Man Thần đời thứ nhất này đúng là tàn nhẫn, Đông Hoang tháp xuất hiện, cao chín mươi chín tầng, tầng đỉnh có báu vật đủ khiến hai tộc Tiên Man tim đập rồi loạn!
Hai mươi sáu danh ngạch có thể dấy lên gió tanh mưa máu, vì phòng ngừa xuất hiện tình hình không thể nắm giữ, ví dụ hai mươi sáu người thầm bắt tay nhau tự động định xếp hạng, lại tăng hạn chế ánh sáng máu ngàn vạn dặm.
Vậy thì không đơn giản là gió tanh mưa máu mà là biển máu ngập trời!
Nếu không giết đủ tiên tộc thì không thể bước vào Đông Hoang tháp, không có tư cách vào trong sẽ không được tạo hóa to lớn! Cho nên tiếng nói của Man Thần đời thứ nhất vang lên khiến Tô Minh cảm nhận được Liệt Sơn Tu tàn nhẫn!
Cùng lúc đó, tất cả người tiên tộc nghe thấy, khao khát đạt được báu vật cũng cảm nhận lạnh lẽo tận xương. Không phải chưa ai nghi ngờ trong Đông Hoang tháp có báu vật như Liệt Sơn Tu nói không, nhưng những đại năng sĩ tông môn tiên tộc giáng trần thôi diễn đều tính ra việc này là thật!
Cộng thêm thân phận và tu vi Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, lời đã thốt khỏi miệng tuyệt đối sẽ không xuất hiện giả dối. Điều này mặc dù tiên tộc hận thù Liệt Sơn Tu nhưng không thể không công nhận.
Tô Minh rời mắt khỏi trời đêm, nhắm mắt lại.
'Đông Hoang tháp Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, không phải âm mưu mà là dương mưu. Việc này phân thân Đế Thiên và Tà tông Cấp Ảm đã nhìn ra, đây là cục diện tàn sát nhau. Cần đủ hồn tiên tộc, thậm chí bên Man tộc nếu có người muốn được tư cách cũng sẽ hết sức tranh thủ. Nếu là một người thì thôi, nhưng tại đất Man tộc có nhiều bộ lạc, có một ít tông môn giống Thiên Hàn tông, những tông môn này đối với vật Man Thần đời thứ nhất để lại càng cuồng nhiệt.'
"Hay cho tính kế dương mưu, chẳng những khiến người tiên tộc tàn sát lẫn nhau, càng khiến con dân Man tộc vì việc này mà vùng lên, điên cuồng giết chóc tiên tộc, đổi lấy cơ hội có được tạo hóa. Thậm chí hình thành xu thế liên hợp, chắc trong ngàn ngày này toàn Đông Hoang đại lục gió tanh mưa máu." Tô Minh mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia sáng.
"Loạn thế sắp đến.'
Tô Minh vung tay áo lùi vài bước, lại khoanh chân trên mặt đất. Hắn cảm thấy nguy hiểm, cần đem tu vi hoàn toàn hồi phục, trong đại loạn Đông Hoang có được vị trí thuộc về mình.
"Hai mươi sáu danh ngạch, nên là hai mươi bảy cái mới đúng, nhưng danh ngạch của mình người khác...không biết!'
Bảo Thu ở một bên bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Tô Minh có kính sợ và điều gì đó.
"Công tử yên tâm, việc hôm nay Bảo Thu tuyệt đối không nói với ai, nếu không có chuyện gì khác thì Bảo Thu xin đi ra. Chắc những đồng môn trong tông môn sẽ lục tục đến tìm người mới nãy khiến nhất sơn giáng xuống." Bt khom lưng cúi đầu hướng Tô Minh, cái đầu xinh đẹp cúi xuống, lùi ra sau, định rời khỏi tầng thứ hai lầu càng về tầng thứ nhất.
Khoảnh khắc Bảo Thu sắp rời đi, ánh mắt Tô Minh rơi vào người cô, nhìn khuôn mặt tuyệt trần, thân hình đủ khiến người tim đập rộn ràng, vẻ mặt hắn bình tĩnh như nước.
"Máu của ta có thể khiến ngươi tránh đi Man kiếp, việc này ngươi liên tưởng tới cái gì?"
