Hiểu rõ con đường sau này tu hành, tìm ra Man tộc và tiên tộc dù khác nhau nhưng điểm cuối có cùng đường, hoặc nên nói trong vũ trụ khung trời mỗi một tộc quần có cùng con đường cuối. Trên đường này Tô Minh biết bây giờ hắn chỉ mới bước ra bước đầu tiên mà thôi. Hắn không biết có ngày nào đó đạt tới cảnh giới như Liệt Sơn Tu hay không, hoặc là vượt qua cả y.
Nhưng hắn có một trái tim kiên nghị và ý niệm cố chấp, hắn tự nhủ rằng nhất định phải đi đến cực hạn, vì muốn biết tại sao mình sinh ra là tử anh, muốn biết mình có cha mẹ hay không, muốn biết có tộc nhân không, nhà của mình ở đâu. Muốn đi cứu thanh âm nỉ non nhiều năm bên tai, giọng cô gái yếu ớt gọi ca ca.
Tất cả điều đó cần Tô Minh khống chế vận mệnh của mình, trở thành cường giả trong vũ trụ này mới từ từ lần mò, thực hiện được. Nếu không trở thành cường giả thật sự thì chỉ đành như con kiến, mặc cho người quyết định vận mệnh.
"Tuyệt đối không!!!" Tô Minh siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, mắt chớp lóe tia sáng, qua một lúc mới từ từ trở về bình tĩnh.
Hắn nhìn thanh kiếm vang mang theo chút sắc xanh trước mặt, há miệng phun ra luồng hơi thở mệnh tu. Hơi thở mệnh tu hướng tới thanh kiếm, khi đụng chạm thì khiến sát kiếm run rẩy dữ dội, từng tiêngs rít sắc nhọn yếu ớt phát ra từ bên trong.
Khi tiếng rít vang vọng thì Tô Minh nâng lên tay phải nắm lấy chuôi sát kiếm, đứng dậy, kiếm giơ ngang ngực, hai ngón tay trái nâng lên từ vị trí gần chuôi kiếm chậm rãi xẹt tới mũi kiếm.
Động tác của hắn không nhanh nhưng tràn ngập ý chí khổng lồ. Theo hai ngón tay xẹt qua, kiếm run bần bật giãy dụa, nhưng Tô Minh hừ lạnh, ngón tay xẹt qua đâu là thân kiếm không còn run nữa, mãi đến hai ngón tay xẹt qua toàn bộ thân kiếm, tiếng rít cũng ngừng.
"Kiếm nếu không nắm trong tay thì còn gọi là kiếm không?" Hai ngón tay Tô Minh bắn mũi kiếm, tiếng kiếm ngân trong trẻo vang vọng, thanh âm ở trong Đông Hoang tháp dấy lên ý sát phạt ngập trời.
Tay phải cầm kiếm. Tô Minh ở tầng thứ nhất Đông Hoang tháp chậm rãi múa. Theo cánh tay vung, kiếm quang chớp lóe, từng kiếm hoa xuất hiện, khí lạnh băng giá khuếch tán. Hành động nhìn như chậm chạp nhưng nếu có ai tới, trông thấy Tô Minh múa kiếm thì chắc chắn sẽ rung động tinh thần.
Bởi vì giờ phút này Tô Minh tập trung như hòa cùng một thể với thanh kiếm, hoặc nói chính xác hơn là kiếm cùng hắn dung hợp, đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.
Một lát sau Tô Minh xoay sát kiếm chỉ hướng mặt đất. Khí thế và ý chí hùng hồn ùa vào thân kiếm, dường như lúc trước múa chính là vì phát huy nhát đâm này! Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Nhưng hắn có một trái tim kiên nghị và ý niệm cố chấp, hắn tự nhủ rằng nhất định phải đi đến cực hạn, vì muốn biết tại sao mình sinh ra là tử anh, muốn biết mình có cha mẹ hay không, muốn biết có tộc nhân không, nhà của mình ở đâu. Muốn đi cứu thanh âm nỉ non nhiều năm bên tai, giọng cô gái yếu ớt gọi ca ca.
Tất cả điều đó cần Tô Minh khống chế vận mệnh của mình, trở thành cường giả trong vũ trụ này mới từ từ lần mò, thực hiện được. Nếu không trở thành cường giả thật sự thì chỉ đành như con kiến, mặc cho người quyết định vận mệnh.
"Tuyệt đối không!!!" Tô Minh siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, mắt chớp lóe tia sáng, qua một lúc mới từ từ trở về bình tĩnh.
Hắn nhìn thanh kiếm vang mang theo chút sắc xanh trước mặt, há miệng phun ra luồng hơi thở mệnh tu. Hơi thở mệnh tu hướng tới thanh kiếm, khi đụng chạm thì khiến sát kiếm run rẩy dữ dội, từng tiêngs rít sắc nhọn yếu ớt phát ra từ bên trong.
Khi tiếng rít vang vọng thì Tô Minh nâng lên tay phải nắm lấy chuôi sát kiếm, đứng dậy, kiếm giơ ngang ngực, hai ngón tay trái nâng lên từ vị trí gần chuôi kiếm chậm rãi xẹt tới mũi kiếm.
Động tác của hắn không nhanh nhưng tràn ngập ý chí khổng lồ. Theo hai ngón tay xẹt qua, kiếm run bần bật giãy dụa, nhưng Tô Minh hừ lạnh, ngón tay xẹt qua đâu là thân kiếm không còn run nữa, mãi đến hai ngón tay xẹt qua toàn bộ thân kiếm, tiếng rít cũng ngừng.
"Kiếm nếu không nắm trong tay thì còn gọi là kiếm không?" Hai ngón tay Tô Minh bắn mũi kiếm, tiếng kiếm ngân trong trẻo vang vọng, thanh âm ở trong Đông Hoang tháp dấy lên ý sát phạt ngập trời.
Tay phải cầm kiếm. Tô Minh ở tầng thứ nhất Đông Hoang tháp chậm rãi múa. Theo cánh tay vung, kiếm quang chớp lóe, từng kiếm hoa xuất hiện, khí lạnh băng giá khuếch tán. Hành động nhìn như chậm chạp nhưng nếu có ai tới, trông thấy Tô Minh múa kiếm thì chắc chắn sẽ rung động tinh thần.
Bởi vì giờ phút này Tô Minh tập trung như hòa cùng một thể với thanh kiếm, hoặc nói chính xác hơn là kiếm cùng hắn dung hợp, đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất.
Một lát sau Tô Minh xoay sát kiếm chỉ hướng mặt đất. Khí thế và ý chí hùng hồn ùa vào thân kiếm, dường như lúc trước múa chính là vì phát huy nhát đâm này! Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1485
|