'Là ta không đủ cường đại, nếu ta có sức mạnh thì Đế Thiên không dám làm như vậy!'
'Là tu vi của ta kém xa cường giả, nếu không thì đã có thể chặt đứt ý thức giữa Đế Thiên và Đại sư huynh!'
"Tất cả đều bởi vì ta...quá yếu!'
"Ta phải biến mạnh, khiến mình mạnh vô giới hạn, ta phải thành cường giả chúa tể vận mệnh của chính mình!" Tô Minh rít gào trong lòng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, khí thế bùng phát ra.
Đây là tiếng thét gào với vận mệnh, là gầm rống với Đế Thiên.
Dị tượng thiên địa Man Hồn chưa biến mất, vẫn tồn tại, tạo hóa của Tô Minh chưa chấm dứt, hắn có thể biến mạnh hơn nhưng cần kích động kích phát ra. Cuộc chiến với Cấp Ảm chưa đủ kích động, nuốt Đế Thiên áo vàng khiến kích động đạt tới trình độ rất cao, thêm vào Đại sư huynh xuất hiện, vận mệnh lựa chọn làm Tô Minh hiểu ra thật nhiều.
Sống trên đời có một số việc không chịu mình khống chế, như Đại sư huynh, như là chính hắn, đây có lẽ là một loại mệnh.
Muốn đánh vỡ mệnh thì cần lực lượng, thế mới tự nắm giữ được. Chỉ có khiến bản thân không ngừng mạnh lên, để mình chúa tể tất cả mới khiến chuyện như vậy không xuất hiện lần thứ hai!
Đây là mệnh.
Tô Minh trong chua xót biết mình hiểu một chữ mệnh sâu hơn, nhưng cái giá quá lớn lao, hắn...thà không cần.
Nhìn Đại sư huynh bị khí thế hắn bùng phát, tu vi trung kỳ Man Hồn không ngừng leo thang, dấu hiệu hậu kỳ Man Hồn lộ ra phạm vi lớn thì thân thể y bị đẩy ra. Tô Minh chậm rãi nâng lên tay phải vung hướng bầu trời,
"Ta ở Cửu Phong cảm ngộ tĩnh tâm, từ nay hiểu rõ lực lượng gió, dung phong tinh, thành Phong Man!" THỏa Man thì thào, vung tay một cái trời lại nổi sấm, lại thấy cầu vồng, càng thêm mênh mông thật nhiều, vô biên vô hạn phủ trùm cả bầu trời, màn trời vặn vẹo chớp mắt thành nhăn nhúm, cho người xem thị giác đứt gãy.
Trong tiếng nổ, màn trời lần đầu tiêng có tiếng vù vù như có người đang thét gào, dường như đang nói gì đó, nhưng cách màn trời vặn vẹo làm người ta không thấy rõ.
Nhưng dù là vậy, chỉ là mới bắt đầu trùng kích hậu kỳ Man Hồn, uy nhiếp và kỳ lạ trong thiên địa đã vượt qua sơ kỳ, trung kỳ Man Hồn lúc trước.
Đã định hậu kỳ Man Hồn lần này cảm giác hùng hồn trước nay chưa từng có!
'Là tu vi của ta kém xa cường giả, nếu không thì đã có thể chặt đứt ý thức giữa Đế Thiên và Đại sư huynh!'
"Tất cả đều bởi vì ta...quá yếu!'
"Ta phải biến mạnh, khiến mình mạnh vô giới hạn, ta phải thành cường giả chúa tể vận mệnh của chính mình!" Tô Minh rít gào trong lòng, đôi mắt tràn ngập tơ máu, khí thế bùng phát ra.
Đây là tiếng thét gào với vận mệnh, là gầm rống với Đế Thiên.
Dị tượng thiên địa Man Hồn chưa biến mất, vẫn tồn tại, tạo hóa của Tô Minh chưa chấm dứt, hắn có thể biến mạnh hơn nhưng cần kích động kích phát ra. Cuộc chiến với Cấp Ảm chưa đủ kích động, nuốt Đế Thiên áo vàng khiến kích động đạt tới trình độ rất cao, thêm vào Đại sư huynh xuất hiện, vận mệnh lựa chọn làm Tô Minh hiểu ra thật nhiều.
Sống trên đời có một số việc không chịu mình khống chế, như Đại sư huynh, như là chính hắn, đây có lẽ là một loại mệnh.
Muốn đánh vỡ mệnh thì cần lực lượng, thế mới tự nắm giữ được. Chỉ có khiến bản thân không ngừng mạnh lên, để mình chúa tể tất cả mới khiến chuyện như vậy không xuất hiện lần thứ hai!
Đây là mệnh.
Tô Minh trong chua xót biết mình hiểu một chữ mệnh sâu hơn, nhưng cái giá quá lớn lao, hắn...thà không cần.
Nhìn Đại sư huynh bị khí thế hắn bùng phát, tu vi trung kỳ Man Hồn không ngừng leo thang, dấu hiệu hậu kỳ Man Hồn lộ ra phạm vi lớn thì thân thể y bị đẩy ra. Tô Minh chậm rãi nâng lên tay phải vung hướng bầu trời,
"Ta ở Cửu Phong cảm ngộ tĩnh tâm, từ nay hiểu rõ lực lượng gió, dung phong tinh, thành Phong Man!" THỏa Man thì thào, vung tay một cái trời lại nổi sấm, lại thấy cầu vồng, càng thêm mênh mông thật nhiều, vô biên vô hạn phủ trùm cả bầu trời, màn trời vặn vẹo chớp mắt thành nhăn nhúm, cho người xem thị giác đứt gãy.
Trong tiếng nổ, màn trời lần đầu tiêng có tiếng vù vù như có người đang thét gào, dường như đang nói gì đó, nhưng cách màn trời vặn vẹo làm người ta không thấy rõ.
Nhưng dù là vậy, chỉ là mới bắt đầu trùng kích hậu kỳ Man Hồn, uy nhiếp và kỳ lạ trong thiên địa đã vượt qua sơ kỳ, trung kỳ Man Hồn lúc trước.
Đã định hậu kỳ Man Hồn lần này cảm giác hùng hồn trước nay chưa từng có!
/1485
|