Tầng thứ ba bầu trời là màu đỏ.
Bầu trời như bị nhuộm máu, khiến mặt đất trông cũng như biển máu.
Trong biển máu đứng vài ngàn gã đàn ông, ai nấy ngẩng đầu im lặng nhìn Tô Minh. Chính giữa họ đứng một ông lão mặt đầy nếp nhăn. Lão nhìn Tô Minh.
Tô Minh cũng nhìn bọn họ.
"Thằng nhóc Tư Mã trồng Man trong tộc ta, cắt một tay ngươi là tộc ta sẽ hồi phục tự do." Ông lão trong biển máu trên người mặc áo dài màu đỏ, nhìn Tô Minh, giọng khàn khàn vang vọng bốn phía.
Tô Minh im lặng, không lên tiếng.
"Nhưng tại sao tộc ta phải làm như vậy? Đã bị khi nhục đến cực độ, tộc ta không có tương lai, nếu ngay cả tự do đều dựa vào ý chí của thằng nhóc Tư Mã mới được, tự do này...tộc ta không cần! Bây giờ tộc ta duy nhất có thể nắm giữ là ý chí của chúng ta. Chúng ta có quyền lợi nắm giữ tử vong!" Ông lão áo đỏ cười to, trong tiếng cười lộ tang thương.
"Chàng trai, nhơ kỹ tộc ta, Huyết tộc, mang theo truyền thừa tộc ta, nếu giết chết Tư Mã Tín, giúp tộc ta ở bên ngoài kéo dài! Bên ngoài chắc chắn còn có tộc nhân còn sống, trán tộc ta vĩnh viễn có dấu ấn giọt máu!" Ông lão nói, ở trán xuất hiện một giọt máu đỏ thẫm, không chỉ mình lão, người trong biển máu đều là như vậy.
"Tộc ta không có con nít, không có đàn bà, bởi vì nếu họ tồn tại thì thống khổ chẳng những là họ mà còn có chúng ta. Ta không muốn để con nít mới sinh ra bị trồng Man tuyến, ta không muốn để các phụ nữ trong tộc nhìn mắt chồng mình có tơ đỏ, ta không muốn để chiến sĩ trong tộc ta nhìn người đàn bà của mình không cách nào bảo vệ chịu hắc ám không thể tưởng tượng. Chàng trai, nhận lấy tộc ta truyền thừa, lão phu Huyết Luân Hải. Hãy để ta, để Huyết tộc chúng ta tặng ngươi một trận tạo hóa, trợ ngươi...giết Tư Mã Tín!"
Ông lão áo đỏ lên tiếng, ngồi xếp bằng trong biển máu, cùng ngồi xuống có toàn tộc nhân. Không một ai từ chối, trong mắt mỗi người không sợ chết, có thù hận khắc cốt với Tư Mã Tín.
Khi tất cả ngồi vào biển máu, Tô Minh chính mắt thấy toàn Huyết tộc thân thể chớp mắt hòa tan, dung hợp cùng biển máu. Ông lão là người cuối cùng hòa tan, trước đó ông thốt lời cuối cùng trước khi chết.
"Giết hắn!"
Khi thốt ra câu này, thân hình ông lão hòa tan thành một phần biển máu, cùng lúc đó, biển máu cuồn cuộn ồ ạt bùng nổ, hình thành mưa máu từ dưới đất bắn lên trời, vọt hướng Tô Minh!
Biển máu không toát ra nguy hiểm ngược lại có ý chí cố chấp, khi tới gần Tô Minh thì hình thành một quả cầu màu đỏ to lớn bao phủ hắn vào trong.
Theo nhiều mưa máu đến, khi tất cả biển máu từ mặt đất dâng lên ở trên bầu trời hình thành quả cầu đỏ, rung một cái tựa nhịp tim đập! Tim này đến từ Huyết tộc, đến từ bộ lạc bị Tư Mã Tín trồng Man, không nắm được sinh nhưng có thể giữ tử!
Trong huyết cầu, Tô Minh ngồi tĩnh tọa, biểu tình bi thương, lòng rất chấn động. Chấn động đến từ ông lão Tháp Mục tộc Man Công hy sinh, từ toàn Huyết tộc quyét tuyệt.
