Bóng dáng Tô Minh xuất hiện ở giữa không trung tiểu đảo. Hắn nhìn những người trong đảo, khuôn mặt họ có một số hơi quen. Những người này chính là người Mệnh tộc lúc trong Chúc Cửu Giới.
Nhìn thấy họ, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn nhoáng người lên, màn sáng giống như không có, xuyên thấu qua đi vào trong đảo nhỏ.
Hắn đến, không khiếnnhững người bái lạy pho tượng trên sơn cốc chú ý. Tô Minh đứng một góc đá núi, nhìn không xa trong sơn cốc mọi người bái pho tượng. Dù pho tượng mơ hồ nhưng hắn lập tức nhận ra đó là mình.
'Mệnh tộc.' Sâu trong lòng Tô Minh lại lần nữa khắc sâu với tộc quần sinh ra tại Chúc Cửu Giới.
Ở trong Chúc Cửu Giới còn dễ nói, dù sao lúc đó Tô Minh đối với họ là cực kỳ quan trọng. Nhưng sau khi đi ra họ có tuân theo ước định hay không, thật ra Tô Minh không để ý. Nhưng giờ phút này, hắn thấy mười mấy người Mệnh tộc vẫn dựa theo ước định cung phụng thì chẳng những ấn tượng khắc sâu, hắn càng có cảm xúc khác biệt.
Từng tiếng kính bái, từng câu hai chữ Mặc tôn, còn có Thiên Hà sơn không quên tập kết đều khiến Tô Minh cảm thán, ánh mắt tập trung vào pho tượng, đang định đi ra thì bỗng chau mày. Hắn vượt qua những tộc nhân Mệnh tộc còn đang tiếp tục bái, nhìn bầu trời phía xa.
Giờ phút này, trên bầu trời cách đảo nhỏ mấy trăm mét, một nam một nữ bị ông lão Đông Hoang truy đuổi biểu tình đau thương, hai bên nhìn không ra thù hận từng có giữa hai tộc Vu Man.
"Nha Mộc, làm sao đây, đằng trước chính là di trạch hoang đảo." Cô gái Man tộc cắn môi dưới, mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi.
"Tông Trạch đại nhân và Vân Lai đại nhân còn đang bế quan, nếu không sao có thể để một người Đông Hoang Man Hồn cảnh tại đây huênh hoang chứ! Nếu đổi làm trước khi tai kiếp, người này dám đến thì chết chắc!" Người đàn ông tên Nha Mộc vẻ mặt bi thương, chính là thanh niên Thu Hải bộ lạc năm đó kết bạn cùng Tô Minh, Nha Mộc!
Chẳng qua bây giờ y đã bước vào trung niên, hai bên thái dương có chút tóc bạc.
"Người Đông Hoang đại lục luôn cuồng vọng tự kiêu, người này một đường truy kích mà vẫn không đuổi tận giết tuyệt, chắc là vì muốn dẫn là người hai tộc của ngươi và ta. Chúng ta không thể về đảo, không thể để người Đông Hoang biết chỗ ở của chúng ta. Đằng trước là di trạch hoang đảo, chúng ta đi chỗ đó!" Nha Mộc biểu tình lộ dứt khoát.
"Nhưng trên di trạch hoang đảo cư ngụ một số người tự xưng Mệnh tộc, chúng ta..."
"Không để ý nhiều như vậy được!" Nha Mộc nhoáng người, đổi hướng lao đến di trạch hoang đảo trong trí nhớ.
Cách mấy trăm dặm, ông lão mang theo thiếu niên không gắt gao truy đuổi khiến Nha Mộc và cô gái sau nửa tiếng đã nhanh chóng đến gần di trạch hoang đảo, chậm rãi trong mắt họ xuất hiện một hòn đảo trụi lũi trên mặt biển.
Hai người nhanh chóng đến gần, khi họ bay đến giữa không trung đảo nhỏ thì thấy bên dưới, trong màn sáng gần hai mươi tộc nhân Mệnh tộc, thấy họ đang bái lạy pho tượng.
Họ không xa lạ pho tượng kia, kỳ thực hai năm trước họ có đến đây, định nguyên nhủ Vu nhân chỗ này cùng họ đi Nam Trạch đảo, đó là sau tai kiếp một trong các đảo lớn nhất. Nhưng những người này lạnh lùng với họ khiến lần khuyên bảo đó thất bại. Theo Nha Mộc thấy thì những Vu nhân này ai nấy cực kỳ quái dị, họ tự xưng Mệnh tộc, họ cung phụng là Mặc tôn gì đó. Mặc tôn đó là pho tượng khắc người. Khiến Nha Mộc càng thấy kỳ dị là pho tượng kia cho y cảm giác quen thuộc, nhưng vì nó thô ráp, mơ hồ nên không thể làm rõ quen thuộc đến từ đâu.
