"Trong số người đến ngươi phải đặc biệt chú ý một người." Giọng của Xích Hỏa Hầu truyền trong tinh thần Tô Minh.
'Sức chiến đấu hiện tại của ngươi phối hợp thuật phệ không ảnh ta truyền cho có thể chém giết giới tôn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là sơ kỳ vị giới mà thôi. Nếu gặp trung kỳ vị giới như là Kinh Nam Tử thì lấy thuật pháp thần thông của ngươi có thể miễn cưỡng đấu một trận nhưng rất khó chiến thắng, nếu gặp phải tu sĩ sơ kỳ vị giới thì ngươi chết chắc.'
"Trong số người này có ba mươi bảy giới tôn, trong đó ba mươi sáu người là sơ kỳ vị giới, một người là trung kỳ vị giới, ngươi cần cẩn thận người này. Hắn có thể trói buộc tu vi của ngươi, nếu ngươi bị giam cầm mất đi linh hoạt lại bị mấy trăm người truy sát thì ngươi không có đường sống.'
Tô Minh đứng trong phong hải, thả ra cái đầu nắm trong tay, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời từng cái đầu lao nhanh đến, đôi mắt bình tĩnh lan tràn sát khí.
"Thế lực trấn giữ bốn chân giới treo giải thương có sức hấp dẫn rất lớn đối với tu sĩ thiên tu và sơ kỳ vị giới. Bởi vì họ cực kỳ khát vọng có được giới thạch, nhưng đối với cường giả trung kỳ vị giới thì vài khối giới thạch bình thường lại không đến từ giới nguyên của họ, khi sử dụng sẽ xuất hiện bài xích. Sơ kỳ vị giới không để ý những bài xích này, vì họ thi triển lực vị giới so với cường giả trung kỳ vị giới tựa đom đóm và vầng trăng, có thể không cần để ý bởi vì đủ rồi. Trung kỳ vị giới thì khác, nếu là giới thạch có số lượng nhiều thì còn được, nhưng mới có vài khối đối với họ quá ít, hoàn toàn không đem đến nhiều tác dụng. Vậy nên những kẻ truy sát người chỉ có một người là trung kỳ vị giới, người này đến đây chắc là có lý do riêng.' Xích Hỏa Hầu bình tĩnh nói.
'Ý ngươi nói thời gian trôi qua, bốn chân giới có khả năng tăng cao giải thưởng?" Tô Minh chìm trong phong hải, lòng truyền lời nói.
"Khả năng rất lớn.'
Tô Minh không nói gì thêm, hắn biến mất trong phong hải. Một lát sau, từng cầu vồng rít gào dấy lên vô tận sóng gợn trên trời cùng xông vào phong hải. Người đến có rất nhiều khiến phong hải hơi chấn động, từng bóng dáng cảm giác ra vị trí của Tô Minh, cùng vọt vào phong hải. Từng tiếng gầm rút, họ từ bốn phương tám hướng xông tới khu vực hắn ở.
Tô Minh đứng trong phong hải, tay phải nâng lên hư không chộp, lập tức huyết sắc trường thương xuất hiện, bị hắn nắm lấy, Tô Minh toát ra khí thế lạnh băng.
Hắn giơ tay trái, cũng chộp hư không, huyết kiếm biến ảo bị nắm lấy, khí lạnh toát ra từ người hắn càng đậm.
Tay trái kiếm, tay phải thương, màu đỏ rực, tóc dài xám theo gió tung bay, khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười tàn khốc. Khoảnh khắc mấy trăm vệt sáng vọt và phong hải thì Tô Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn mấy trăm người đến, cảm giác từng lũ sát khí tỏa định mình.
"Hắn ở đó! "
"Hắn đứng bất động, chẳng lẽ là bị dọa ngu rồi? "
"Muốn mượn lực phong hải nơi đây, chắc hắn không ngờ phong hải có thể suy yếu chúng ta nhưng cũng làm hắn yếu đi, không khác gì bên ngoài cả. "
*Vèo vèo vèo!*
Từng cầu vồng lao nhanh, khi mấy trăm cầu vồng càng lúc càng gần, tỏa định Tô Minh thì bỗng ngoài người hắn lăn tăn sóng gựn, Xích Hỏa Hầu bị Tô Minh yêu cầu lại thi triển một lần na di.
Vèo một tiếng, Tô Minh tan biến trong sóng gợn không còn bóng dáng, và mấy trăm người tỏa định đã mất đi dấu vết hắn.
