đá. Trên bia đá chỉ có ba chữ, là Chúc Cửu Giới. Còn Âm Linh tộc chính là nó." Ô Đa nói, nâng lên tay trái, lộ ra ấn ký chớp lóe ở mu bàn tay.
"Năm đó tổ tiên Vu tộc đi đến Chúc Cửu Giới, không biết giao lưu cái gì với Âm Linh tộc mà khiến họ trợ giúp, dùng nhiều năm chiếm lĩnh phạm vi trăm vạn dặm nơi đây, còn xây tòa Vu thành. Đại hội đổ bảo kỳ thực có liên quan cực lớn đến nơi xây dựng tòa Vu thành này!" Giọng Ô Đa trầm thấp không lan quá xa, chỉ mình Tô Minh nghe thấy rõ.
"Lý do xây dựng Vu thành trên mảnh đất dưới chân chúng ta là bởi vì khu vực này ẩn chứa bí mật cực lớn. Bí mật này trước kia người ngoài khó mà biếtđược, vài năm sau, một vị Tuyệt Vu từng tham gia việc này trước khi chết nói ra cho hậu nhân, từ từ qua nhiều gian truân bị càng nhiều Vu tộc biết. Ha ha, chắc Mặc huynh không đoán được, mảnh đất dưới chân chúng ta lúc chưa có Vu thành thì là cái hố to! Trong hố tồn tại nhiều đá màu đỏ, những hòn đá thoạt trông không có gì lạ, nhưng cảm giác không thể xuyên thấu. Nếu nhẹ nhàng từng chút một tách nó ra, trong hòn đá sẽ tồn tại thảo dược kỳ lạ! Cửu Minh Hoa nổi danh như cồn chính là trong số đó! Thậm chí có chút thảo dược không ghi chép trong Vu tộc, ngay cả người Cửu Lê tộc cũng không nhận ra, chắc là thời cổ đại thuộc về hiếm thấy, giờ đã là báu vật sớm tuyệt chủng! Nhưng…" Mắt Ô Đa lóe tia sáng.
"Đa số trong Xích Thạch không có cái gì cả. Kỳ thực có lẽ từng có, nhưng năm tháng quá lâu, dần tan biến. Trong số Xích Thạch ít ỏi dù tồn tại thảo dược thì đa số bị hóa thạch rồi, chẳng còn chút dược hiệu, dù có một ít thảo dược còn dược hiệu thì không nhiều lắm. Nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối. Trong những Xích Thạch từng bị mở ra một loại thảo dược ẩn chứa thành phần dược hiệu tới bảy phần! Thậm chí ta được biết mấy năm qua, có chín lần mở ra Xích Thạch xuất hiện thảo dược hoàn chỉnh như ban đầu, dược hiệu hoàn toàn! Những thảo dược này độ tuổi cực lâu, mỗi gốc đều là báu vật! Nhưng phải xem may mắn đã. May thì có lẽ giá trị thảo dược cao, xui thì là mảnh lá cây bình thường, coi như tươi mới như ban đầu cũng…" Ô Đa cảm thán thở dài.
Tô Minh nghe Ô Đa huyên thuyên, mắt chớp lóe.
"Từ phẩm chất thảo dược khác nhau, từ thảo dược cùng tác dụng ẩn chứa dược hiệu, hai thứ này làm cơ sở để tính giá trị chân chính của nó. Hơn nữa không chỉ có thảo dược tồn tại trong Xích Thạch, còn có pháp bảo cổ đại, một ít công pháp, tất cả đều có khả năng tồn tại. Có thể lấy ra không thì phải xem vật đó còn sử dụng được không đã. Bởi vì bí ẩn, bởi vì ngay cả Tuyệt Vu đều khó thấy ra manh mối, cho nên loại Xích Thạch chỉ trông chờ vào may mắn dần biến thành đại hội đổ bảo! Loại cảm giác tim đập này khiến nhiều người không cách nào từ chối, hao tốn không ít vu tinh mua Xích Thạch. Có thể nói khiến người chớp mắt lên chín tầng trời, cũng có thể khoảnh khắc khiến người mất hết tất cả." Ô Đa liếm môi, hiển nhiên phát cuồng với đại hội đổ bảo này.
"Loại Xích Thạch quý giá như vậy, dù bên trong hiếm thấy xuất hiện thảo dược và báu vật nhưng lấy thế lực như Vu Thần Điện không cần tổ chức đại hội đổ bảo làm gì, tự mình mở ra hết là được, thế thì bảo đảm vô cùng!" Tô Minh nhíu mày nói.
"Mặc huynh có điều không biết, kỳ thực lúc ban đầu Vu Thần Điện có làm như vậy. Nhưng theo thời gian trôi qua, bí mật chỗ này bị toàn Vu tộc biết, hì hì, dù Vu Thần Điện thế lực lớn nhưng các đại bộ lạc Vu tộc sao trơ mắt nhìn Vu Thần Điện độc chiếm cơ hội đạt được báu vật? Lại còn bộ lạc cỡ trung cũng đưa mắt nhìn. Áp lực từ bộ lạc toàn Vu tộc khiến Vu Thần Điện mỗi lần chỗ này mở ra thì sẽ lấy một phần Xích Thạch tiến hành đại hội đổ bảo!" Ô Đa giải thích.
"Dù là vậy nhưng năm đó chỗ này bị mở ra thì chắc mỗi đại bộ lạc đều tham gia, không khả năng không ai biết, cách ngươi nói có chút miễn cưỡng. Huống chi Xích Thạch có thể tồn tại trong năm tháng mà xem ra không ít, điều này khiến Mặc ta rất khó hiểu." Tô Minh trầm ngâm giây lát, từ từ nói.
Ô Đa do dự một lúc, ngập ngừng nói.
"Câu trước có lẽ có lý do ta không biết, nhưng mặc kệ là cái gì, rất nhiều năm trước Vu Thần Điện đã mở ra loại đại hội đổ bảo hướng tới toàn Vu tộc. Việc này không giả, hơn nữa đích thực có người mở ra thảo dược quý giá, chín lần ta đã nói chính là ví dụ. Còn điều thứ hai, Mặc huynh chưa biết rõ Chúc Cửu Giới này. Giới này tồn tại số lượng màu đỏ cực kỳ khổng lồ nhưng không thể một lần khai thác nhiều, cần phải chậm đào ra. Cho nên mỗi lần chỗ này mở ra thì mới có lấy ra Xích Thạch. Đồn rằng dưới Vu thành có vài đường hầm to lớn, những đường hầm là trong nhiều năm qua khai thác Xích Thạch thì bị đào ra. Nhưng mỗi lần đại hội đổ bảo Xích Thạch ngày càng ít cũng là sự thật. Lần trước chỗ này mở ra ta không đến, sau đó hỏi thăm nghe nói lấy ra hơn một trăm vạn khối, ít hơn trước một chút." Ô Đa trầm giọng nói.
Tô Minh suy tư nửa ngày, dù còn vài vấn đề khó hiểu nhưng xem bộ dạng Ô Đa thì không biết rõ hết, chắc là những manh mối không phải Ương Vu có thể biết.
"Chung huynh nói phần thứ hai đại hội đổ bảo không lẽ là quy mô nhỏ, hạn chế tu vi, nơi giao dịch đấu giá?" Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1485
|