Giây phút Nha Mộc và cô gái đến hoang đảo này thì hai người không hề hay biết, trên tảng đá trong đảo, Tô Minh đứng đó, nhìn hai người.
Nhìn thấy họ, trên mặt Tô Minh lộ nụ cười, hắn nhoáng người lên, màn sáng giống như không có, xuyên thấu qua đi vào trong đảo nhỏ.
Hắn đến, không khiếnnhững người bái lạy pho tượng trên sơn cốc chú ý. Tô Minh đứng một góc đá núi, nhìn không xa trong sơn cốc mọi người bái pho tượng. Dù pho tượng mơ hồ nhưng hắn lập tức nhận ra đó là mình.
'Mệnh tộc.' Sâu trong lòng Tô Minh lại lần nữa khắc sâu với tộc quần sinh ra tại Chúc Cửu Giới.
Ở trong Chúc Cửu Giới còn dễ nói, dù sao lúc đó Tô Minh đối với họ là cực kỳ quan trọng. Nhưng sau khi đi ra họ có tuân theo ước định hay không, thật ra Tô Minh không để ý. Nhưng giờ phút này, hắn thấy mười mấy người Mệnh tộc vẫn dựa theo ước định cung phụng thì chẳng những ấn tượng khắc sâu, hắn càng có cảm xúc khác biệt.
Từng tiếng kính bái, từng câu hai chữ Mặc tôn, còn có Thiên Hà sơn không quên tập kết đều khiến Tô Minh cảm thán, ánh mắt tập trung vào pho tượng, đang định đi ra thì bỗng chau mày. Hắn vượt qua những tộc nhân Mệnh tộc còn đang tiếp tục bái, nhìn bầu trời phía xa.
Giờ phút này, trên bầu trời cách đảo nhỏ mấy trăm mét, một nam một nữ bị ông lão Đông Hoang truy đuổi biểu tình đau thương, hai bên nhìn không ra thù hận từng có giữa hai tộc Vu Man.
"Nha Mộc, làm sao đây, đằng trước chính là di trạch hoang đảo." Cô gái Man tộc cắn môi dưới, mặt tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi.
"Tông Trạch đại nhân và Vân Lai đại nhân còn đang bế quan, nếu không sao có thể để một người Đông Hoang Man Hồn cảnh tại đây huênh hoang chứ! Nếu đổi làm trước khi tai kiếp, người này dám đến thì chết chắc!" Người đàn ông tên Nha Mộc vẻ mặt bi thương, chính là thanh niên Thu Hải bộ lạc năm đó kết bạn cùng Tô Minh, Nha Mộc!
Chẳng qua bây giờ y đã bước vào trung niên, hai bên thái dương có chút tóc bạc.
"Người Đông Hoang đại lục luôn cuồng vọng tự kiêu, người này một đường truy kích mà vẫn không đuổi tận giết tuyệt, chắc là vì muốn dẫn là người hai tộc của ngươi và ta. Chúng ta không thể về đảo, không thể để người Đông Hoang biết chỗ ở của chúng ta. Đằng trước là di trạch hoang đảo, chúng ta đi chỗ đó!" Nha Mộc biểu tình lộ dứt khoát.
"Nhưng trên di trạch hoang đảo cư ngụ một số người tự xưng Mệnh tộc, chúng ta..."
"Không để ý nhiều như vậy được!" Nha Mộc nhoáng người, đổi hướng lao đến di trạch hoang đảo trong trí nhớ.
Cách mấy trăm dặm, ông lão mang theo thiếu niên không gắt gao truy đuổi khiến Nha Mộc và cô gái sau nửa tiếng đã nhanh chóng đến gần di trạch hoang đảo, chậm rãi trong mắt họ xuất hiện một hòn đảo trụi lũi trên mặt biển.
Hai người nhanh chóng đến gần, khi họ bay đến giữa không trung đảo nhỏ thì thấy bên dưới, trong màn sáng gần hai mươi tộc nhân Mệnh tộc, thấy họ đang bái lạy pho tượng.
Họ không xa lạ pho tượng kia, kỳ thực hai năm trước họ có đến đây, định nguyên nhủ Vu nhân chỗ này cùng họ đi Nam Trạch đảo, đó là sau tai kiếp một trong các đảo lớn nhất. Nhưng những người này lạnh lùng với họ khiến lần khuyên bảo đó thất bại. Theo Nha Mộc thấy thì những Vu nhân này ai nấy cực kỳ quái dị, họ tự xưng Mệnh tộc, họ cung phụng là Mặc tôn gì đó. Mặc tôn đó là pho tượng khắc người. Khiến Nha Mộc càng thấy kỳ dị là pho tượng kia cho y cảm giác quen thuộc, nhưng vì nó thô ráp, mơ hồ nên không thể làm rõ quen thuộc đến từ đâu.
Giây phút Nha Mộc và cô gái đến hoang đảo này thì hai người không hề hay biết, trên tảng đá trong đảo, Tô Minh đứng đó, nhìn hai người.
/1485
|