"Trước khi sư tôn đi từng nhìn lên trời nói một câu." Nhị sư huynh biểu tình nhớ lại nói.
"Người nói sắp tới lúc rồi, mà lại xuất hiện tai biến Đông Hoang, không lẽ là..." Mắt Nhị sư huynh chớp lóe nhìn hướng Tô Minh.
"Chính câu nói này, tiểu sư đệ có nhìn ra bên trong có gì không?"
"Sắp tới lúc rồi? Đầu tiên phải biết sư tôn nói thời gian là cái gì, còn câu thứ hai, tai biến Đông Hoang chắc chắn là khiến sư tôn liên tưởng một chút do đó sinh ra suy đoán, đây là điều sư tôn chưa nói xong." Tô Minh từ từ nói.
"Lúc ta bị trấn áp dưới núi Đại Diệp tiên tông đã nghiên cứu câu này rất lâu, nhớ lại tất cả lời sư tôn trước giờ từng nói, không tìm ra thời gian trong câu đó ý chỉ cái gì. Tiểu sư đệ, Hổ Tử, sư tôn có nói cho các ngươi chuyện liên quan không?" Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh và Hổ Tử.
"Nghĩ không ra, chắc là không có." Hổ Tử gãi đầu.
Tô Minh trầm ngâm giây lát nhưng ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ, rơi vào pho tượng Đại sư huynh biến thành.
"Đại sư huynh là người đầu tiên nói hơi thở của sư tôn không có trong Man tộc, có điều suy đoán, cộng thêm thời gian Đại sư huynh đi theo sư tôn dài nhất, có lẽ... Đại sư huynh biết."
Theo Tô Minh thốt lời, Nhị sư huynh và Hổ Tử cùng nhìn hướng pho tượng Đại sư huynh.
Im lặng một lúc lâu sau, Nhị sư huynh hít sâu, nói.
"Tất cả điều này chờ Đại sư huynh tỉnh lại rồi tính tiếp. Liên quan việc Đại sư huynh thức tỉnh, trên đường ta nghĩ cách này chắc có tám phần hy vọng khiến Đại sư huynh tỉnh lại." Nhị sư huynh nhìn hướng Hổ Tử.
"Hổ Tử, tu vi của ngươi thấp nhất nhưng thuật nhập mộng huyền diệu, ngươi lấy cách nhập mộng đi vào bên trong pho tượng tìm ý thức của Nhị sư huynh. Chắc ý thức của hắn mơ hồ, nhưng ngươi là sư đệ của hắn, coi như ý thức Đại sư huynh mơ hồ cũng sẽ không tổn thương ngươi. Tìm ra ý thức của Đại sư huynh rồi ngươi dùng thuật nhập mộng bảo vệ ý thức của hắn, để ý thức không tan biến."
Hổ Tử nghiêm túc gật đầu, đối với gã thì đây là chuyện lớn ngang bằng với cứu sư tôn, mức độ quan trọng vượt qua cả mạng sống của gã.
"Tiểu sư đệ, tu vi của ta khó thể dùng đẳng cấp Man tộc phân chia, lấy ta cảm ứng thì bây giờ có thể phát ra sức chiến đấu vượt qua Man Hồn đại viên mãn, nhưng hơi kém ngươi. Trong ba chúng ta thì tu vi của ngươi cao nhất, phải đi làm chuyện quan trọng nhất." Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh. Bạn đang đọc truyện tại
"Người nói sắp tới lúc rồi, mà lại xuất hiện tai biến Đông Hoang, không lẽ là..." Mắt Nhị sư huynh chớp lóe nhìn hướng Tô Minh.
"Chính câu nói này, tiểu sư đệ có nhìn ra bên trong có gì không?"
"Sắp tới lúc rồi? Đầu tiên phải biết sư tôn nói thời gian là cái gì, còn câu thứ hai, tai biến Đông Hoang chắc chắn là khiến sư tôn liên tưởng một chút do đó sinh ra suy đoán, đây là điều sư tôn chưa nói xong." Tô Minh từ từ nói.
"Lúc ta bị trấn áp dưới núi Đại Diệp tiên tông đã nghiên cứu câu này rất lâu, nhớ lại tất cả lời sư tôn trước giờ từng nói, không tìm ra thời gian trong câu đó ý chỉ cái gì. Tiểu sư đệ, Hổ Tử, sư tôn có nói cho các ngươi chuyện liên quan không?" Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh và Hổ Tử.
"Nghĩ không ra, chắc là không có." Hổ Tử gãi đầu.
Tô Minh trầm ngâm giây lát nhưng ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ, rơi vào pho tượng Đại sư huynh biến thành.
"Đại sư huynh là người đầu tiên nói hơi thở của sư tôn không có trong Man tộc, có điều suy đoán, cộng thêm thời gian Đại sư huynh đi theo sư tôn dài nhất, có lẽ... Đại sư huynh biết."
Theo Tô Minh thốt lời, Nhị sư huynh và Hổ Tử cùng nhìn hướng pho tượng Đại sư huynh.
Im lặng một lúc lâu sau, Nhị sư huynh hít sâu, nói.
"Tất cả điều này chờ Đại sư huynh tỉnh lại rồi tính tiếp. Liên quan việc Đại sư huynh thức tỉnh, trên đường ta nghĩ cách này chắc có tám phần hy vọng khiến Đại sư huynh tỉnh lại." Nhị sư huynh nhìn hướng Hổ Tử.
"Hổ Tử, tu vi của ngươi thấp nhất nhưng thuật nhập mộng huyền diệu, ngươi lấy cách nhập mộng đi vào bên trong pho tượng tìm ý thức của Nhị sư huynh. Chắc ý thức của hắn mơ hồ, nhưng ngươi là sư đệ của hắn, coi như ý thức Đại sư huynh mơ hồ cũng sẽ không tổn thương ngươi. Tìm ra ý thức của Đại sư huynh rồi ngươi dùng thuật nhập mộng bảo vệ ý thức của hắn, để ý thức không tan biến."
Hổ Tử nghiêm túc gật đầu, đối với gã thì đây là chuyện lớn ngang bằng với cứu sư tôn, mức độ quan trọng vượt qua cả mạng sống của gã.
"Tiểu sư đệ, tu vi của ta khó thể dùng đẳng cấp Man tộc phân chia, lấy ta cảm ứng thì bây giờ có thể phát ra sức chiến đấu vượt qua Man Hồn đại viên mãn, nhưng hơi kém ngươi. Trong ba chúng ta thì tu vi của ngươi cao nhất, phải đi làm chuyện quan trọng nhất." Nhị sư huynh nhìn hướng Tô Minh. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|