Cảnh giới chủ vị giới có áp chế cường đại với tu thiên, địa, nhân. Nhưng bây giờ Tô Minh mạnh hơn lúc ở đất Âm Tử rất nhiều, quan trọng hơn tại Thần Nguyên Phế Địa hắn có thân thể, có đầy đủ linh thạch, có Xích Mãng Phượng. Tương đối thì bà lão ở tại đây nhiều năm, biết chỗ này khó khăn nên phong ấn tu vi chút ít, một khi mở ra vận chuyển lực vị giới, vậy thì rất khó hồi phục. Bây giờ đối mặt Tô Minh, bà như cưỡi trên lưng cọp, tiến lùi khó khăn. Quan trọng nhất là bà đoán không ra tu vi cụ thể của Tô Minh, không thấy dấu hiệu phong ấn nào trên người hắn nhưng hắn tàn nhẫn với tất cả, sát khí đậm đặc đều nói rõ người này tuyệt đối không đơn giản.
Mặt khác Xích Mãng Phượng là con thú làm bà lão đau đầu, nếu như Điền Lâm chịu ra tay thì bà có thể thoải mái đấu một trận. Nhưng bà thấy Điền Lâm có ý tưởng khác, khiến bà rơi vào tình trạng như thế này đây.
Tô Minh đang cược, hắn cược bà lão kiêng dè sẽ không dám tùy tiện dốc hết sức đánh.
"Hai vị có thể nghe Điền ta nói một câu không? Ba chúng ta gặp gỡ ở Hỏa Xích Tinh này coi như có duyên, có thể đừng tiếp tục nữa được không?" Điền Lâm cười khổ bước ra can.
Bà lão hừ lạnh nhưng không thốt lời từ chối.
"Điền đạo hữu đã khuyên bảo thì Tô ta không đấu cũng được, nhưng khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay Mai Lan đạo hữu chưa được cho phép thì không thể tiến vào nửa bước!" Tô Minh đi tới đỉnh đầu Xích Mãng Phượng, lạnh lùng nói.
Bà lão nhìn Tô Minh, một lúc sau không nói câu nào, xoay người hóa thành càu vồng lao nhanh, chớp mắt ở giữa không trung huyễn hóa mà đi.
Điền Lâm cười khổ nhìn Tô Minh, lắc đầu nói.
"Tô huynh, Mai Lan đạo hữu không có ác ý, việc này...để sau này Điền ta sẽ báo cho. Khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh thì Tô đạo hữu cứ yên tâm, năm đó Khô Trúc đạo hữu đã có quy định, không thể tùy tiện đi vào lãnh địa của nhau. Điền ta xin đi trước." Điền Lâm thở dài, chắp tay hướng Tô Minh xng nhaongs người lên, hướng rời đi là đuổi theo Mai Lan.
Mãi đến khi gã rời đi, mấy trăm tu sĩ ở vùng đất này lặng ngắt như tờ, kiêng dè nhìn Tô Minh ở giữa không trung.
"Từ nay về sau khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh lấy Tô ta làm tôn, bình thường Tô ta bế quan thì tất cả việc vặt các ngươi cứ nghe theo lời Nhạc Hoành Bang!" Tô Minh quét mắt mặt đất, thanh âm lạnh lùng truyền khắp tinh thần mỗi người.
"Tuân lệnh!" Mấy trăm người chẳng chút do dự, cùng chắp tay cúi đầu.
Họ hiểu rằng theo Xích Mãng Phượng phá ấn ra, kiểu chết quái dị của Kỳ Bắc Sơn, Tô Minh và giới tôn Mai Lan đấu dữ dội mà ngắn ngủi, khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay sẽ là lãnh địa của hắn.
Nơi này ngày sau chỉ có thể có một ý chí, đó là ý chí của Tô Minh, bất cứ người nào làm trái ý chí này định ra luật pháp thì sẽ bị hủy diệt.
Mấy trăm người cùng bái, giọng Nhạc Hoành Bang là vang dội nhất. Gã biểu tình kích động, loại thân phận và địa vị này từ khi tổ tiên của gã bị chân vệ giết chết rồi thì không còn xuất hiện nữa, giờ lại lần nữa có được khiến gã kích động, ánh mắt nhìn Tô Minh có sự cuồng nhiệt và sùng kính.
Mặt khác Xích Mãng Phượng là con thú làm bà lão đau đầu, nếu như Điền Lâm chịu ra tay thì bà có thể thoải mái đấu một trận. Nhưng bà thấy Điền Lâm có ý tưởng khác, khiến bà rơi vào tình trạng như thế này đây.
Tô Minh đang cược, hắn cược bà lão kiêng dè sẽ không dám tùy tiện dốc hết sức đánh.
"Hai vị có thể nghe Điền ta nói một câu không? Ba chúng ta gặp gỡ ở Hỏa Xích Tinh này coi như có duyên, có thể đừng tiếp tục nữa được không?" Điền Lâm cười khổ bước ra can.
Bà lão hừ lạnh nhưng không thốt lời từ chối.
"Điền đạo hữu đã khuyên bảo thì Tô ta không đấu cũng được, nhưng khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay Mai Lan đạo hữu chưa được cho phép thì không thể tiến vào nửa bước!" Tô Minh đi tới đỉnh đầu Xích Mãng Phượng, lạnh lùng nói.
Bà lão nhìn Tô Minh, một lúc sau không nói câu nào, xoay người hóa thành càu vồng lao nhanh, chớp mắt ở giữa không trung huyễn hóa mà đi.
Điền Lâm cười khổ nhìn Tô Minh, lắc đầu nói.
"Tô huynh, Mai Lan đạo hữu không có ác ý, việc này...để sau này Điền ta sẽ báo cho. Khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh thì Tô đạo hữu cứ yên tâm, năm đó Khô Trúc đạo hữu đã có quy định, không thể tùy tiện đi vào lãnh địa của nhau. Điền ta xin đi trước." Điền Lâm thở dài, chắp tay hướng Tô Minh xng nhaongs người lên, hướng rời đi là đuổi theo Mai Lan.
Mãi đến khi gã rời đi, mấy trăm tu sĩ ở vùng đất này lặng ngắt như tờ, kiêng dè nhìn Tô Minh ở giữa không trung.
"Từ nay về sau khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh lấy Tô ta làm tôn, bình thường Tô ta bế quan thì tất cả việc vặt các ngươi cứ nghe theo lời Nhạc Hoành Bang!" Tô Minh quét mắt mặt đất, thanh âm lạnh lùng truyền khắp tinh thần mỗi người.
"Tuân lệnh!" Mấy trăm người chẳng chút do dự, cùng chắp tay cúi đầu.
Họ hiểu rằng theo Xích Mãng Phượng phá ấn ra, kiểu chết quái dị của Kỳ Bắc Sơn, Tô Minh và giới tôn Mai Lan đấu dữ dội mà ngắn ngủi, khu vực bắc bộ Hỏa Xích Tinh từ nay sẽ là lãnh địa của hắn.
Nơi này ngày sau chỉ có thể có một ý chí, đó là ý chí của Tô Minh, bất cứ người nào làm trái ý chí này định ra luật pháp thì sẽ bị hủy diệt.
Mấy trăm người cùng bái, giọng Nhạc Hoành Bang là vang dội nhất. Gã biểu tình kích động, loại thân phận và địa vị này từ khi tổ tiên của gã bị chân vệ giết chết rồi thì không còn xuất hiện nữa, giờ lại lần nữa có được khiến gã kích động, ánh mắt nhìn Tô Minh có sự cuồng nhiệt và sùng kính.
/1485
|