Một ngày nào đó sau khi bước vào chỗ chôn xương Chúc Cửu Âm không biết qua bao lâu, Tô Minh mang theo rắn nhỏ rời khỏi đây. Khi hắn bước ra khỏi khu vực, đứng trên ngón núi kia, ngoái đầu nhìn sau lưng dưới chân núi chỗ chôn xương Chúc Cửu Âm đã không còn sương khói, cũng không thấy thân thể to lớn năm đó của Chúc Cửu Âm. Trong đầu Tô Minh hiện ra năm đó khi bước vào đây trải qua nhiều điều, hung thần sương khói, tranh đoạt trong người Chúc Cửu Âm, luân hồi tại bất tử bất diệt giới, và cuối cùng chúc phúc cũng là thử thách biến dị. Đối với hắn bây giờ nhìn lại tựa như giấc mơ xa xưa, có chút hư ảo, dù gì linh hồn hắn tại bất tử bất diệt giới đã quá lâu rồi, mặc dù mộng tỉnh nhưng trong phút chốc khó mà hồi phục lại.
Một lúc sau Tô Minh thu lại tầm mắt, rắn nhỏ bám trên vai Tô Minh cũng nhìn nơi xưa kia chôn xương Chúc Cửu Âm, trong mắt nó dần có lưu luyến. Đối với nó, đây là nơi tộc nhân nó ở, là nơi nó sinh ra, cũng là thánh địa khiến nó thực sự trở thành Chúc Cửu Âm.
Tô Minh cất bước đi nhanh, bước hướng bầu trời, đi hướng Vu thành trong ký ức. Dù lúc trước hắn tỏa ra thần thức nhưng phạm vi không xa lắm, chỉ ở bên này mà thôi, nếu hắn muốn biết rốt cuộc qua bao nhiêu năm, hắn cảm thấy trong Vu thành có đáp án mình cần. Mơ hồ ký ức chậm rãi rõ ràng, theo Tô Minh thấy thì trí nhớ rất xa xôi. Theo ký ức, Tô Minh chậm rãi bay trên trời, trên đường đi hắn không thấy bất cứ Vu nhân nào, nhưng tầm mắt nhìn mặt đất khác với trí nhớ trước kia.
Một đường im lặng, mấy ngày sau khi Tô Minh đi tới Vu thành, hắn thấy mặt đất một mảnh hoang tàn, phế tích Vu thành. Nơi đó ngổn ngang sụp đổ làm Tô Minh càng im lặng. Hắn đứng ở giữa không trung phế tích nhìn xuống mặt đất, lát sau từ từ đáp xuống, đặt chân vào phế tích. Đi trong phế tích, biểu tình Tô Minh hoảng hốt, trước mắt hắn như xuất hiện ảo ảnh. Nơi đi qua ở trong mắt hắn xuất hiện phồn hoa năm đó, nhưng chỉ khoảnh khắc phồn hoa biến thành hoang vắng như bây giờ.
"Xảy ra chuyện gì..." Tô Minh thì thào, chân tạm ngừng, mắt hắn nhìn là một gian nhà sụp xuống, đây là nhà trọ năm đó hắn ở.
Tạm dừng tại chỗ giây lát, Tô Minh tiếp tục đi. Chậm rãi hắn đi qua con đường xưa, đi qua cung điện được Âm Linh tộc bảo vệ, chẳng qua tại đây hắn không thấy cung điện, giống như bị người bưng đi mất, trống trơn. Tô Minh ngẩng đầu lên, hắn không thấy cột đá chọc tận trời, tất nhiên cũng chẳng thấy cái đầu to bị đặt ở đầu cột. Hắn thấy chỉ có bầu trời cái hố to lớn, trong ngoài hố vô số cành cây khô bị phong ấn. Mãi đến khi Tô Minh đi tới chính giữa phế tích cũng chính là nơi tổ chức đại hội đổ bảo ở quảng trường. Tại đây, con ngươi Tô Minh co rút, ở trên mặt đất hắn thấy một cái hố sâu to lớn, nó thành hình ngũ giác chiếm vị trí mấy ngàn mét. Tô Minh đứng ở mép hố sâu, biểu tình nghiêm túc. Hắn ngồi xổm xuống, ở mép hố sâu bốc lên một ít bụi đất, bên trong ẩn chứa chút lực pháp thuật.
