Tô Minh động. Hắn nhấc chân đạp lên bậc thứ một trăm. Lúc trước đứng ở bậc chín mươi chín thật lâu là bởi vì khi sợi máu thứ năm mươi ba đi ra, khí huyết trong người cuồn cuộn vòng quanh trong ngoài cơ thể bùng phát. Thân thể hắn cần thích ứng mới có thể đi tiếp.
Dù sao một sợi máu này xuất hiện đại biểu đột phá tu vi, sự gia tăng không tầm thường.
Lúc này cử động, Tô Minh phóng lên, bóng dáng dưới ánh sáng trăng không ngừng hấp thu ánh trăng. Lúc tiến lên, đảo mắt hắn đã tới bậc một trăm mười lăm.
Không tạm dừng, cảm nhận áp lực từ đỉnh núi càng nặng nề, Tô Minh xông lên, một trăm hai mươi bậc, một trăm ba mươi bậc, một trăm bốn mươi bậc, một trăm năm mươi bậc, một trăm sáu mươi bậc!!!
Thời gian ngắn ngủi, Tô Minh đã liên tục đi tới sáu mươi bậc thang. Khi hắn đứng ở bậc một trăm sáu mươi, Tô Minh bỗng có ảo giác áp lực từ đỉnh núi ùa đến, tựa như sóng nước đè ép toàn thân.
Nhưng giờ phút này, trăng sáng trên trời, ánh trăng vòng quanh người Tô Minh, khiến hắn đứng trong ánh trăng, sợi tóc đen bị dây thừng cột lại tự bay lên.
Hắn hành động khiến toàn bộ thí sinh trên núi, còn có quảng trường bên ngoài, bỗng chốc yên lặng!
Ô Lạp ngây ngốc. Vốn cô còn đang lo thứ hạng của mình, vốn còn cảm thấy không cam lòng, cảm thấy bất mãn, nhưng hôm nay tùy theo sắc mặt ngơ ngác, tất cả suy nghĩ phức tạp đều tan theo mây khói. Cô hiểu, mình và đối phương vốn không cùng đẳng cấp. Nếu đã không bằng nhau thì mình còn cưỡng ép so tài cái gì. Loại so sánh này trừ tự chuốc nhục ra thì không có gì khác.
Lôi Thần đứng bật dậy, ngây ngẩn nhìn lệnh bài trong tay. Lúc trước gã có suy đoán về người tên Mặc Tô, nhưng hôm nay, suy đoán này biến thành do dự. Gã không thể khẳng định lúc trước suy nghĩ ra kết luận có phải là chính xác.
Bắc Lăng nhìn chằm chằm lệnh bài, tim đập nhanh. Mới nháy mắt đó, y có cảm giác sét đánh ngang tai. Nhìn người tên Mặc Tô chớp mắt đã liên tục đi tới sáu mươi bậc thang. Loại tốc độ này khiến y khó thể tin, gần như quên cả hít thở.
Y vốn tưởng rằng đối phương vốn chỉ vì muốn làm chuyện gây chú ý, nên miễn cưỡng đi vào buổi tối. Nhưng hôm nay xem ra tình hình này, đối phương rõ ràng có chân chính thực lực!
Nếu không thì sao có thể chớp mắt ngắn ngủi, đã lên sáu mươi bậc!
Toàn bộ ngọn núi hoàn toàn yên tĩnh. Trong không khí yên tĩnh này, Thần Xung chớp mắt lia lịa, cố ý không muốn nghĩ nhưng trực giác lại cho biết, người tên mặc Tô rất có thể là người lúc trước truyền đến tiếng chấn đột phá!
"Chắc là hắn…chắc vậy! Nhưng hắn là ai chứ. Không phải người trong Phong Quyến bộ lạc ta, không biết lúc trước ở trên quảng trường mình có từng gặp."
