Gần đây Tiền Thần rất bực mình, cả ngày nghi thần hoặc quỷ, làm chuyện gì đều cẩn thận rón rén. Vốn thân thể gã không cao to nay càng gầy guộc, thậm chí sắc mặt cũng tái nhợt, biểu tình đa số hoảng hốt. Người xung quanh thấy gã liền biến sắc mặt, giống như trông thấy hung thần vội vàng né, một số tránh không khỏi thì thót tim ngó bốn phía, không biết là đang nhìn gì.
Ví dụ như vậy giờ có ba đệ tử tạp dịch dưới núi Tà Linh tông thấy đằng trước Tiền Thần lắc lư vịn đầu đi tới liền căng thẳng, đang định tìm chỗ núp thì bị gã trông thấy.
"Đứng lại!!!"
Ba người run lên, một người chẳng hề dừng lại vẫn cắn răng vắt giò chạy, hai người kia vì do dự nên bị Tiền Thần thấy mặt rồi, tất nhiên không thể trốn được.
"Tiền sư huynh..."
Hai người không thể trốn thấy Tiền Thần đền thì mặt nhăn nhó giọng run rẩy.
"Tiền sư huynh đại từ đại bi tha cho hai chúng ta đi. Hai chúng ta lúc trước trung thành tận tậm với Tiền sư huynh lắm mà. Tiền sư huynh, ngươi đừng hại chúng ta..."
"Vớ vẩn!" Tiền Thần trừng mắt, xoa trán rồi thả tay xuống. Chỉ thấy trên trán gã có máu chảy, mặt trên dính chút bùn đất, hiển nhiên là không lâu trước té ngã vỡ đầu.
Dường như Tiền Thần rất bực mình vận số vài ngày nay của bản thân, một cước đá vào thân cây bên cạnh. Đá một bước gã không dùng bao nhiêu sức nhưng chẳng biết tại sao cây lắc lư, ầm một tiếng ngã hướng hai người kia.
Tình huống làm Tiền Thần ngẩn ra, cực nhanh nhẹn lùi lại tránh cái cây nhưng vẫn bị nhánh cây móc rách áo, rất chật vật. Hai người kia thì dốc hết tốc độ bỏ chạy, mặc kệ Tiền Thần có kêu cỡ nào cũng không ngoái đầu lại.
"Tuyệt đối đừng ngoái đầu, bây giờ Tiền Thần rất xui, chẳng những gã xui mà người bên cạnh gã cũng xúi quẩy lây!"
"Thì đó, hôm qua Tiểu Lục đi chung với gã, hai người rớt vào hố băng. Chỗ chúng ta có khi nào ra hố băng đâu?"
"Ta có nghe nói mấy ngày trước Tiền Thần đi chỗ thị nữ, trên đường liên tục gã mười chín lần, sau gã bị hù đứng yên không dám đi nữa, sợ bị té chết..."
"Đây còn chưa là gì, ta nói ngươi biết, ta chính mắt thấy Tiền Thần uống nước suýt sặc chết. Quái tai."
Lời đồn này dần khuếch tán trong Tà Linh tông chân núi, có nhiều người biết. Tiền Thần trở thành sao chổi, đi qua đâu là tất cả bỏ chạy không dám đến gần.
Mặt Tiền Thần tái nhợt, người co ro trong một cái chum, ngây ngốc nhìn bầu trời. Gã thấy phải chăng mình gặp tam tai, bằng không thì sao nửa tháng nay xui dữ vậy. Tất cả bắt đầu từ cái ngày đi tới chỗ thị nữ, trên đường không phải gã ngã mười chín lần mà là ba mươi bảy lần, mãi đến khi gã bị ngã người run rẩy mặt đầy sợ hãi. Gã cảm thấy núi mình cứ tiếp tục đi sẽ trở thành đệ tử thứ nhất Tà Linh tông ở trên núi bị tuyết trơn ngã chết. Từ nay về sau đi đường thì ngã, cẩn thận hố băng. Nghĩ tới hố băng, Tiền Thần cười khổ.
Gã còn nhớ khoảng thời gian này mình uống nước suýt sặc, cho nên giờ uống nước thì phập phồng lo sợ. Lúc ăn cơm càng cẩn thận quan sát kỹ rồi mới dám nuốt, vì lần trước chẳng hiểu tại sao ăn xong suýt bị độc chết.
"Chết tiệt, đây rốt cuộc là làm sao vậy trời!!!"
Tiền Thần nhìn hang nhỏ mình ở, khóc không ra nước mắt. Lại là một hố băng, gã té xuống rồi ở trong cái chum nhỏ, cố tình đây là pháp bảo làm gã kẹt bên trong không ra được. Qua thật lâu sau mới thấy có người đi qua, gã thê lương kêu cứu và uy hiếp mới bị người kéo ra khỏi đó. Sau khi đi ra gã tức đến phát điên, định mạnh giậm chân trút giận nhưng vừa nhấc chân lên lập tức nhẹ nhàng thả xuống, đang định xoay người rời đi thì bỗng một luồng kiếm quang từ góc nào đó ngoại tông xé gió lao hướng gã, hù Tiền Thần đứng ngây như phỗng. Giây phút nguy hiểm sinh mạng, kiếm quang sát eo gã bay vào một tảng đá núi. Ngay sau đó một cầu vồng bay đến, trong cầu vồng là một thiếu niên, thiếu niên biểu tình như là rất ngượng ngùng. Thiếu niên bay xuống lấy kiếm, nhìn Tiền Thần run rẩy ngơ ngác, muốn đi nhưng thấy mình nên nói gì đó.