'Đây là một trận pháp!'
Tô Minh ngẩng đầu lên, vị trí hố sâu ở trên bầu trời chính là cái hố!
Tô Minh nhíu mày, đang suy tư bỗng nâng tay phải chỉ sau lưng. Cái chỉ này rất tùy tiện nhưng cho người cảm giác như diễn biến qua ngàn vạn lần, ở trong một chỉ ẩn chứa năm tháng, nhìn thì đơn giản kỳ thực khoảnh khắc chỉ ra không khí có một vệt nứt sâu. Cái chỉ này đi qua ngay cả không khí đều không thể chịu đựng, từng tiếng nổ vang vọng. Tô Minh không ngoái đầu lại, vẫn nhìn hố sâu trước mắt, suy tư, nhưng sau lưng hắn, không khí trống rỗng trong tiếng nổ xuất hiện một cái bóng bán trong suốt. Bóng ấy nổ tung hóa thành đợt khí bắn ra sau, mãi đến mấy trăm mét mới biến mất. Khoảnh khắc cái bóng bán trong suốt tan vỡ chết thì xung quanh Tô Minh, từ trong không khí lập tức xuất hiện trăm cái bóng cùng loại. Những cái bóng ngừng tiến lên, đứng yên bên ngoài, ánh mắt nhìn Tô Minh lộ ra kiêng dè. Lát sau Tô Minh không suy nghĩ tác dụng trận pháp này nữa, hắn hiểu về trận pháp chủ yếu từ Tam sư huynh Hổ Tử, ngoài ra còn có trận pháp tiên tộc truyền thừa từ Hồng La. Hắn chỉ có thể nhận thấy một trong tác dụng trận pháp này là truyền tống, còn lại thì không thấy ra.
Tô Minh đứng dậy, mắt quét qua những thân hình bán trong suốt, khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào những cái bóng thì thân hình cái bóng run lên, phản xạ thụt lùi. Chúng nó cảm thấy ánh mắt Tô Minh như thực chất, như có thể xuyên qua thân hình chúng. Tô Minh quét mắt qua những cái bóng bán trong suốt, đang định thu lại thì bỗng nhiên đôi mắt ngưng tụ, tập trung vào một cái bóng đứng ở mép ngoài. Cái bóng ấy trông như một thiếu niên, không cao, toàn thân mơ hồ nửa trong suốt. Tô Minh nhìn nó, giật mình, tay phải nâng lên hư không chộp hướng thân hình thiếu niên. Lập tức cái bóng không bị khống chế lao hướng Tô Minh. Cái bóng bềnh bồng trước mặt Tô Minh, lộ vẻ mặt kinh khủng như muốn giãy dụa, phát ra tiếng hét không thanh âm.
Tô Minh nhìn nó, dù thân hình mơ hồ nhưng nhìn gần có thể thấy ra đường nét diện mạo, mặt hắn hiện vẻ phức tạp.
"A Hổ..."
Tô Minh nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ ra cái bóng trước mắt là ai, đấy là một trong hai thiếu niên nam nữ theo hắn đi vào Chúc Cửu Giới.
"Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."
Tô Minh thả tay, cái bóng A Hổ kinh sợ lùi nhanh ra sau. Tô Minh nhìn nó rời đi, mắt dần khép. Thần thức từ từ tản ra, lấy vị trí hắn đứng làm trung tâm khuếch tán bốn phía. Bây giờ hắn không thèm để ý nguyên thần còn cần ôn dưỡng, hắn muốn biết Chúc Cửu Giới biến đổi và những thứ đó. Theo thần thức khuếch tán, hắn thấy toàn Vu thành cái bóng bán trong suốt giống A Hổ có đến vài vạn. Những thân hình ấy mờ mịt quanh quẩn trong phế tích, mắt thường không thể thấy chúng nó, chỉ thần thức mới phát hiện ra.