Hiện giờ Thần Xung không biết, lúc trước đám người trên quảng trường quay quanh y, tùy theo tiếng cười to định hòa vào vòng người, có một người nụ cười nhạt nhẽo, bộ dáng rất bình thường, nhạt như không khí, bình thường đến không ai chú ý.
Người này nhìn Thần Xung, nhìn y trò chuyện vui vẻ bên trong vòng người, nhìn y bị mọi người nịnh nọt, nhìn y đi hướng Bạch Linh….
Đang lúc Thần Xung đau đầu suy nghĩ thì một cầu thang cách Tô Minh gần nhất, Tất Túc mở to mắt, như muốn xuyên qua sương khói nhìn người bên cạnh có bộ dáng gì.
Khác với Thần Xung, Tất Túc ở cự ly rất gần nên hầu như khẳng định người gọi Mặc Tô, dưới bậc thang lượn lờ khói, cách gã rất gần!
"Chẳng qua là một trăm sáu mà thôi, so với mình thì cách biệt hơn gấp đôi. Người này còn chưa đáng lo! Nếu ngươi có thể tiếp cận ta thì chú ý cũng không muộn." Trong lòng Tất Túc nghĩ vậy, cười nhạt nhắm mắt lại.
Trên núi ở một cầu thang khác, Ô Sâm mặt âm trầm mắt lấp lóe, nhìn thứ hạng trong lệnh bài, đặc biệt ngừng ở hai cái tên Tất Túc và Mặc Tô là dài nhất.
"Hiện giờ mình ở hạng mười hai, hai trăm chín mươi lăm bậc…Thôi, mười hạng đầu không thể tiến vào, mình có thể cảm giác được ngày càng suy yếu…Đêm đó cướp đi Nguyên Huyết của mình, nhất định là một trong hai người này!" Ô Sâm không ngốc, ngược lại rất thông minh. Nếu không thì chẳng thể ở trong bộ lạc đấu trí đấu mưu chiếm được vị trí riêng, càng sẽ không nắm đám người Bắc Lăng trong bàn tay.
"Tất Túc!!!"
Ánh mắt Ô Sâm lướt qua tên Mặc Tô, đáy mắt xẹt qua tia hung tợn nhìn Tất Túc xếp hạng thứ hai. Vẻ mặt ẩn dưới hung ác là kiêng dè.
Người có thể xếp hạng hai, Ô Sâm không có nắm chắc có thể thu hồi Nguyên Huyết.
Hiện giờ Tư Không vẻ mặt khẩn trương, tình hình của y khá giống Ô Lạp, nhìn thứ hạng, hai chữ Mặc Tô ở một trăm sáu mươi bậc, tim y đập nhanh, lo lắng mình bị vượt qua.
Nếu là ban ngày thì đành thôi, nhưng hôm nay là đêm khuya, y không có tin tưởng tiếp tục tiến lên, huống chi thứ hạng của y là bốn mươi chín. Một khi bị vượt qua thì chính là năm mươi. Đừng nhìn chỉ kém một hạng nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.
Trừ họ ra, gần như tất cả người tham gia Đại Thử đều nhìn chằm chằm lệnh bài của mình, tập trung vào người tên Mặc Tô.
Chỉ riêng Diệp Vọng, y không thèm nhìn lệnh bài, nên không biết sự việc. Nhưng tính tình như y, coi như biết cũng sẽ không đặt trong lòng.
So sánh với trong núi yên tĩnh, hiện tại trên quảng trường mới thật sự là hoàn toàn tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng này tựa như hô hấp bị bóp chặt, không phát ra một thanh âm nào.
Lực lượng bóp chặt nhiều người trên quảng trường đến từ rung động, mắt họ nhìn là một thứ hạng duy nhất trên từng pho tượng.
Thứ sáu mươi ba, Mặc Tô, một trăm sáu mươi bậc.