" A? Không có? "
"Trong phong hải này chúng ta không thể thuấn di nhưng mới rồi rõ ràng hắn thuấn di, không lẽ...trên người hắn có báu vật gì có thể thuấn di? "
"Chắc là vậy rồi, rắc rối đây. Nhưng hắn chỉ có một người mà bên ta tới mấy trăm người truy sát hắn, dù có thuấn di thì hắn không thể trốn được. Bầu trời đã bị tỏa định, hắn trốn không thoát! "
" Đúng vậy, để xem ai may mắn đi, có thể trong phong hải gặp phải hắn. Ha ha, đây cũng là chuyện tốt, ít nhất thì thiên tu chúng ta có khả năng được gặp hắn, đánh chết hắn. "
Mấy trăm kẻ truy sát truyền âm cho nhau, nhanh chóng khuếch tán ở phong hải nghiêm ngặt sưu tầm. Họ cảm thấy đây là cuộc săn bắn không có khả năng thất bại, thậm chí trình độ nguy hiểm không cao. Mà phần thưởng cuộc săn rất hấp dẫn người.
Cùng lúc đó, trong phong hải, Tô Minh lộ người ra, ngoài người có vô hình hỏa diễm thiêu đốt, ngọn lửa đó đến từ Xích Hỏa Hầu.
"Ta dùng thần thức phủ lên người của ngươi, trong sáu tiếng khiến hơi thở của ngươi tạm thời biến mất khỏi cảm ứng của huyết châu. Ngươi xác định không dùng sáu tiếng này bỏ chạy mà ở tại đây giết chóc?" Giọng Xích Hỏa Hầu vang vọng.
Tô Minh không lên tiếng, phong hải che đậy tầm mắt, ngăn cản thần thức ba phủ khiến chỗ này thành thế giới u ám. Trong phong hải tối tăm này Tô Minh tựa như kẻ đi săn, mấy trăm tu sĩ là con mồi của hắn.
"Kẻ truy sát sẽ ngày càng nhiều, cách duy nhất là trận chiến này, phải tổn hại nặng kẻ truy sát một lần duy nhất, giết ra danh tiếng, giết trời đất nhuộm đỏ, chỉ có như vậy mới chấn nhiếp được sau này có kẻ muốn truy sát mình.'
"Trận chiến này nhất định phải thắng, còn là thắng oanh oanh liệt liệt. Trận chiến này là cuộc chiến vùng lên của Tô Minh ở Thần Nguyên Phế Địa!'
'Cuộc chiến này, nổi danh!' Bạn đang đọc truyện được copy tại
'Sức chiến đấu hiện tại của ngươi phối hợp thuật phệ không ảnh ta truyền cho có thể chém giết giới tôn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là sơ kỳ vị giới mà thôi. Nếu gặp trung kỳ vị giới như là Kinh Nam Tử thì lấy thuật pháp thần thông của ngươi có thể miễn cưỡng đấu một trận nhưng rất khó chiến thắng, nếu gặp phải tu sĩ sơ kỳ vị giới thì ngươi chết chắc.'
"Trong số người này có ba mươi bảy giới tôn, trong đó ba mươi sáu người là sơ kỳ vị giới, một người là trung kỳ vị giới, ngươi cần cẩn thận người này. Hắn có thể trói buộc tu vi của ngươi, nếu ngươi bị giam cầm mất đi linh hoạt lại bị mấy trăm người truy sát thì ngươi không có đường sống.'
Tô Minh đứng trong phong hải, thả ra cái đầu nắm trong tay, ngẩng đầu nhìn trên bầu trời từng cái đầu lao nhanh đến, đôi mắt bình tĩnh lan tràn sát khí.
"Thế lực trấn giữ bốn chân giới treo giải thương có sức hấp dẫn rất lớn đối với tu sĩ thiên tu và sơ kỳ vị giới. Bởi vì họ cực kỳ khát vọng có được giới thạch, nhưng đối với cường giả trung kỳ vị giới thì vài khối giới thạch bình thường lại không đến từ giới nguyên của họ, khi sử dụng sẽ xuất hiện bài xích. Sơ kỳ vị giới không để ý những bài xích này, vì họ thi triển lực vị giới so với cường giả trung kỳ vị giới tựa đom đóm và vầng trăng, có thể không cần để ý bởi vì đủ rồi. Trung kỳ vị giới thì khác, nếu là giới thạch có số lượng nhiều thì còn được, nhưng mới có vài khối đối với họ quá ít, hoàn toàn không đem đến nhiều tác dụng. Vậy nên những kẻ truy sát người chỉ có một người là trung kỳ vị giới, người này đến đây chắc là có lý do riêng.' Xích Hỏa Hầu bình tĩnh nói.
'Ý ngươi nói thời gian trôi qua, bốn chân giới có khả năng tăng cao giải thưởng?" Tô Minh chìm trong phong hải, lòng truyền lời nói.
