Quyết chiến đỉnh núi, Tô Minh và Diệp Vọng điên cuồng phát huy tất cả sức mạnh. Huyết hỏa trùng trùng của Tô Minh, Diệp Vọng miễn cưỡng hấp thu Man Huyết của A Công, những chuyện này người bên dưới núi ngoài quảng trường không biết rõ ràng.
Nhưng giờ phút này, tùy theo quyết chiến đạt tới trình độ kịch liệt, đám người ở quảng trường cảm xúc lên tới đỉnh điểm!
"Long tranh hổ đấu! Đây mới là chân chính long tranh hổ đấu!!!"
"Diệp Vọng từ tám trăm bốn mươi lăm trực tiếp đi tới tám trăm sáu mươi mốt. Mặc Tô cũng đuổi theo không bỏ, từ khoảng cách hai mươi ba bậc đuổi tới tám trăm năm mươi chín, cách Diệp Vọng chỉ thua hai bậc!!!"
"Hai người họ, rốt cuộc ai sẽ là số một đây!!!!"
Tiếng bàn tán ồn ào xôn xao, kinh hô không ngừng dấy lên trong quảng trường. Đám người kích động và trông chờ, khoảnh khắc này bỏ qua tất cả hỗn loạn trở thành ước mong đơn giản, họ muốn biết, ai mới là số một!!!
Ai, là số một! Câu hỏi này tại trong vòng tinh anh năm mươi hạng đầu cũng dấy lên gió lốc. Họ kích động còn nhiều hơn người bên ngoài. Càng hiểu rõ Diệp Vọng, càng biết áp lực trên núi và áp lực đáng sợ chỗ bậc thang hơn tám trăm, họ càng kích động.
"Diệp Vọng liên tục mấy lần đều hạng nhất, lần này…phải chăng y có thể giữ vững!?"
"Mặc Tô này, thật là…thật là mạnh! Hắn có thể bức ép Diệp Vọng gần như vậy, chỉ kém hai bậc!"
"Ta vốn tưởng tám phương chung quanh, phạm vi Phong Quyến bộ lạc ta thống trị, Diệp Vọng xứng đáng là người thứ nhất, không ai có thể sánh bằng. Nhưng hôm nay…ta biết mình đã xem thường người ngoài!"
So với những người đó, từng người thủ lĩnh bộ lạc đứng hẳn lên, nhìn chằm chằm pho tượng. Biểu tình của họ không đơn giản là chấn kinh nữa, mà là rung động và hoảng sợ!
"Mặc Tô này ở bộ lạc nào?"
"Tên đó là ai!?"
"Nếu hắn thật vượt qua Diệp Vọng, đối với Phong Quyến mà nói thật là trời sụp đất nứt!"
"Người tên Mặc Tô, không cần biết thứ bậc thế nào, sau ngày hôm nay không người không biết!"
Bắc Lăng kích động siết chặt nắm tay, trong lòng có một thanh âm đang gầm rống, y hy vọng Mặc Tô thắng!!!
Ô Lạp ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn, đã sớm đứng lên nhìn chằm chằm tranh đoạt giữa số một và số hai!
Còn có Thần Xung, ngây ngốc nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng. Giờ phút này nếu có ai nói cho y, trước khi cửa thứ nhất mở ra, Tô Minh từng cùng đám người vòng quanh nhìn y cười giỡn, nhìn y đi hướng Bạch Linh, Thần Xung tuyệt đối không tin!
Tất Túc siết chặt nắm đấm nhìn pho tượng, đôi mắt lộ ra lửa giận và ghen tỵ điên cuồng. Gã luôn cho rằng quang vinh của Mặc Tô vốn nên thuộc về mình, là người tên Mặc Tô đã cướp đoạt!
Trong góc phía xa, Kinh Nam đã không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, lộ ra rung động. Ông chấn động nhìn tên trên pho tượng, nhìn Diệp Vọng đột nhiên bùng phát. Ông có thể đoán ra, nhất định Diệp Vọng đã miễn cưỡng hấp thu Man Huyết.
"Tô Minh này rốt cuộc có lai lịch gì, có huyết mạch gì…hắn…hắn lại có tiềm lực như vậy!" Kinh Nam hít sâu, đã không thể che giấu biểu tình rung động.
"Mặc Tang, hắn…hắn thật sự là hoàng tử Đại Ngu?" Kinh Nam chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi.