Đây là phản kháng với vận mệnh, tựa như Mệnh tộc, hoặc nên nói Mệnh tộc không phải một chủng tộc, mỗi người đều có thể thành Mệnh tộc, chỉ cần khát vọng nắm giữ vận mệnh bản thân, chỉ cần người đó bước ra một bước đầu không cam lòng!
Người người đều cải mệnh, người người đều có thể là Mệnh tộc!
Trong đầu Tô Minh tỉnh táo, đối với vận mệnh hắn hiểu sâu sắc hơn.
"Mệnh...là cái gì, là sinh mệnh, bởi vì nó là một loại truyền thừa sinh mệnh."
"Cũng là vận mệnh, bởi vì trong truyền thừa sinh mệnh nếu không còn vận mệnh thì không hoàn chỉnh."
"Mệnh, sinh mệnh, vận mệnh, con người sin hra có mệnh, nhưng vận mệnh cần ở ngày sau tranh đoạt, nắm giữ."
"Một chữ mệnh, trên có người, giữa có trời vạch ngang, dưới có khấu...khấu thiên, có thể thành nhân không?" Tô Minh ở trong huyết cầu lầm bầm, đôi mắt mở ra.
"Khấu thiên thành nhân, là mệnh. Vậy thiên khấu nhân cũng có thể xưng là mệnh!l" Mắt Tô Minh nhắm lại, khoảnh khắc mắt khép thì trong đầu Chúc Cửu Âm chúc phúc đưa mảnh vỡ lực một giới vốn chỉ tồn tại trong người Tô Minh chưa từng có gì lạ lùng, nhưng hôm nay, mảnh vỡ run lên, mép như hòa tan. Có một tia dung nhập vào người Tô Minh, khi nó dung nhập thì huyết cầu ngoài người hắn mạnh co rút, bao trùm toàn thân hắn. Trong huyết cầu tỏa ra từng đợt sự sống và lực lượng thiên địa, còn ẩn chứa giãy dụa và phản kháng vận mệnh không ngừng dung nhập vào người Tô Minh.
Đây là điều ông lão Huyết tộc nói, tạo hóa tộc họ!
Huyết tộc này là lấy tinh túy toàn tộc họ biến thành, ngưng tụ vận mệnh toàn tộc họ, giờ tặng cho Tô Minh. Khi lực lượng trong huyết cầu ùa vào người Tô Minh, máu thịt, xương cốt của hắn nhanh chóng hấp thu. Hắn cần lực lượng tinh túy này, cần loại lực lượng ẩn chứa ý chí, giãy dụa vận mệnh. Bởi vì lực lượng này mới là căn nguyên khiến Man Cốt toàn thân hắn không ngừng cường đại!
Bây giờ Tô Minh ý chí chìm đắm đối với lĩnh ngộ mệnh, không ngừng hiện ra, mảnh vỡ lực một giới từng tấc hòa tan, Tô Minh như thăng hoa. Trong người hắn tỏa ra một tia...hơi thở tu mệnh!
Theo huyết cầu nhanh chóng thu nhỏ, trong người Tô Minh phát ra tiếng bùm bùm, lực lượng ường đại tràn ngập trong người, Man Cốt toàn thân đã có bảy phần man hóa, giờ vì di trạch Huyết tộc mà chậm rãi tăng thêm!
[Sau Man Hồn huyết mạch biến đổi, huyết, cốt, hồn tu thành, nếu trong ngoài đều viên mãn, giờ tu không phải thân mình nữa mà là mệnh cách! Đạp phá mệnh cách đi tìm bản thân khiếm khuyết, đây là mệnh khuyết! Biết bản thân thiếu sót như biến thiên địa tiếc, như hiểu thứ gian biến đổi, đây là mệnh cung! Thần chủ mệnh cung, mênh mang vô tận dẫn đến lực vị giới, đây chính là mệnh giới! Mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới, đây là sau Man Hồn con đường tu mệnh Man tộc, như bước vào con đường tu mệnh!]
Trong đầu Tô Minh khi hiểu ra chữ mệnh thì xuất hiện giọng Man Thần đời thứ ba tang thương trong Cửu Âm Giới. Bạn đang đọc truyện tại
Bầu trời như bị nhuộm máu, khiến mặt đất trông cũng như biển máu.