Bảo Thu dừng bước, người khẽ run, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, biểu tình có chút thương hại, chút mờ mịt, chút cảm thán, các loại biểu tình khiến khuôn mặt cô trông rất phức tạp.
"Không có gì..." Bảo Thu cúi đầu, làm như không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, khẽ nói.
"Ngươi có từng gặp Túc Mệnh?" Tô Minh nhìn Bảo Thu, bỗng hỏi.
Nghe hai chữ Túc Mệnh, người Bảo Thu run lên, bản năng lùi vài bước, mặt liền biến tái nhợt.
"Chưa từng gặp, có nghe nói. Công tử đừng ép ta, có liên quan Túc Mệnh mỗi người giáng trần trước khi tới Man tộc đại lục đều phải thề thốt, nếu nói ra sẽ chịu trừng phạt, càng liên lụy thân nhân ở tiên tộc." Bảo Thu ngẩng đầu nhìn Tô Minh, ánh mắt van xin.
Tô Minh yên lặng giây lát, mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lại không ép hỏi nữa.
Dù biết thì có thể làm sao? Coi như xác nhận suy đoán của mình thì làm được gì? Vẫn là ở đất Âm Tử, vẫn là không biết ký ức ở đâu, vẫn không biết cô bé kêu mình là ca ca ở chốn nào.
"Tất cả cuối cùng vẫn là cần mình đánh vỡ nó. Trời này, rồi có một ngày ta sẽ đánh mở, ta sẽ đi ra ngoài! Một ngày ngày không còn xa." Tô Minh nhắm mắt lại thầm nói với mình.
Bảo Thu rời đi, sau Man kiếp Tà Linh tông dường như trở lại bình thường, có không ít người tông môn đến viếng Bảo Thu, hỏi về việc nhất sơn giáng xuống. Bọn họ không phát hiện sự tồn tại của Tô Minh, dù có là thái thượng trưởng lão Thân Đông, nếu hắn muốn tránh thì rất khó phát hiện ra trong thời gian ngắn.
Mỗi tiên tộc tông môn trên Đông Hoang đại lục sau Man kiếp nhìn như bình tĩnh, như là mọi chuyện chưa từng xảy ra, trừ cái hố to trên trời, trừ Đông Hoang tháp đè bẹp dãy núi, xuất hiện ở chính giữa Đông Hoang đại lục, cao ngất nhìn không thấy tận cùng!
Có lẽ có người âm thầm tìm kiếm tháp, được đến kết quả là gì Tô Minh không biết, nhưng một tháng sau Man kiếp hắnp hát hiện chút biến đổi trong toàn Tà Linh tông.
Có không ít người bế quan lâu ngày lần lượt xuất quan, đôi khi có dao động cường đại lộ ra trên ngọn núi. Những đệ tử ngoại tông không ra ngoài nữa, mỗi ngày có không ít đệ tử lúc trước ra ngoài rèn luyện bị kêu về tông môn.
Một trận pháp hộ sơn to lớn dần bao phủ ngoài núi Tà Linh tông, phong tỏa chốn này, phạm vi lớn lực lượng thiên địa bị hút đến khiến ngọn núi từ xa xem mây mù lượn lờ. Thậm chí một số đệ tử ngoại tông bị trách phạt đuổi xuống dưới núi có không ít được kêu về, trở lại ngoại tông, bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Không khí khẩn trương bao phủ toàn Tà Linh tông, loại không khí này Tô Minh không xa lạ, đó là chuẩn bị chiến!
Về Bảo Thu, mỗi ngày có đan dược đưa tới mà phẩm chất càng tốt. Từ vài câu trao đổi khi cô đến Tô Minh biết rõ hắn cảm giác không lầm, đúng là đang chuẩn bị chiến đấu, tất cả đến từ mệnh lệnh Tà Tiên tông ngày thứ ba sau Man kiếp.
Trong mệnh lệnh rõ ràng biểu đạt khí thế máu tanh, bên trong chỉ có hai câu.
"Chuẩn bị chiến, chờ phát động!"
Trong một tháng này Tô Minh tu hành vì có đan dược nên tốc độ càng nhanh, theo dự tính nếu cứ tiếp tục thì một tháng nữa là hắn hồi phục đến chín phần, nửa năm sau là hoàn toàn hồi phục, đạt tới đỉnh chưa từng có.