Khi thấy trong chớp mắt tăng vọt thứ hạng và số bậc thang, đa số người đã không thể đem hai chữ Mặc Tô thành kịch vui dùng để tiêu pha thời gian tối, mà là chân chính xem trọng. Bởi vì trong chớp mắt đó sáu mươi bậc khiến họ khó thể tin và rung động! Bạn đang đọc truyện tại
Dù sao một sợi máu này xuất hiện đại biểu đột phá tu vi, sự gia tăng không tầm thường.
Lúc này cử động, Tô Minh phóng lên, bóng dáng dưới ánh sáng trăng không ngừng hấp thu ánh trăng. Lúc tiến lên, đảo mắt hắn đã tới bậc một trăm mười lăm.
Không tạm dừng, cảm nhận áp lực từ đỉnh núi càng nặng nề, Tô Minh xông lên, một trăm hai mươi bậc, một trăm ba mươi bậc, một trăm bốn mươi bậc, một trăm năm mươi bậc, một trăm sáu mươi bậc!!!
Thời gian ngắn ngủi, Tô Minh đã liên tục đi tới sáu mươi bậc thang. Khi hắn đứng ở bậc một trăm sáu mươi, Tô Minh bỗng có ảo giác áp lực từ đỉnh núi ùa đến, tựa như sóng nước đè ép toàn thân.
Nhưng giờ phút này, trăng sáng trên trời, ánh trăng vòng quanh người Tô Minh, khiến hắn đứng trong ánh trăng, sợi tóc đen bị dây thừng cột lại tự bay lên.
Hắn hành động khiến toàn bộ thí sinh trên núi, còn có quảng trường bên ngoài, bỗng chốc yên lặng!
Ô Lạp ngây ngốc. Vốn cô còn đang lo thứ hạng của mình, vốn còn cảm thấy không cam lòng, cảm thấy bất mãn, nhưng hôm nay tùy theo sắc mặt ngơ ngác, tất cả suy nghĩ phức tạp đều tan theo mây khói. Cô hiểu, mình và đối phương vốn không cùng đẳng cấp. Nếu đã không bằng nhau thì mình còn cưỡng ép so tài cái gì. Loại so sánh này trừ tự chuốc nhục ra thì không có gì khác.
Lôi Thần đứng bật dậy, ngây ngẩn nhìn lệnh bài trong tay. Lúc trước gã có suy đoán về người tên Mặc Tô, nhưng hôm nay, suy đoán này biến thành do dự. Gã không thể khẳng định lúc trước suy nghĩ ra kết luận có phải là chính xác.
Bắc Lăng nhìn chằm chằm lệnh bài, tim đập nhanh. Mới nháy mắt đó, y có cảm giác sét đánh ngang tai. Nhìn người tên Mặc Tô chớp mắt đã liên tục đi tới sáu mươi bậc thang. Loại tốc độ này khiến y khó thể tin, gần như quên cả hít thở.
Y vốn tưởng rằng đối phương vốn chỉ vì muốn làm chuyện gây chú ý, nên miễn cưỡng đi vào buổi tối. Nhưng hôm nay xem ra tình hình này, đối phương rõ ràng có chân chính thực lực!
Nếu không thì sao có thể chớp mắt ngắn ngủi, đã lên sáu mươi bậc!
Toàn bộ ngọn núi hoàn toàn yên tĩnh. Trong không khí yên tĩnh này, Thần Xung chớp mắt lia lịa, cố ý không muốn nghĩ nhưng trực giác lại cho biết, người tên mặc Tô rất có thể là người lúc trước truyền đến tiếng chấn đột phá!
"Chắc là hắn…chắc vậy! Nhưng hắn là ai chứ. Không phải người trong Phong Quyến bộ lạc ta, không biết lúc trước ở trên quảng trường mình có từng gặp."
Hiện giờ Thần Xung không biết, lúc trước đám người trên quảng trường quay quanh y, tùy theo tiếng cười to định hòa vào vòng người, có một người nụ cười nhạt nhẽo, bộ dáng rất bình thường, nhạt như không khí, bình thường đến không ai chú ý.