Trong biển máu đứng vài ngàn gã đàn ông, ai nấy ngẩng đầu im lặng nhìn Tô Minh. Chính giữa họ đứng một ông lão mặt đầy nếp nhăn. Lão nhìn Tô Minh.
Tô Minh cũng nhìn bọn họ.
"Thằng nhóc Tư Mã trồng Man trong tộc ta, cắt một tay ngươi là tộc ta sẽ hồi phục tự do." Ông lão trong biển máu trên người mặc áo dài màu đỏ, nhìn Tô Minh, giọng khàn khàn vang vọng bốn phía.
Tô Minh im lặng, không lên tiếng.
"Nhưng tại sao tộc ta phải làm như vậy? Đã bị khi nhục đến cực độ, tộc ta không có tương lai, nếu ngay cả tự do đều dựa vào ý chí của thằng nhóc Tư Mã mới được, tự do này...tộc ta không cần! Bây giờ tộc ta duy nhất có thể nắm giữ là ý chí của chúng ta. Chúng ta có quyền lợi nắm giữ tử vong!" Ông lão áo đỏ cười to, trong tiếng cười lộ tang thương.
"Chàng trai, nhơ kỹ tộc ta, Huyết tộc, mang theo truyền thừa tộc ta, nếu giết chết Tư Mã Tín, giúp tộc ta ở bên ngoài kéo dài! Bên ngoài chắc chắn còn có tộc nhân còn sống, trán tộc ta vĩnh viễn có dấu ấn giọt máu!" Ông lão nói, ở trán xuất hiện một giọt máu đỏ thẫm, không chỉ mình lão, người trong biển máu đều là như vậy.
"Tộc ta không có con nít, không có đàn bà, bởi vì nếu họ tồn tại thì thống khổ chẳng những là họ mà còn có chúng ta. Ta không muốn để con nít mới sinh ra bị trồng Man tuyến, ta không muốn để các phụ nữ trong tộc nhìn mắt chồng mình có tơ đỏ, ta không muốn để chiến sĩ trong tộc ta nhìn người đàn bà của mình không cách nào bảo vệ chịu hắc ám không thể tưởng tượng. Chàng trai, nhận lấy tộc ta truyền thừa, lão phu Huyết Luân Hải. Hãy để ta, để Huyết tộc chúng ta tặng ngươi một trận tạo hóa, trợ ngươi...giết Tư Mã Tín!"
Ông lão áo đỏ lên tiếng, ngồi xếp bằng trong biển máu, cùng ngồi xuống có toàn tộc nhân. Không một ai từ chối, trong mắt mỗi người không sợ chết, có thù hận khắc cốt với Tư Mã Tín.
Khi tất cả ngồi vào biển máu, Tô Minh chính mắt thấy toàn Huyết tộc thân thể chớp mắt hòa tan, dung hợp cùng biển máu. Ông lão là người cuối cùng hòa tan, trước đó ông thốt lời cuối cùng trước khi chết.
"Giết hắn!"
Khi thốt ra câu này, thân hình ông lão hòa tan thành một phần biển máu, cùng lúc đó, biển máu cuồn cuộn ồ ạt bùng nổ, hình thành mưa máu từ dưới đất bắn lên trời, vọt hướng Tô Minh!
Biển máu không toát ra nguy hiểm ngược lại có ý chí cố chấp, khi tới gần Tô Minh thì hình thành một quả cầu màu đỏ to lớn bao phủ hắn vào trong.
Theo nhiều mưa máu đến, khi tất cả biển máu từ mặt đất dâng lên ở trên bầu trời hình thành quả cầu đỏ, rung một cái tựa nhịp tim đập! Tim này đến từ Huyết tộc, đến từ bộ lạc bị Tư Mã Tín trồng Man, không nắm được sinh nhưng có thể giữ tử!
Trong huyết cầu, Tô Minh ngồi tĩnh tọa, biểu tình bi thương, lòng rất chấn động. Chấn động đến từ ông lão Tháp Mục tộc Man Công hy sinh, từ toàn Huyết tộc quyét tuyệt.