Khi thần thức Tô Minh lại lân tràn, hắn thấy ngoài phế tích Vu thành, mặt đất rộng lớn khắp nơi khác nhau. Thật lâu sau Tô Minh mở mắt ra, quay đầu nhìn một hướng phía xa, tại đó thần thức hắn thấy một sơn cốc, trong sơn cốc có một ít Vu nhân hắn quen thuộc. ở ngoài sơn cốc, Tô Minh thấy một đám sinh linh có cánh to đang nhanh chóng bay hướng sơn cốc, xem số lượng thì khoảng vài trăm, cực kỳ hung án phát ra tiếng gầm.
'Đáng tiếc nguyên thần còn cần mấy tháng ôn dưỡng mới có thể hoàn toàn tản ra thần thức, bây giờ thi triển khó xem kỹ càng. Đợi nguyên thần kết thúc ôn dưỡng rồi mình lại lần nữa thi triển thần thức, là có thể dựa theo cảm ứng với Man Hồn độc thi, con rối, xích long tìm ra chỗ chúng nó. Lại còn ông lão áo đen nữa, mình tuyệt đối không tha cho người này. Chỉ cần lão còn ở trong Chúc Cửu Giới thì mình có cách tìm ra! Nhưng trong sơn cốc còn có Vu nhân, tại đó chắc mình sẽ tỉma đáp án muốn biết.'
Tô Minh nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng bay lên trời, lao nhanh tới sơn cốc. Trong phạm vi trăm vạn phế tích Vu thành, tại nơi đó có sơn cốc Vu nhân cư ngụ. Trăng thứ mười trên trời rốt cuộc tan biến khiến lòng người hoảng sợ, đa số căng thẳng không biết Chúc Cửu Giới có xuất hiện biến dị gì mới không.
Trong góc sơn cốc, ông lão mặc đồ đen người phát ra tanh tưởi mục rữa run lên, tay phải máu thịt nhầy nhụa chậm rãi từ trán hạ xuống, biểu tình chua xót. Ông lão thở dài một tiếng, giây phút vừa nãy trừ lão ra không ai phát hiện có thần thức quét qua. Nếu không phải lão luôn cảnh giác, khoảnh khắc thần thức tràn ngập không để ý vết thương thi triển bí thuật, bôi đi hơi thở và sự tồn tại của mình, tránh thần thức cảm ứng thì giờ đã lộ tung tích rồi.
'Chắc Túc Mệnh sắp đến nơi.'
Ông lão áo đen từ trong ngực móc ra cái bình đen nhỏ, chần chờ một chút vẫn là cất trở về, không mở ra.
'Đan này còn kém ba thảo dược, giờ nuốt xuống chỉ có một phần cơ hội giải nguyền rủa, một khi thất bại ta sẽ đánh mất tâm trí, không khác gì chết. Nhưng lấy bí thuật của ta, dựa theo dao động thần thức của hắn thì chắc không thấy ta đâu, như vậy thì chỉ cần ta núp tốt chút, có lẽ sẽ tránh khỏi lần gặp gỡ này.'
Ông lão áo đen do dự giây lát, đứng dậy lùi ra xa, trở về hang đá của mình, ngồi xếp bằng, tu vi dốc sức vận chuyển bí thuật.
'Nếu không phải ta trúng thuật nguyền rủa, không cần hắn tìm ta thì ta sẽ kiếm hắn. Chỉ cần cho ta ba năm, ta có tin chắc tăng năm phần đan dược giải nguyền rủa!'
Ông lão áo đen lắc đầu, đè nén lòng căng thẳng chìm trong tĩnh tọa.
Giây phút lão tĩnh tọa thì bầu trời ngoài sơn cốc có một áng mây đếngió lao đến. Trong mây đen có mấy trăm sinh linh có cánh đen biểu tình hung ác! Chúng nó nhanh chóng tới gần, từng tiêngs rít sắc nhọn vang vọng trời đất. Hễ Vu nhân nào nghe đến tiếng thét đó lập tức biến sắc mặt, lộ ra sợ hãi và oán hận. Mây đen xuất hiện lập tức khiến Vu tộc trong sơn cốc cảnh giác. Đao số Vu nhân co rụt trong động phủ của mình nhìn từng cầu vồng ở chân trời, phập phồng lo sợ.
Nam Cung Ngân đứng trên một bình đài sơn cốc, sau lưng đi theo mười mấy người quần áo rách mướp nhìn chằm chằm bầu trời.