Mặc Tang mỉm cười không nói, kỳ thật lúc này trong lòng ông cũng không bình tĩnh, cuồn cuộn sóng triều.
Hiện giờ trên núi cao khói đen vòng quanh, núi rung rinh, từng tiếng gầm đến từ đỉnh núi càng thêm rõ ràng. Trong tiếng rống như ẩn chứa ngụ ý nói không ra lời.
Tô Minh toàn thân run rẩy, vẻ mặt lộ sự điên cuồng. Ngón trỏ tay phải hiện đang ấn trên mắt phải, con ngươi mắt phải có một nửa bị máu nhuộm!
Sự khó khăn huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba vượt qua dự đoán của Tô Minh. Hắn không ngờ tại đây, có áp lực bên ngoài mạnh như vậy hỗ trợ nhưng giờ này vẫn không thể hoàn thành hết.
So với hai lần trước thì không thể sánh bằng, dường như huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba là ngưỡng cửa, là bình cảnh!
Hắn đứng ở bậc thang tám trăm năm mươi chín, nơi này vẫn không phải chỗ hắn khát vọng. Giờ phút này khi trùng trùng, toàn thân Tô Minh dấy lên ngọn lửa. Máu tươi trong người hắn như đang tiến hành thay đổi nào đó, từ máu bình thường mau chóng biến thành lửa!
Trong người đau đớn, áp lực bên ngoài, khiến Tô Minh thậm chí muốn từ bỏ. Nhưng khi hắn nhớ tới bộ lạc gặp nguy cơ, nhớ tới khuôn mặt già nua ẩn giấu sầu lo của A Công, Tô Minh có thể chịu đựng tất cả thống khổ!
Hắn phải mạnh lên, phải giúp đỡ A Công, hắn phải bảo vệ nhà mình, bảo vệ bộ lạc của mình!!! Hắn phải giết kẻ địch vì bộ lạc, phải dùng máu tươi cho kẻ địch biết, Ô Sơn bộ lạc không thể giẫm lên!
Tô Minh phát ra tiếng gầm, như muốn dùng tiếng gào vứt bỏ đau đớn. Trong tiếng gầm, ngón trỏ tay phải của hắn tiếp tục bôi trên con mắt phải, chậm rãi nhưng kiên quyết!
Giờ phút này, mặc kệ là ai dám ngăn cản Tô Minh bảo vệ bộ lạc, quyết tâm bảo vệ tộc nhân, đều trở thành kẻ thù suốt đời của Tô Minh!!!
Đôi mắt như có lửa thiêu đốt, Tô Minh nhấc chân lên điên cuồng xông tới. Một bước, một bước…từ bậc thang tám trăm năm mươi chín tới tám trăm sáu, tám trăm sáu mươi mốt, tám trăm sáu mươi hai, tám trăm sáu mươi ba…mãi tới tám trăm bảy mươi bảy!!!
Thân thể hắn lại có máu trào ra, hắn đã tới…cực hạn!
Tám trăm bảy mươi bảy, là cực hạn của hắn, không thể đi lên nữa!
"Huyết hỏa trùng trùng!"
Khoảnh khắc cực hạn, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng rống, âm thanh quanh quẩn, trăng trên trời phát ra ánh sáng chói mắt nhất đêm nay. Không ai nhìn thấy ánh trăng từ trên trời giáng xuống, rơi vào người Tô Minh.
Núi dưới chân Tô Minh đùng đùng chấn động, sương khói sôi trào chưa từng có, dâng lên ngập trời, bao phủ tám hướng. Mơ hồ hóa thành hình dạng kỳ lạ.
Giống như một con thú to lớn nhưng mông lung, thấy không rõ.
Theo toàn bộ núi chấn động, khí thể kỳ lạ không thể hình dung từ ngọn núi bùng phát, lấy Tô Minh làm trung tâm mau chóng ùa hướng hắn. Giây phút nó chui vào người, ngón trỏ tay phải Tô Minh hoàn toàn nhiễm đỏ con ngươi phải!!!
Huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, thành công!
Trong người Tô Minh truyền đến tiếng chấn, chỉ thấy sợi máu toàn bộ hiện ra, gia tăng mảng lớn. Xuất hiện từng sợi máu khiến Tô Minh có cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Gần như chớp mắt sợi máu trên người Tô Minh đã vượt qua một trăm lẻ chín sợi. Theo tiếng chấn, hắn ở trong núi này, đột phá Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, đạt tới tầng thứ sáu!