Đến khi đó hắn có thể đi trùng kích Man Hồn cảnh, một khi thành công sẽ không cần nhìn tất cả Man Hồn đại viên mãn!
Đây là tự tin của hắn!
'Nửa năm thì hơi dài, bình thường không có gì, nhưng bây giờ có thời hạn ngàn ngày Đông Hoang tháp, mình phải nhanh chóng đến Man Hồn mới tốt, xem ra cần đi ra ngoài một chuyến, thực nghiệm bí thuật Hồng La truyền thừa. May là bây giờ tu vi hồi phục không ít, có thể miễn cưỡng thi triển. Dù có chút tác dụng xấu nhưng nhất định phải làm. Đông Hoang tháp không có ánh sáng đỏ ngàn vạn dặm thì không mở, nhưng từ lời nói của Man Thần đời thứ nhất dường như hạn chế người có được hai mươi sáu danh ngạch bên trong không nhắc đến mình. Nếu có cơ hội nên nhìn thử hay không cũng hạn chế mình giống vậy, nếu là không thì..." Mắt Tô Minh chợt lóe, chìm trong tu hành.
Chớp mắt lại nửa tháng, một ngày buổi trưa Tô Minh ngồi xếp bằng mắt khép chợt mở, bên trong lóe tia sáng. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như có thể xuyên thấu lầu các nhìn bầu trời bên ngoài.
Chỉ thây ngoài hộ sơn đại trận Tà Linh tông, giờ có ba vệt đỏ xé gió lao đến, song song với nhau, trông như sao băng lượn lờ khói đen rít gào vang vọng. Ba vệt đỏ tới gần hộ sơn đại trận, ánh sáng đen chợt lóe, họ xuyên thấu qua trận pháp xuất hiện trong Tà Linh tông.
Họ xuất hiện hấp dẫn mọi người chú ý, từng ánh mắt tập trung vào ba người.
"Phụng mệnh của Cấp Ảm đại nhân, Tà Linh tông Thân Đông tiến lên nghe tuyên!"
Khi lời nói thốt ra thì trong khói đèn cuồn cuộn bốc lên trời Tà Linh tông vang giọng âm trầm.
"Thân Đông xin chào ba vị tà sử." Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hai mươi sáu danh ngạch có thể dấy lên gió tanh mưa máu, vì phòng ngừa xuất hiện tình hình không thể nắm giữ, ví dụ hai mươi sáu người thầm bắt tay nhau tự động định xếp hạng, lại tăng hạn chế ánh sáng máu ngàn vạn dặm.
Vậy thì không đơn giản là gió tanh mưa máu mà là biển máu ngập trời!
Nếu không giết đủ tiên tộc thì không thể bước vào Đông Hoang tháp, không có tư cách vào trong sẽ không được tạo hóa to lớn! Cho nên tiếng nói của Man Thần đời thứ nhất vang lên khiến Tô Minh cảm nhận được Liệt Sơn Tu tàn nhẫn!
Cùng lúc đó, tất cả người tiên tộc nghe thấy, khao khát đạt được báu vật cũng cảm nhận lạnh lẽo tận xương. Không phải chưa ai nghi ngờ trong Đông Hoang tháp có báu vật như Liệt Sơn Tu nói không, nhưng những đại năng sĩ tông môn tiên tộc giáng trần thôi diễn đều tính ra việc này là thật!
Cộng thêm thân phận và tu vi Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, lời đã thốt khỏi miệng tuyệt đối sẽ không xuất hiện giả dối. Điều này mặc dù tiên tộc hận thù Liệt Sơn Tu nhưng không thể không công nhận.
Tô Minh rời mắt khỏi trời đêm, nhắm mắt lại.
'Đông Hoang tháp Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu, không phải âm mưu mà là dương mưu. Việc này phân thân Đế Thiên và Tà tông Cấp Ảm đã nhìn ra, đây là cục diện tàn sát nhau. Cần đủ hồn tiên tộc, thậm chí bên Man tộc nếu có người muốn được tư cách cũng sẽ hết sức tranh thủ. Nếu là một người thì thôi, nhưng tại đất Man tộc có nhiều bộ lạc, có một ít tông môn giống Thiên Hàn tông, những tông môn này đối với vật Man Thần đời thứ nhất để lại càng cuồng nhiệt.'