"Đại nhân, đã sắp xếp tộc nhân ẩn núp, trạn pháp bảo vệ mở ra mức lớn nhất!"
"Sát cug đều mở, có thể tùy thời thi triển uy lực!"
"Tử khí tế đàn Linh Môi đã mở ra đường hầm, lần này tích lũy có thể phóng hai lần lực tử khí!"
"Tộc nhân tế hiến sinh mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, cam tâm tình nguyện dùng mạng mình giữ cho trận pháp vận chuyển!"
"Mười lăm năm..."
Một lúc sau Tô Minh thu lại tầm mắt, rắn nhỏ bám trên vai Tô Minh cũng nhìn nơi xưa kia chôn xương Chúc Cửu Âm, trong mắt nó dần có lưu luyến. Đối với nó, đây là nơi tộc nhân nó ở, là nơi nó sinh ra, cũng là thánh địa khiến nó thực sự trở thành Chúc Cửu Âm.
Tô Minh cất bước đi nhanh, bước hướng bầu trời, đi hướng Vu thành trong ký ức. Dù lúc trước hắn tỏa ra thần thức nhưng phạm vi không xa lắm, chỉ ở bên này mà thôi, nếu hắn muốn biết rốt cuộc qua bao nhiêu năm, hắn cảm thấy trong Vu thành có đáp án mình cần. Mơ hồ ký ức chậm rãi rõ ràng, theo Tô Minh thấy thì trí nhớ rất xa xôi. Theo ký ức, Tô Minh chậm rãi bay trên trời, trên đường đi hắn không thấy bất cứ Vu nhân nào, nhưng tầm mắt nhìn mặt đất khác với trí nhớ trước kia.
Một đường im lặng, mấy ngày sau khi Tô Minh đi tới Vu thành, hắn thấy mặt đất một mảnh hoang tàn, phế tích Vu thành. Nơi đó ngổn ngang sụp đổ làm Tô Minh càng im lặng. Hắn đứng ở giữa không trung phế tích nhìn xuống mặt đất, lát sau từ từ đáp xuống, đặt chân vào phế tích. Đi trong phế tích, biểu tình Tô Minh hoảng hốt, trước mắt hắn như xuất hiện ảo ảnh. Nơi đi qua ở trong mắt hắn xuất hiện phồn hoa năm đó, nhưng chỉ khoảnh khắc phồn hoa biến thành hoang vắng như bây giờ.
"Xảy ra chuyện gì..." Tô Minh thì thào, chân tạm ngừng, mắt hắn nhìn là một gian nhà sụp xuống, đây là nhà trọ năm đó hắn ở.
Tạm dừng tại chỗ giây lát, Tô Minh tiếp tục đi. Chậm rãi hắn đi qua con đường xưa, đi qua cung điện được Âm Linh tộc bảo vệ, chẳng qua tại đây hắn không thấy cung điện, giống như bị người bưng đi mất, trống trơn. Tô Minh ngẩng đầu lên, hắn không thấy cột đá chọc tận trời, tất nhiên cũng chẳng thấy cái đầu to bị đặt ở đầu cột. Hắn thấy chỉ có bầu trời cái hố to lớn, trong ngoài hố vô số cành cây khô bị phong ấn. Mãi đến khi Tô Minh đi tới chính giữa phế tích cũng chính là nơi tổ chức đại hội đổ bảo ở quảng trường. Tại đây, con ngươi Tô Minh co rút, ở trên mặt đất hắn thấy một cái hố sâu to lớn, nó thành hình ngũ giác chiếm vị trí mấy ngàn mét. Tô Minh đứng ở mép hố sâu, biểu tình nghiêm túc. Hắn ngồi xổm xuống, ở mép hố sâu bốc lên một ít bụi đất, bên trong ẩn chứa chút lực pháp thuật.
'Đây là một trận pháp!'
Tô Minh ngẩng đầu lên, vị trí hố sâu ở trên bầu trời chính là cái hố!