Ngưng Huyết cảnh, tầng thứ sáu!!!
Sợi máu vẫn đang tăng lên, từng sợi hiện ra. Tô Minh nâng chân lên đi hướng bậc thang tám trăm bảy mươi tám. Đi một bước, chân vừa đạp xuống, lập tức ngọn núi lại lung lay, khí thể kỳ lạ không ngừng ùa vào. Tô Minh đi tới bậc thang tám trăm bảy mươi chín, vẫn còn tiếp tục!
Tám trăm tám mươi ba, tám trăm tám mươi lăm, tám trăm tám mươi chín… Mãi đến khi hắn đi tới bậc thang tám trăm chín mươi chín thì sợi máu trên người Tô Minh, đã đạt tới một trăm năm mươi sáu sợi!!!
Trong người hắn, tất cả khí huyết đều như hóa thành lửa, như là người hắn ẩn chứa ngọn lửa có thể thiêu hủy trời đất. Nhưng trong mắt hắn bóng Huyết Nguyệt chậm rãi tiêu tán, bị giấu thật sâu. Giống như là một khi huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba sẽ ẩn giấu không lộ ra ngoài!
Đến tận đây, Hỏa Man Thuật coi như thành công bước đầu! Tô Minh nhấc chân lên, bước ra đứng ở bậc thang chín trăm. Hắn đứng tại đây, nhìn lên trên, vị trí hắn đang ở có thể thấy đỉnh núi không xa có một tượng thú nằm sấp.
Cảm giác khó tả tràn ngập thể xác và tinh thần Tô Minh. Thoạt nhìn tượng thú giống con hổ nhưng có hai cánh khổng lồ, như muốn vùng vẫy bay lên, nhưng có vô số dây xích khóa lại. Oán khí mạnh mẽ tràn ngập lộ ra bi thương.
Hắn nhìn tượng thú, mơ hồ có cảm giác con thú này hình như đang nhìn mình. Một người một thú, tại đỉnh núi, cách gần trăm bậc thang, như cách năm tháng yên lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, Tô Minh nhắm lại hai mắt. Hắn có thể cảm nhận được, từ tượng thú có hơi thở hắn quen thuộc, đó là thuộc về…Hỏa Man.
Đây là một bức tượng, dị thú Hỏa Man!
Nhắm mắt, Tô Minh cũng cảm nhận được bậc thứ chín trăm, là bậc thang hắn khát vọng muốn tìm đến cân bằng áp lực. Đứng tại đây, một trăm năm mươi sáu sợi máu trên người hắn tùy theo tâm động mau chóng tán đi. Khi bình minh sắp trôi qua, trời sắp sáng tỏ, Tô Minh tiến hành đợt rèn luyện cuối cùng.
Diệp Vọng tóc tai bù xù, biểu tình cực kỳ điên cuồng. Y không đi ra mười bước gần như chẳng chút do dự đập ngực mình. Hoa văn sừng ngày càng nhạt, luồng sáng đỏ trên người y cũng phai mờ. Y không quan tâm bước đi, kiêu ngạo của y, tự tôn của y, không để y thua được!!!
Tám trăm tám mươi mốt, tám trăm tám mươi hai…Mãi đến tám trăm chín mươi bảy, tám trăm chín mươi chín…tay phải Diệp Vọng mạnh đánh ngực mình, hoa văn sừng giờ phút này tiêu tán, hoàn toàn biến mất, đổi lấy lực lượng cuối cùng tràn ngập toàn thân Diệp Vọng. Khiến y gầm một tiếng đi tới bậc thang chín trăm, bước ra vài bước đạp trên bậc thang chín trăm lẻ năm.
Khoảnh khắc này, Diệp Vọng phun ra máu tươi, thân thể chậm rãi ngã xuống, lệnh bài nắm trong tay rơi ra, rời khỏi người, hóa thành vòng khói đen vây lấy Diệp Vọng, biến mất trên núi.
Toàn núi hiện giờ chỉ còn lại một mình Tô Minh!
Xung quanh tĩnh lặng, quảng trường hoàn toàn yên tĩnh. Khi Diệp Vọng xuất hiện tại quảng trường đã là hôn mê, trước vẻ mặt âm trầm của Kinh Nam, lập tức có người tiến lên nâng dậy Diệp Vọng, ở trong góc giúp đỡ điều hòa.