Người này nhìn Thần Xung, nhìn y trò chuyện vui vẻ bên trong vòng người, nhìn y bị mọi người nịnh nọt, nhìn y đi hướng Bạch Linh….
Đang lúc Thần Xung đau đầu suy nghĩ thì một cầu thang cách Tô Minh gần nhất, Tất Túc mở to mắt, như muốn xuyên qua sương khói nhìn người bên cạnh có bộ dáng gì.
Khác với Thần Xung, Tất Túc ở cự ly rất gần nên hầu như khẳng định người gọi Mặc Tô, dưới bậc thang lượn lờ khói, cách gã rất gần!
"Chẳng qua là một trăm sáu mà thôi, so với mình thì cách biệt hơn gấp đôi. Người này còn chưa đáng lo! Nếu ngươi có thể tiếp cận ta thì chú ý cũng không muộn." Trong lòng Tất Túc nghĩ vậy, cười nhạt nhắm mắt lại.
Trên núi ở một cầu thang khác, Ô Sâm mặt âm trầm mắt lấp lóe, nhìn thứ hạng trong lệnh bài, đặc biệt ngừng ở hai cái tên Tất Túc và Mặc Tô là dài nhất.
"Hiện giờ mình ở hạng mười hai, hai trăm chín mươi lăm bậc…Thôi, mười hạng đầu không thể tiến vào, mình có thể cảm giác được ngày càng suy yếu…Đêm đó cướp đi Nguyên Huyết của mình, nhất định là một trong hai người này!" Ô Sâm không ngốc, ngược lại rất thông minh. Nếu không thì chẳng thể ở trong bộ lạc đấu trí đấu mưu chiếm được vị trí riêng, càng sẽ không nắm đám người Bắc Lăng trong bàn tay.
"Tất Túc!!!"
Ánh mắt Ô Sâm lướt qua tên Mặc Tô, đáy mắt xẹt qua tia hung tợn nhìn Tất Túc xếp hạng thứ hai. Vẻ mặt ẩn dưới hung ác là kiêng dè.
Người có thể xếp hạng hai, Ô Sâm không có nắm chắc có thể thu hồi Nguyên Huyết.
Hiện giờ Tư Không vẻ mặt khẩn trương, tình hình của y khá giống Ô Lạp, nhìn thứ hạng, hai chữ Mặc Tô ở một trăm sáu mươi bậc, tim y đập nhanh, lo lắng mình bị vượt qua.
Nếu là ban ngày thì đành thôi, nhưng hôm nay là đêm khuya, y không có tin tưởng tiếp tục tiến lên, huống chi thứ hạng của y là bốn mươi chín. Một khi bị vượt qua thì chính là năm mươi. Đừng nhìn chỉ kém một hạng nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.
Trừ họ ra, gần như tất cả người tham gia Đại Thử đều nhìn chằm chằm lệnh bài của mình, tập trung vào người tên Mặc Tô.
Chỉ riêng Diệp Vọng, y không thèm nhìn lệnh bài, nên không biết sự việc. Nhưng tính tình như y, coi như biết cũng sẽ không đặt trong lòng.
So sánh với trong núi yên tĩnh, hiện tại trên quảng trường mới thật sự là hoàn toàn tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng này tựa như hô hấp bị bóp chặt, không phát ra một thanh âm nào.
Lực lượng bóp chặt nhiều người trên quảng trường đến từ rung động, mắt họ nhìn là một thứ hạng duy nhất trên từng pho tượng.
Thứ sáu mươi ba, Mặc Tô, một trăm sáu mươi bậc.
Khi thấy trong chớp mắt tăng vọt thứ hạng và số bậc thang, đa số người đã không thể đem hai chữ Mặc Tô thành kịch vui dùng để tiêu pha thời gian tối, mà là chân chính xem trọng. Bởi vì trong chớp mắt đó sáu mươi bậc khiến họ khó thể tin và rung động! Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|