Tô Minh nhíu mày, đang suy tư bỗng nâng tay phải chỉ sau lưng. Cái chỉ này rất tùy tiện nhưng cho người cảm giác như diễn biến qua ngàn vạn lần, ở trong một chỉ ẩn chứa năm tháng, nhìn thì đơn giản kỳ thực khoảnh khắc chỉ ra không khí có một vệt nứt sâu. Cái chỉ này đi qua ngay cả không khí đều không thể chịu đựng, từng tiếng nổ vang vọng. Tô Minh không ngoái đầu lại, vẫn nhìn hố sâu trước mắt, suy tư, nhưng sau lưng hắn, không khí trống rỗng trong tiếng nổ xuất hiện một cái bóng bán trong suốt. Bóng ấy nổ tung hóa thành đợt khí bắn ra sau, mãi đến mấy trăm mét mới biến mất. Khoảnh khắc cái bóng bán trong suốt tan vỡ chết thì xung quanh Tô Minh, từ trong không khí lập tức xuất hiện trăm cái bóng cùng loại. Những cái bóng ngừng tiến lên, đứng yên bên ngoài, ánh mắt nhìn Tô Minh lộ ra kiêng dè. Lát sau Tô Minh không suy nghĩ tác dụng trận pháp này nữa, hắn hiểu về trận pháp chủ yếu từ Tam sư huynh Hổ Tử, ngoài ra còn có trận pháp tiên tộc truyền thừa từ Hồng La. Hắn chỉ có thể nhận thấy một trong tác dụng trận pháp này là truyền tống, còn lại thì không thấy ra.
Tô Minh đứng dậy, mắt quét qua những thân hình bán trong suốt, khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào những cái bóng thì thân hình cái bóng run lên, phản xạ thụt lùi. Chúng nó cảm thấy ánh mắt Tô Minh như thực chất, như có thể xuyên qua thân hình chúng. Tô Minh quét mắt qua những cái bóng bán trong suốt, đang định thu lại thì bỗng nhiên đôi mắt ngưng tụ, tập trung vào một cái bóng đứng ở mép ngoài. Cái bóng ấy trông như một thiếu niên, không cao, toàn thân mơ hồ nửa trong suốt. Tô Minh nhìn nó, giật mình, tay phải nâng lên hư không chộp hướng thân hình thiếu niên. Lập tức cái bóng không bị khống chế lao hướng Tô Minh. Cái bóng bềnh bồng trước mặt Tô Minh, lộ vẻ mặt kinh khủng như muốn giãy dụa, phát ra tiếng hét không thanh âm.
Tô Minh nhìn nó, dù thân hình mơ hồ nhưng nhìn gần có thể thấy ra đường nét diện mạo, mặt hắn hiện vẻ phức tạp.
"A Hổ..."
Tô Minh nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ ra cái bóng trước mắt là ai, đấy là một trong hai thiếu niên nam nữ theo hắn đi vào Chúc Cửu Giới.
"Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì..."
Tô Minh thả tay, cái bóng A Hổ kinh sợ lùi nhanh ra sau. Tô Minh nhìn nó rời đi, mắt dần khép. Thần thức từ từ tản ra, lấy vị trí hắn đứng làm trung tâm khuếch tán bốn phía. Bây giờ hắn không thèm để ý nguyên thần còn cần ôn dưỡng, hắn muốn biết Chúc Cửu Giới biến đổi và những thứ đó. Theo thần thức khuếch tán, hắn thấy toàn Vu thành cái bóng bán trong suốt giống A Hổ có đến vài vạn. Những thân hình ấy mờ mịt quanh quẩn trong phế tích, mắt thường không thể thấy chúng nó, chỉ thần thức mới phát hiện ra.
Khi thần thức Tô Minh lại lân tràn, hắn thấy ngoài phế tích Vu thành, mặt đất rộng lớn khắp nơi khác nhau. Thật lâu sau Tô Minh mở mắt ra, quay đầu nhìn một hướng phía xa, tại đó thần thức hắn thấy một sơn cốc, trong sơn cốc có một ít Vu nhân hắn quen thuộc. ở ngoài sơn cốc, Tô Minh thấy một đám sinh linh có cánh to đang nhanh chóng bay hướng sơn cốc, xem số lượng thì khoảng vài trăm, cực kỳ hung án phát ra tiếng gầm.