Trên chín pho tượng, chỉ có một cái tên không biến thành màu xám…
Hạng hai, Mặc Tô, chín trăm bậc.
Nhưng giờ phút này, tùy theo quyết chiến đạt tới trình độ kịch liệt, đám người ở quảng trường cảm xúc lên tới đỉnh điểm!
"Long tranh hổ đấu! Đây mới là chân chính long tranh hổ đấu!!!"
"Diệp Vọng từ tám trăm bốn mươi lăm trực tiếp đi tới tám trăm sáu mươi mốt. Mặc Tô cũng đuổi theo không bỏ, từ khoảng cách hai mươi ba bậc đuổi tới tám trăm năm mươi chín, cách Diệp Vọng chỉ thua hai bậc!!!"
"Hai người họ, rốt cuộc ai sẽ là số một đây!!!!"
Tiếng bàn tán ồn ào xôn xao, kinh hô không ngừng dấy lên trong quảng trường. Đám người kích động và trông chờ, khoảnh khắc này bỏ qua tất cả hỗn loạn trở thành ước mong đơn giản, họ muốn biết, ai mới là số một!!!
Ai, là số một! Câu hỏi này tại trong vòng tinh anh năm mươi hạng đầu cũng dấy lên gió lốc. Họ kích động còn nhiều hơn người bên ngoài. Càng hiểu rõ Diệp Vọng, càng biết áp lực trên núi và áp lực đáng sợ chỗ bậc thang hơn tám trăm, họ càng kích động.
"Diệp Vọng liên tục mấy lần đều hạng nhất, lần này…phải chăng y có thể giữ vững!?"
"Mặc Tô này, thật là…thật là mạnh! Hắn có thể bức ép Diệp Vọng gần như vậy, chỉ kém hai bậc!"
"Ta vốn tưởng tám phương chung quanh, phạm vi Phong Quyến bộ lạc ta thống trị, Diệp Vọng xứng đáng là người thứ nhất, không ai có thể sánh bằng. Nhưng hôm nay…ta biết mình đã xem thường người ngoài!"
So với những người đó, từng người thủ lĩnh bộ lạc đứng hẳn lên, nhìn chằm chằm pho tượng. Biểu tình của họ không đơn giản là chấn kinh nữa, mà là rung động và hoảng sợ!
"Mặc Tô này ở bộ lạc nào?"
"Tên đó là ai!?"
"Nếu hắn thật vượt qua Diệp Vọng, đối với Phong Quyến mà nói thật là trời sụp đất nứt!"
"Người tên Mặc Tô, không cần biết thứ bậc thế nào, sau ngày hôm nay không người không biết!"
Bắc Lăng kích động siết chặt nắm tay, trong lòng có một thanh âm đang gầm rống, y hy vọng Mặc Tô thắng!!!
Ô Lạp ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì hưng phấn, đã sớm đứng lên nhìn chằm chằm tranh đoạt giữa số một và số hai!
Còn có Thần Xung, ngây ngốc nhìn cái tên Mặc Tô trên pho tượng. Giờ phút này nếu có ai nói cho y, trước khi cửa thứ nhất mở ra, Tô Minh từng cùng đám người vòng quanh nhìn y cười giỡn, nhìn y đi hướng Bạch Linh, Thần Xung tuyệt đối không tin!
Tất Túc siết chặt nắm đấm nhìn pho tượng, đôi mắt lộ ra lửa giận và ghen tỵ điên cuồng. Gã luôn cho rằng quang vinh của Mặc Tô vốn nên thuộc về mình, là người tên Mặc Tô đã cướp đoạt!
Trong góc phía xa, Kinh Nam đã không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, lộ ra rung động. Ông chấn động nhìn tên trên pho tượng, nhìn Diệp Vọng đột nhiên bùng phát. Ông có thể đoán ra, nhất định Diệp Vọng đã miễn cưỡng hấp thu Man Huyết.
"Tô Minh này rốt cuộc có lai lịch gì, có huyết mạch gì…hắn…hắn lại có tiềm lực như vậy!" Kinh Nam hít sâu, đã không thể che giấu biểu tình rung động.
"Mặc Tang, hắn…hắn thật sự là hoàng tử Đại Ngu?" Kinh Nam chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi.
Mặc Tang mỉm cười không nói, kỳ thật lúc này trong lòng ông cũng không bình tĩnh, cuồn cuộn sóng triều.