"Khả năng rất lớn.'
Tô Minh không nói gì thêm, hắn biến mất trong phong hải. Một lát sau, từng cầu vồng rít gào dấy lên vô tận sóng gợn trên trời cùng xông vào phong hải. Người đến có rất nhiều khiến phong hải hơi chấn động, từng bóng dáng cảm giác ra vị trí của Tô Minh, cùng vọt vào phong hải. Từng tiếng gầm rút, họ từ bốn phương tám hướng xông tới khu vực hắn ở.
Tô Minh đứng trong phong hải, tay phải nâng lên hư không chộp, lập tức huyết sắc trường thương xuất hiện, bị hắn nắm lấy, Tô Minh toát ra khí thế lạnh băng.
Hắn giơ tay trái, cũng chộp hư không, huyết kiếm biến ảo bị nắm lấy, khí lạnh toát ra từ người hắn càng đậm.
Tay trái kiếm, tay phải thương, màu đỏ rực, tóc dài xám theo gió tung bay, khóe môi Tô Minh nhếch nụ cười tàn khốc. Khoảnh khắc mấy trăm vệt sáng vọt và phong hải thì Tô Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn nhìn mấy trăm người đến, cảm giác từng lũ sát khí tỏa định mình.
"Hắn ở đó! "
"Hắn đứng bất động, chẳng lẽ là bị dọa ngu rồi? "
"Muốn mượn lực phong hải nơi đây, chắc hắn không ngờ phong hải có thể suy yếu chúng ta nhưng cũng làm hắn yếu đi, không khác gì bên ngoài cả. "
*Vèo vèo vèo!*
Từng cầu vồng lao nhanh, khi mấy trăm cầu vồng càng lúc càng gần, tỏa định Tô Minh thì bỗng ngoài người hắn lăn tăn sóng gựn, Xích Hỏa Hầu bị Tô Minh yêu cầu lại thi triển một lần na di.
Vèo một tiếng, Tô Minh tan biến trong sóng gợn không còn bóng dáng, và mấy trăm người tỏa định đã mất đi dấu vết hắn.
" A? Không có? "
"Trong phong hải này chúng ta không thể thuấn di nhưng mới rồi rõ ràng hắn thuấn di, không lẽ...trên người hắn có báu vật gì có thể thuấn di? "
"Chắc là vậy rồi, rắc rối đây. Nhưng hắn chỉ có một người mà bên ta tới mấy trăm người truy sát hắn, dù có thuấn di thì hắn không thể trốn được. Bầu trời đã bị tỏa định, hắn trốn không thoát! "
" Đúng vậy, để xem ai may mắn đi, có thể trong phong hải gặp phải hắn. Ha ha, đây cũng là chuyện tốt, ít nhất thì thiên tu chúng ta có khả năng được gặp hắn, đánh chết hắn. "
Mấy trăm kẻ truy sát truyền âm cho nhau, nhanh chóng khuếch tán ở phong hải nghiêm ngặt sưu tầm. Họ cảm thấy đây là cuộc săn bắn không có khả năng thất bại, thậm chí trình độ nguy hiểm không cao. Mà phần thưởng cuộc săn rất hấp dẫn người.
Cùng lúc đó, trong phong hải, Tô Minh lộ người ra, ngoài người có vô hình hỏa diễm thiêu đốt, ngọn lửa đó đến từ Xích Hỏa Hầu.
"Ta dùng thần thức phủ lên người của ngươi, trong sáu tiếng khiến hơi thở của ngươi tạm thời biến mất khỏi cảm ứng của huyết châu. Ngươi xác định không dùng sáu tiếng này bỏ chạy mà ở tại đây giết chóc?" Giọng Xích Hỏa Hầu vang vọng.
Tô Minh không lên tiếng, phong hải che đậy tầm mắt, ngăn cản thần thức ba phủ khiến chỗ này thành thế giới u ám. Trong phong hải tối tăm này Tô Minh tựa như kẻ đi săn, mấy trăm tu sĩ là con mồi của hắn.
"Kẻ truy sát sẽ ngày càng nhiều, cách duy nhất là trận chiến này, phải tổn hại nặng kẻ truy sát một lần duy nhất, giết ra danh tiếng, giết trời đất nhuộm đỏ, chỉ có như vậy mới chấn nhiếp được sau này có kẻ muốn truy sát mình.'
"Trận chiến này nhất định phải thắng, còn là thắng oanh oanh liệt liệt. Trận chiến này là cuộc chiến vùng lên của Tô Minh ở Thần Nguyên Phế Địa!'
'Cuộc chiến này, nổi danh!' Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1485
|