'Đáng tiếc nguyên thần còn cần mấy tháng ôn dưỡng mới có thể hoàn toàn tản ra thần thức, bây giờ thi triển khó xem kỹ càng. Đợi nguyên thần kết thúc ôn dưỡng rồi mình lại lần nữa thi triển thần thức, là có thể dựa theo cảm ứng với Man Hồn độc thi, con rối, xích long tìm ra chỗ chúng nó. Lại còn ông lão áo đen nữa, mình tuyệt đối không tha cho người này. Chỉ cần lão còn ở trong Chúc Cửu Giới thì mình có cách tìm ra! Nhưng trong sơn cốc còn có Vu nhân, tại đó chắc mình sẽ tỉma đáp án muốn biết.'
Tô Minh nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng bay lên trời, lao nhanh tới sơn cốc. Trong phạm vi trăm vạn phế tích Vu thành, tại nơi đó có sơn cốc Vu nhân cư ngụ. Trăng thứ mười trên trời rốt cuộc tan biến khiến lòng người hoảng sợ, đa số căng thẳng không biết Chúc Cửu Giới có xuất hiện biến dị gì mới không.
Trong góc sơn cốc, ông lão mặc đồ đen người phát ra tanh tưởi mục rữa run lên, tay phải máu thịt nhầy nhụa chậm rãi từ trán hạ xuống, biểu tình chua xót. Ông lão thở dài một tiếng, giây phút vừa nãy trừ lão ra không ai phát hiện có thần thức quét qua. Nếu không phải lão luôn cảnh giác, khoảnh khắc thần thức tràn ngập không để ý vết thương thi triển bí thuật, bôi đi hơi thở và sự tồn tại của mình, tránh thần thức cảm ứng thì giờ đã lộ tung tích rồi.
'Chắc Túc Mệnh sắp đến nơi.'
Ông lão áo đen từ trong ngực móc ra cái bình đen nhỏ, chần chờ một chút vẫn là cất trở về, không mở ra.
'Đan này còn kém ba thảo dược, giờ nuốt xuống chỉ có một phần cơ hội giải nguyền rủa, một khi thất bại ta sẽ đánh mất tâm trí, không khác gì chết. Nhưng lấy bí thuật của ta, dựa theo dao động thần thức của hắn thì chắc không thấy ta đâu, như vậy thì chỉ cần ta núp tốt chút, có lẽ sẽ tránh khỏi lần gặp gỡ này.'
Ông lão áo đen do dự giây lát, đứng dậy lùi ra xa, trở về hang đá của mình, ngồi xếp bằng, tu vi dốc sức vận chuyển bí thuật.
'Nếu không phải ta trúng thuật nguyền rủa, không cần hắn tìm ta thì ta sẽ kiếm hắn. Chỉ cần cho ta ba năm, ta có tin chắc tăng năm phần đan dược giải nguyền rủa!'
Ông lão áo đen lắc đầu, đè nén lòng căng thẳng chìm trong tĩnh tọa.
Giây phút lão tĩnh tọa thì bầu trời ngoài sơn cốc có một áng mây đếngió lao đến. Trong mây đen có mấy trăm sinh linh có cánh đen biểu tình hung ác! Chúng nó nhanh chóng tới gần, từng tiêngs rít sắc nhọn vang vọng trời đất. Hễ Vu nhân nào nghe đến tiếng thét đó lập tức biến sắc mặt, lộ ra sợ hãi và oán hận. Mây đen xuất hiện lập tức khiến Vu tộc trong sơn cốc cảnh giác. Đao số Vu nhân co rụt trong động phủ của mình nhìn từng cầu vồng ở chân trời, phập phồng lo sợ.
Nam Cung Ngân đứng trên một bình đài sơn cốc, sau lưng đi theo mười mấy người quần áo rách mướp nhìn chằm chằm bầu trời.
"Đại nhân, đã sắp xếp tộc nhân ẩn núp, trạn pháp bảo vệ mở ra mức lớn nhất!"
"Sát cug đều mở, có thể tùy thời thi triển uy lực!"
"Tử khí tế đàn Linh Môi đã mở ra đường hầm, lần này tích lũy có thể phóng hai lần lực tử khí!"
"Tộc nhân tế hiến sinh mệnh đã chuẩn bị sẵn sàng, cam tâm tình nguyện dùng mạng mình giữ cho trận pháp vận chuyển!"
"Mười lăm năm..."
/1485
|