Hiện giờ trên núi cao khói đen vòng quanh, núi rung rinh, từng tiếng gầm đến từ đỉnh núi càng thêm rõ ràng. Trong tiếng rống như ẩn chứa ngụ ý nói không ra lời.
Tô Minh toàn thân run rẩy, vẻ mặt lộ sự điên cuồng. Ngón trỏ tay phải hiện đang ấn trên mắt phải, con ngươi mắt phải có một nửa bị máu nhuộm!
Sự khó khăn huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba vượt qua dự đoán của Tô Minh. Hắn không ngờ tại đây, có áp lực bên ngoài mạnh như vậy hỗ trợ nhưng giờ này vẫn không thể hoàn thành hết.
So với hai lần trước thì không thể sánh bằng, dường như huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba là ngưỡng cửa, là bình cảnh!
Hắn đứng ở bậc thang tám trăm năm mươi chín, nơi này vẫn không phải chỗ hắn khát vọng. Giờ phút này khi trùng trùng, toàn thân Tô Minh dấy lên ngọn lửa. Máu tươi trong người hắn như đang tiến hành thay đổi nào đó, từ máu bình thường mau chóng biến thành lửa!
Trong người đau đớn, áp lực bên ngoài, khiến Tô Minh thậm chí muốn từ bỏ. Nhưng khi hắn nhớ tới bộ lạc gặp nguy cơ, nhớ tới khuôn mặt già nua ẩn giấu sầu lo của A Công, Tô Minh có thể chịu đựng tất cả thống khổ!
Hắn phải mạnh lên, phải giúp đỡ A Công, hắn phải bảo vệ nhà mình, bảo vệ bộ lạc của mình!!! Hắn phải giết kẻ địch vì bộ lạc, phải dùng máu tươi cho kẻ địch biết, Ô Sơn bộ lạc không thể giẫm lên!
Tô Minh phát ra tiếng gầm, như muốn dùng tiếng gào vứt bỏ đau đớn. Trong tiếng gầm, ngón trỏ tay phải của hắn tiếp tục bôi trên con mắt phải, chậm rãi nhưng kiên quyết!
Giờ phút này, mặc kệ là ai dám ngăn cản Tô Minh bảo vệ bộ lạc, quyết tâm bảo vệ tộc nhân, đều trở thành kẻ thù suốt đời của Tô Minh!!!
Đôi mắt như có lửa thiêu đốt, Tô Minh nhấc chân lên điên cuồng xông tới. Một bước, một bước…từ bậc thang tám trăm năm mươi chín tới tám trăm sáu, tám trăm sáu mươi mốt, tám trăm sáu mươi hai, tám trăm sáu mươi ba…mãi tới tám trăm bảy mươi bảy!!!
Thân thể hắn lại có máu trào ra, hắn đã tới…cực hạn!
Tám trăm bảy mươi bảy, là cực hạn của hắn, không thể đi lên nữa!
"Huyết hỏa trùng trùng!"
Khoảnh khắc cực hạn, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng rống, âm thanh quanh quẩn, trăng trên trời phát ra ánh sáng chói mắt nhất đêm nay. Không ai nhìn thấy ánh trăng từ trên trời giáng xuống, rơi vào người Tô Minh.
Núi dưới chân Tô Minh đùng đùng chấn động, sương khói sôi trào chưa từng có, dâng lên ngập trời, bao phủ tám hướng. Mơ hồ hóa thành hình dạng kỳ lạ.
Giống như một con thú to lớn nhưng mông lung, thấy không rõ.
Theo toàn bộ núi chấn động, khí thể kỳ lạ không thể hình dung từ ngọn núi bùng phát, lấy Tô Minh làm trung tâm mau chóng ùa hướng hắn. Giây phút nó chui vào người, ngón trỏ tay phải Tô Minh hoàn toàn nhiễm đỏ con ngươi phải!!!
Huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba, thành công!
Trong người Tô Minh truyền đến tiếng chấn, chỉ thấy sợi máu toàn bộ hiện ra, gia tăng mảng lớn. Xuất hiện từng sợi máu khiến Tô Minh có cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Gần như chớp mắt sợi máu trên người Tô Minh đã vượt qua một trăm lẻ chín sợi. Theo tiếng chấn, hắn ở trong núi này, đột phá Ngưng Huyết cảnh tầng thứ năm, đạt tới tầng thứ sáu!
Ngưng Huyết cảnh, tầng thứ sáu!!!