Đây là phản kháng với vận mệnh, tựa như Mệnh tộc, hoặc nên nói Mệnh tộc không phải một chủng tộc, mỗi người đều có thể thành Mệnh tộc, chỉ cần khát vọng nắm giữ vận mệnh bản thân, chỉ cần người đó bước ra một bước đầu không cam lòng!
Người người đều cải mệnh, người người đều có thể là Mệnh tộc!
Trong đầu Tô Minh tỉnh táo, đối với vận mệnh hắn hiểu sâu sắc hơn.
"Mệnh...là cái gì, là sinh mệnh, bởi vì nó là một loại truyền thừa sinh mệnh."
"Cũng là vận mệnh, bởi vì trong truyền thừa sinh mệnh nếu không còn vận mệnh thì không hoàn chỉnh."
"Mệnh, sinh mệnh, vận mệnh, con người sin hra có mệnh, nhưng vận mệnh cần ở ngày sau tranh đoạt, nắm giữ."
"Một chữ mệnh, trên có người, giữa có trời vạch ngang, dưới có khấu...khấu thiên, có thể thành nhân không?" Tô Minh ở trong huyết cầu lầm bầm, đôi mắt mở ra.
"Khấu thiên thành nhân, là mệnh. Vậy thiên khấu nhân cũng có thể xưng là mệnh!l" Mắt Tô Minh nhắm lại, khoảnh khắc mắt khép thì trong đầu Chúc Cửu Âm chúc phúc đưa mảnh vỡ lực một giới vốn chỉ tồn tại trong người Tô Minh chưa từng có gì lạ lùng, nhưng hôm nay, mảnh vỡ run lên, mép như hòa tan. Có một tia dung nhập vào người Tô Minh, khi nó dung nhập thì huyết cầu ngoài người hắn mạnh co rút, bao trùm toàn thân hắn. Trong huyết cầu tỏa ra từng đợt sự sống và lực lượng thiên địa, còn ẩn chứa giãy dụa và phản kháng vận mệnh không ngừng dung nhập vào người Tô Minh.
Đây là điều ông lão Huyết tộc nói, tạo hóa tộc họ!
Huyết tộc này là lấy tinh túy toàn tộc họ biến thành, ngưng tụ vận mệnh toàn tộc họ, giờ tặng cho Tô Minh. Khi lực lượng trong huyết cầu ùa vào người Tô Minh, máu thịt, xương cốt của hắn nhanh chóng hấp thu. Hắn cần lực lượng tinh túy này, cần loại lực lượng ẩn chứa ý chí, giãy dụa vận mệnh. Bởi vì lực lượng này mới là căn nguyên khiến Man Cốt toàn thân hắn không ngừng cường đại!
Bây giờ Tô Minh ý chí chìm đắm đối với lĩnh ngộ mệnh, không ngừng hiện ra, mảnh vỡ lực một giới từng tấc hòa tan, Tô Minh như thăng hoa. Trong người hắn tỏa ra một tia...hơi thở tu mệnh!
Theo huyết cầu nhanh chóng thu nhỏ, trong người Tô Minh phát ra tiếng bùm bùm, lực lượng ường đại tràn ngập trong người, Man Cốt toàn thân đã có bảy phần man hóa, giờ vì di trạch Huyết tộc mà chậm rãi tăng thêm!
[Sau Man Hồn huyết mạch biến đổi, huyết, cốt, hồn tu thành, nếu trong ngoài đều viên mãn, giờ tu không phải thân mình nữa mà là mệnh cách! Đạp phá mệnh cách đi tìm bản thân khiếm khuyết, đây là mệnh khuyết! Biết bản thân thiếu sót như biến thiên địa tiếc, như hiểu thứ gian biến đổi, đây là mệnh cung! Thần chủ mệnh cung, mênh mang vô tận dẫn đến lực vị giới, đây chính là mệnh giới! Mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới, đây là sau Man Hồn con đường tu mệnh Man tộc, như bước vào con đường tu mệnh!]
Trong đầu Tô Minh khi hiểu ra chữ mệnh thì xuất hiện giọng Man Thần đời thứ ba tang thương trong Cửu Âm Giới. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|