"Ngươi đi mau đi." Tiền Thần mếu máo nói.
"Ta..."
Ví dụ như vậy giờ có ba đệ tử tạp dịch dưới núi Tà Linh tông thấy đằng trước Tiền Thần lắc lư vịn đầu đi tới liền căng thẳng, đang định tìm chỗ núp thì bị gã trông thấy.
"Đứng lại!!!"
Ba người run lên, một người chẳng hề dừng lại vẫn cắn răng vắt giò chạy, hai người kia vì do dự nên bị Tiền Thần thấy mặt rồi, tất nhiên không thể trốn được.
"Tiền sư huynh..."
Hai người không thể trốn thấy Tiền Thần đền thì mặt nhăn nhó giọng run rẩy.
"Tiền sư huynh đại từ đại bi tha cho hai chúng ta đi. Hai chúng ta lúc trước trung thành tận tậm với Tiền sư huynh lắm mà. Tiền sư huynh, ngươi đừng hại chúng ta..."
"Vớ vẩn!" Tiền Thần trừng mắt, xoa trán rồi thả tay xuống. Chỉ thấy trên trán gã có máu chảy, mặt trên dính chút bùn đất, hiển nhiên là không lâu trước té ngã vỡ đầu.
Dường như Tiền Thần rất bực mình vận số vài ngày nay của bản thân, một cước đá vào thân cây bên cạnh. Đá một bước gã không dùng bao nhiêu sức nhưng chẳng biết tại sao cây lắc lư, ầm một tiếng ngã hướng hai người kia.
Tình huống làm Tiền Thần ngẩn ra, cực nhanh nhẹn lùi lại tránh cái cây nhưng vẫn bị nhánh cây móc rách áo, rất chật vật. Hai người kia thì dốc hết tốc độ bỏ chạy, mặc kệ Tiền Thần có kêu cỡ nào cũng không ngoái đầu lại.
"Tuyệt đối đừng ngoái đầu, bây giờ Tiền Thần rất xui, chẳng những gã xui mà người bên cạnh gã cũng xúi quẩy lây!"
"Thì đó, hôm qua Tiểu Lục đi chung với gã, hai người rớt vào hố băng. Chỗ chúng ta có khi nào ra hố băng đâu?"
"Ta có nghe nói mấy ngày trước Tiền Thần đi chỗ thị nữ, trên đường liên tục gã mười chín lần, sau gã bị hù đứng yên không dám đi nữa, sợ bị té chết..."
"Đây còn chưa là gì, ta nói ngươi biết, ta chính mắt thấy Tiền Thần uống nước suýt sặc chết. Quái tai."
Lời đồn này dần khuếch tán trong Tà Linh tông chân núi, có nhiều người biết. Tiền Thần trở thành sao chổi, đi qua đâu là tất cả bỏ chạy không dám đến gần.
Mặt Tiền Thần tái nhợt, người co ro trong một cái chum, ngây ngốc nhìn bầu trời. Gã thấy phải chăng mình gặp tam tai, bằng không thì sao nửa tháng nay xui dữ vậy. Tất cả bắt đầu từ cái ngày đi tới chỗ thị nữ, trên đường không phải gã ngã mười chín lần mà là ba mươi bảy lần, mãi đến khi gã bị ngã người run rẩy mặt đầy sợ hãi. Gã cảm thấy núi mình cứ tiếp tục đi sẽ trở thành đệ tử thứ nhất Tà Linh tông ở trên núi bị tuyết trơn ngã chết. Từ nay về sau đi đường thì ngã, cẩn thận hố băng. Nghĩ tới hố băng, Tiền Thần cười khổ.
Gã còn nhớ khoảng thời gian này mình uống nước suýt sặc, cho nên giờ uống nước thì phập phồng lo sợ. Lúc ăn cơm càng cẩn thận quan sát kỹ rồi mới dám nuốt, vì lần trước chẳng hiểu tại sao ăn xong suýt bị độc chết.
"Chết tiệt, đây rốt cuộc là làm sao vậy trời!!!"
Tiền Thần nhìn hang nhỏ mình ở, khóc không ra nước mắt. Lại là một hố băng, gã té xuống rồi ở trong cái chum nhỏ, cố tình đây là pháp bảo làm gã kẹt bên trong không ra được. Qua thật lâu sau mới thấy có người đi qua, gã thê lương kêu cứu và uy hiếp mới bị người kéo ra khỏi đó. Sau khi đi ra gã tức đến phát điên, định mạnh giậm chân trút giận nhưng vừa nhấc chân lên lập tức nhẹ nhàng thả xuống, đang định xoay người rời đi thì bỗng một luồng kiếm quang từ góc nào đó ngoại tông xé gió lao hướng gã, hù Tiền Thần đứng ngây như phỗng. Giây phút nguy hiểm sinh mạng, kiếm quang sát eo gã bay vào một tảng đá núi. Ngay sau đó một cầu vồng bay đến, trong cầu vồng là một thiếu niên, thiếu niên biểu tình như là rất ngượng ngùng. Thiếu niên bay xuống lấy kiếm, nhìn Tiền Thần run rẩy ngơ ngác, muốn đi nhưng thấy mình nên nói gì đó.
"Ngươi đi mau đi." Tiền Thần mếu máo nói.
"Ta..."
/1485
|