Sợi máu vẫn đang tăng lên, từng sợi hiện ra. Tô Minh nâng chân lên đi hướng bậc thang tám trăm bảy mươi tám. Đi một bước, chân vừa đạp xuống, lập tức ngọn núi lại lung lay, khí thể kỳ lạ không ngừng ùa vào. Tô Minh đi tới bậc thang tám trăm bảy mươi chín, vẫn còn tiếp tục!
Tám trăm tám mươi ba, tám trăm tám mươi lăm, tám trăm tám mươi chín… Mãi đến khi hắn đi tới bậc thang tám trăm chín mươi chín thì sợi máu trên người Tô Minh, đã đạt tới một trăm năm mươi sáu sợi!!!
Trong người hắn, tất cả khí huyết đều như hóa thành lửa, như là người hắn ẩn chứa ngọn lửa có thể thiêu hủy trời đất. Nhưng trong mắt hắn bóng Huyết Nguyệt chậm rãi tiêu tán, bị giấu thật sâu. Giống như là một khi huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba sẽ ẩn giấu không lộ ra ngoài!
Đến tận đây, Hỏa Man Thuật coi như thành công bước đầu! Tô Minh nhấc chân lên, bước ra đứng ở bậc thang chín trăm. Hắn đứng tại đây, nhìn lên trên, vị trí hắn đang ở có thể thấy đỉnh núi không xa có một tượng thú nằm sấp.
Cảm giác khó tả tràn ngập thể xác và tinh thần Tô Minh. Thoạt nhìn tượng thú giống con hổ nhưng có hai cánh khổng lồ, như muốn vùng vẫy bay lên, nhưng có vô số dây xích khóa lại. Oán khí mạnh mẽ tràn ngập lộ ra bi thương.
Hắn nhìn tượng thú, mơ hồ có cảm giác con thú này hình như đang nhìn mình. Một người một thú, tại đỉnh núi, cách gần trăm bậc thang, như cách năm tháng yên lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, Tô Minh nhắm lại hai mắt. Hắn có thể cảm nhận được, từ tượng thú có hơi thở hắn quen thuộc, đó là thuộc về…Hỏa Man.
Đây là một bức tượng, dị thú Hỏa Man!
Nhắm mắt, Tô Minh cũng cảm nhận được bậc thứ chín trăm, là bậc thang hắn khát vọng muốn tìm đến cân bằng áp lực. Đứng tại đây, một trăm năm mươi sáu sợi máu trên người hắn tùy theo tâm động mau chóng tán đi. Khi bình minh sắp trôi qua, trời sắp sáng tỏ, Tô Minh tiến hành đợt rèn luyện cuối cùng.
Diệp Vọng tóc tai bù xù, biểu tình cực kỳ điên cuồng. Y không đi ra mười bước gần như chẳng chút do dự đập ngực mình. Hoa văn sừng ngày càng nhạt, luồng sáng đỏ trên người y cũng phai mờ. Y không quan tâm bước đi, kiêu ngạo của y, tự tôn của y, không để y thua được!!!
Tám trăm tám mươi mốt, tám trăm tám mươi hai…Mãi đến tám trăm chín mươi bảy, tám trăm chín mươi chín…tay phải Diệp Vọng mạnh đánh ngực mình, hoa văn sừng giờ phút này tiêu tán, hoàn toàn biến mất, đổi lấy lực lượng cuối cùng tràn ngập toàn thân Diệp Vọng. Khiến y gầm một tiếng đi tới bậc thang chín trăm, bước ra vài bước đạp trên bậc thang chín trăm lẻ năm.
Khoảnh khắc này, Diệp Vọng phun ra máu tươi, thân thể chậm rãi ngã xuống, lệnh bài nắm trong tay rơi ra, rời khỏi người, hóa thành vòng khói đen vây lấy Diệp Vọng, biến mất trên núi.
Toàn núi hiện giờ chỉ còn lại một mình Tô Minh!
Xung quanh tĩnh lặng, quảng trường hoàn toàn yên tĩnh. Khi Diệp Vọng xuất hiện tại quảng trường đã là hôn mê, trước vẻ mặt âm trầm của Kinh Nam, lập tức có người tiến lên nâng dậy Diệp Vọng, ở trong góc giúp đỡ điều hòa.
Trên chín pho tượng, chỉ có một cái tên không biến thành màu xám…
Hạng hai, Mặc Tô, chín trăm bậc.
/1485
|