"Hay cho tính kế dương mưu, chẳng những khiến người tiên tộc tàn sát lẫn nhau, càng khiến con dân Man tộc vì việc này mà vùng lên, điên cuồng giết chóc tiên tộc, đổi lấy cơ hội có được tạo hóa. Thậm chí hình thành xu thế liên hợp, chắc trong ngàn ngày này toàn Đông Hoang đại lục gió tanh mưa máu." Tô Minh mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia sáng.
"Loạn thế sắp đến.'
Tô Minh vung tay áo lùi vài bước, lại khoanh chân trên mặt đất. Hắn cảm thấy nguy hiểm, cần đem tu vi hoàn toàn hồi phục, trong đại loạn Đông Hoang có được vị trí thuộc về mình.
"Hai mươi sáu danh ngạch, nên là hai mươi bảy cái mới đúng, nhưng danh ngạch của mình người khác...không biết!'
Bảo Thu ở một bên bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Tô Minh có kính sợ và điều gì đó.
"Công tử yên tâm, việc hôm nay Bảo Thu tuyệt đối không nói với ai, nếu không có chuyện gì khác thì Bảo Thu xin đi ra. Chắc những đồng môn trong tông môn sẽ lục tục đến tìm người mới nãy khiến nhất sơn giáng xuống." Bt khom lưng cúi đầu hướng Tô Minh, cái đầu xinh đẹp cúi xuống, lùi ra sau, định rời khỏi tầng thứ hai lầu càng về tầng thứ nhất.
Khoảnh khắc Bảo Thu sắp rời đi, ánh mắt Tô Minh rơi vào người cô, nhìn khuôn mặt tuyệt trần, thân hình đủ khiến người tim đập rộn ràng, vẻ mặt hắn bình tĩnh như nước.
"Máu của ta có thể khiến ngươi tránh đi Man kiếp, việc này ngươi liên tưởng tới cái gì?"
Bảo Thu dừng bước, người khẽ run, ngẩng đầu nhìn Tô Minh, biểu tình có chút thương hại, chút mờ mịt, chút cảm thán, các loại biểu tình khiến khuôn mặt cô trông rất phức tạp.
"Không có gì..." Bảo Thu cúi đầu, làm như không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Minh, khẽ nói.
"Ngươi có từng gặp Túc Mệnh?" Tô Minh nhìn Bảo Thu, bỗng hỏi.
Nghe hai chữ Túc Mệnh, người Bảo Thu run lên, bản năng lùi vài bước, mặt liền biến tái nhợt.
"Chưa từng gặp, có nghe nói. Công tử đừng ép ta, có liên quan Túc Mệnh mỗi người giáng trần trước khi tới Man tộc đại lục đều phải thề thốt, nếu nói ra sẽ chịu trừng phạt, càng liên lụy thân nhân ở tiên tộc." Bảo Thu ngẩng đầu nhìn Tô Minh, ánh mắt van xin.
Tô Minh yên lặng giây lát, mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhắm mắt lại không ép hỏi nữa.
Dù biết thì có thể làm sao? Coi như xác nhận suy đoán của mình thì làm được gì? Vẫn là ở đất Âm Tử, vẫn là không biết ký ức ở đâu, vẫn không biết cô bé kêu mình là ca ca ở chốn nào.
"Tất cả cuối cùng vẫn là cần mình đánh vỡ nó. Trời này, rồi có một ngày ta sẽ đánh mở, ta sẽ đi ra ngoài! Một ngày ngày không còn xa." Tô Minh nhắm mắt lại thầm nói với mình.
Bảo Thu rời đi, sau Man kiếp Tà Linh tông dường như trở lại bình thường, có không ít người tông môn đến viếng Bảo Thu, hỏi về việc nhất sơn giáng xuống. Bọn họ không phát hiện sự tồn tại của Tô Minh, dù có là thái thượng trưởng lão Thân Đông, nếu hắn muốn tránh thì rất khó phát hiện ra trong thời gian ngắn.
Mỗi tiên tộc tông môn trên Đông Hoang đại lục sau Man kiếp nhìn như bình tĩnh, như là mọi chuyện chưa từng xảy ra, trừ cái hố to trên trời, trừ Đông Hoang tháp đè bẹp dãy núi, xuất hiện ở chính giữa Đông Hoang đại lục, cao ngất nhìn không thấy tận cùng!
