Bước chân của Tô Minh vẫn như cũ, từng bước một ở giữa không trung đi qua khe rãnh mặt đất, trung tất vùng Bức Thánh tộc, đi tới ngọn núi.
Ở đó hắn thấy một bia đá, bia cao ngất từ xa nhìn như đỉnh núi. Trên bia khắc nhiều chữ, dưới bia ngồi xếp bằng một ông lão.
IIng lão quần áo rách rưới, đầu rối bù thấy không rõ bộ mặt, cúi đầu như đang tĩnh tọa.
"Vài vạn năm trước Man Thần Liệt Sơn Tu sáng tạo ra đất Man tộc, tự sáng chế công pháp cho thế gian, thành tựu đại thế Man tộc, dựng Đại Ngu vương triều, vạn tộc sùng bái, thủ lĩnh các tộc sắc phong cần Man Thần đồng ý, sau đó đi tìm vị kiếp mà rời đi, để di trạch tại đế. Có người dương danh Si Sơn, tên chữ là Phách, tại Đại Ngu vương triều cảm ngộ ý Man Thần, truyền thừa thủy tu, không được pjhaan nửa, gọi là Man Thần đời thứ hai Si Sơn Phách! Tiên tà không cam lòng, hạo kiếp lại lên, có ý Đạo Thần khiến đất Man tộc ta chia năm xẻ bảy. Si Sơn Phách phân thây chôn ở năm châu." Giọng tang thương vang vọng trên ngọn núi.
Tô Minh đứng ở trước mặt ông lão cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Theo lời ông lão nói, chữ trên bia đá dần tán đi, chữ viết thoạt trông rõ ràng nhưng nhìn kỹ thì mơ hồ, không biết viết cái gì.
Ở đó hắn thấy một bia đá, bia cao ngất từ xa nhìn như đỉnh núi. Trên bia khắc nhiều chữ, dưới bia ngồi xếp bằng một ông lão.
IIng lão quần áo rách rưới, đầu rối bù thấy không rõ bộ mặt, cúi đầu như đang tĩnh tọa.
"Vài vạn năm trước Man Thần Liệt Sơn Tu sáng tạo ra đất Man tộc, tự sáng chế công pháp cho thế gian, thành tựu đại thế Man tộc, dựng Đại Ngu vương triều, vạn tộc sùng bái, thủ lĩnh các tộc sắc phong cần Man Thần đồng ý, sau đó đi tìm vị kiếp mà rời đi, để di trạch tại đế. Có người dương danh Si Sơn, tên chữ là Phách, tại Đại Ngu vương triều cảm ngộ ý Man Thần, truyền thừa thủy tu, không được pjhaan nửa, gọi là Man Thần đời thứ hai Si Sơn Phách! Tiên tà không cam lòng, hạo kiếp lại lên, có ý Đạo Thần khiến đất Man tộc ta chia năm xẻ bảy. Si Sơn Phách phân thây chôn ở năm châu." Giọng tang thương vang vọng trên ngọn núi.
Tô Minh đứng ở trước mặt ông lão cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Theo lời ông lão nói, chữ trên bia đá dần tán đi, chữ viết thoạt trông rõ ràng nhưng nhìn kỹ thì mơ hồ, không biết viết cái gì.
/1485
|