Có lẽ có người âm thầm tìm kiếm tháp, được đến kết quả là gì Tô Minh không biết, nhưng một tháng sau Man kiếp hắnp hát hiện chút biến đổi trong toàn Tà Linh tông.
Có không ít người bế quan lâu ngày lần lượt xuất quan, đôi khi có dao động cường đại lộ ra trên ngọn núi. Những đệ tử ngoại tông không ra ngoài nữa, mỗi ngày có không ít đệ tử lúc trước ra ngoài rèn luyện bị kêu về tông môn.
Một trận pháp hộ sơn to lớn dần bao phủ ngoài núi Tà Linh tông, phong tỏa chốn này, phạm vi lớn lực lượng thiên địa bị hút đến khiến ngọn núi từ xa xem mây mù lượn lờ. Thậm chí một số đệ tử ngoại tông bị trách phạt đuổi xuống dưới núi có không ít được kêu về, trở lại ngoại tông, bắt đầu khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Không khí khẩn trương bao phủ toàn Tà Linh tông, loại không khí này Tô Minh không xa lạ, đó là chuẩn bị chiến!
Về Bảo Thu, mỗi ngày có đan dược đưa tới mà phẩm chất càng tốt. Từ vài câu trao đổi khi cô đến Tô Minh biết rõ hắn cảm giác không lầm, đúng là đang chuẩn bị chiến đấu, tất cả đến từ mệnh lệnh Tà Tiên tông ngày thứ ba sau Man kiếp.
Trong mệnh lệnh rõ ràng biểu đạt khí thế máu tanh, bên trong chỉ có hai câu.
"Chuẩn bị chiến, chờ phát động!"
Trong một tháng này Tô Minh tu hành vì có đan dược nên tốc độ càng nhanh, theo dự tính nếu cứ tiếp tục thì một tháng nữa là hắn hồi phục đến chín phần, nửa năm sau là hoàn toàn hồi phục, đạt tới đỉnh chưa từng có.
Đến khi đó hắn có thể đi trùng kích Man Hồn cảnh, một khi thành công sẽ không cần nhìn tất cả Man Hồn đại viên mãn!
Đây là tự tin của hắn!
'Nửa năm thì hơi dài, bình thường không có gì, nhưng bây giờ có thời hạn ngàn ngày Đông Hoang tháp, mình phải nhanh chóng đến Man Hồn mới tốt, xem ra cần đi ra ngoài một chuyến, thực nghiệm bí thuật Hồng La truyền thừa. May là bây giờ tu vi hồi phục không ít, có thể miễn cưỡng thi triển. Dù có chút tác dụng xấu nhưng nhất định phải làm. Đông Hoang tháp không có ánh sáng đỏ ngàn vạn dặm thì không mở, nhưng từ lời nói của Man Thần đời thứ nhất dường như hạn chế người có được hai mươi sáu danh ngạch bên trong không nhắc đến mình. Nếu có cơ hội nên nhìn thử hay không cũng hạn chế mình giống vậy, nếu là không thì..." Mắt Tô Minh chợt lóe, chìm trong tu hành.
Chớp mắt lại nửa tháng, một ngày buổi trưa Tô Minh ngồi xếp bằng mắt khép chợt mở, bên trong lóe tia sáng. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt như có thể xuyên thấu lầu các nhìn bầu trời bên ngoài.
Chỉ thây ngoài hộ sơn đại trận Tà Linh tông, giờ có ba vệt đỏ xé gió lao đến, song song với nhau, trông như sao băng lượn lờ khói đen rít gào vang vọng. Ba vệt đỏ tới gần hộ sơn đại trận, ánh sáng đen chợt lóe, họ xuyên thấu qua trận pháp xuất hiện trong Tà Linh tông.
Họ xuất hiện hấp dẫn mọi người chú ý, từng ánh mắt tập trung vào ba người.
"Phụng mệnh của Cấp Ảm đại nhân, Tà Linh tông Thân Đông tiến lên nghe tuyên!"
Khi lời nói thốt ra thì trong khói đèn cuồn cuộn bốc lên trời Tà Linh tông vang giọng âm trầm.
"Thân Đông xin chào ba vị tà sử." Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1485
|