"Thuật phệ không ảnh, chín lần bão hòa, chín lần kiếp phạt, có thể đăng không nhập thánh. "
"Càng có chín thức thần thông có thể dùng thuật này thi triển, thức thứ nhất tên gọi địa văn. "
" Địa hạ Tu Văn, đây là... Phần mộ! "
"Lần đầu tiên bão hòa, có thể thi triển thuật bước đầu, độ qua kiếp phạt, hóa địa làm đất, văn tu thành phần mộ. "
Tô Minh đứng ở chính giữa phong hải, sau lưng hắn mấy trăm mét là chỗ có phong nhãn.
Đứng ở đây, Tô Minh ngẩng đầu nhìn chín vệt đỏ trên trời giáng xuống, trong đầu hiện ra thần thông thuật phệ không ảnh Xích Hỏa Hầu truyền cho có thể thi triển.
'Bây giờ mình đã miễn cưỡng đạt đến lần đầu tiên bão hòa, có thể thi triển... Địa văn thuật." Mắt Tô Minh lóe ti sáng lạnh.
Hắn sớm chuẩn bị kỹ càng thi triển địa văn thuật này rồi. Chỉ chờ đến bản thân đạt lần đầu tiên bão hòa thì thi triển nó ra.
Bây giờ phong hải mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt, tùy theo chín trường kiếm cắm vào mặt đất, đất vỡ ra, ngay cả cuồng phong xoay tròn cũng dạt ra bốn phía. Còn bão tố đầu người trên trời bị một thanh cổ kiếm xuyên qua, tan vỡ tứ tán. Mặt đất liên tục chấn động chín lần rồi từ khu vực phong hải trừ sâu bên trong ra, đa phàn gió bị trùng kích và chấn động va chạm đã tan biến.
Theo phong hải biến mất, trừ chỗ sâu bên trong ra thì bốn phía trống trải, tầm mắt không có gì cản trử, thần thức có thể khuếch tán khiến tất cả tu sĩ ở đây tinh thần run rẩy, cùng ngừng lại, biểu tình lộ ra cung kính, khuất phục, là chín cổ kiếm cắm vào mặt đất xung quanh trung tâm phong hải. Chín cổ kiếm hình thành vòng tròn bao vây trung tâm phong hải.
"Chân vệ... "
Tu sĩ xung quanh im lặng, mắt ẩn giấu phức tạp.
*Ầm!*
Liên tục chín tiếng nổ cùng lúc truyền ra, chín thanh cổ kiếm xuất hiện nhiều vết nứt cùng vỡ vụn vô số mảnh lộ ra chín người ngồi khoanh chân ở bên trong. Khi cổ kiếm vỡ thì chín người cùng đứng dậy, họ đứng lên những mảnh vụn cổ kiếm nhanh chóng ngưng tụ, vang tiếng két két hình thành chín bộ chiến giáp ngoài người họ. Chiến giáp màu thanh đồng, chớp lóe ánh sáng yêu dị trên thân chín người, có nhiều phù văn ấn ký hiện ra trên chiến giáp lỗi lõm, tràn ngập hơi thở bí ẩn. Chín người này có nam có nữ, có người già lớn tuổi, cũng có thanh niên trẻ tuổi, biểu tình lạnh lùng, mắt lóe sự chán ghét là điểm chung của họ.
"Chân vệ tập nã trọng phạm, các ngươi chờ ở xung quanh không được đi!" Trong chín người một ông lão tóc đỏ từ từ nói, uy nhiếp trung kỳ vị giới khuếch tán.
Theo thanh âm vang vọng hình thành uy nhiếp mãnh liệt phối hợp thân phận chân vệ của lão khiến xung quanh những giới tôn im lặng, cúi đầu.
Đối diện thế lực trấn giữ bốn chân giới cường đại, những tội dân Thần Nguyên Phế Địa không dám phản kháng.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn vâng theo của bốn người, ông lão chân vệ đã thói quen, xoay người nhoáng một cái, chớp mắt xông vào trung tâm phong hải, còn lại tám người cũng nhấc chân biến mất trong phong hải.
" Dựa theo ý của Âm Thánh chân nhân, nếu người này đầu tiên xuất hiện ở Tây Hoàn tinh vực, Hỏa Xích Tinh cũng thuộc Tây Hoàn, Âm Thánh chân giới chân vệ trấn thủ ta cũng hoàn toàn là Tây Hoàn, không cần để ý lệnh của nhân tinh, người này nếu có thể bắt được là tốt nhất! "
"Trên người hắn có bí ẩn mà chân nhân phải được đến, dĩ nhiên nếu không thể bắt được thì bí mật này chân nhân không có được, không thể cho ba chân giới khác có, chỉ đành giết chết hắn. "
"Còn việc treo giải thưởng truy nã, nếu không phải chân nhân áp chế, sợ là không chỉ lấy vài giới thạch bình thường làm mồi, không chỉ khiến sơ kỳ vị giới tội nhân động tâm. Tất cả cũng bởi chân nhân lo lắng người này bị giết trước nên đã chế tạo cơ hội cho chúng ta. "
"Cuộc chiến này lấy bắt giữ là chính! "
Khi chín người bước vào phong hải, truyền âm cho nhau. Mặc dù họ là chân vệ, nhưng đầu tiên bọn họ đến từ Âm Thánh chân giới, cho nên ý chỉ của Âm Thánh chân giới là điều ưu tiên nghe theo.
Khoảnh khắc chín người xâm nhập phong hải, Tô Minh ở sâu trong phong hải mắt lóe sát khí. Hắn hít sâu, ngồi khoanh chân, hai tay ấn pháp quyết đặt trên đầu gối, đôi mắt khép kín.
'Có thể thu lưới, chân vệ trung kỳ vị giới. Xích Hỏa Hầu, nếu ta có thể nuốt một người thì phải chăng có thể phá tan lần đầu tiên bão hòa, dùng thân thể bước vào vị giới?'
'Nếu ngươi có thể triển khai hoàn chỉnh địa văn thuật thì có ba phần khả năng đánh giết một cường giả trung kỳ vị giới, nhưng hiện tại ngươi chỉ là bão hòa, không kiếp phạt, chỉ có thể triển khai địa văn khởi thủ thức, không cách nào cắn nuốt được.'
"Ta muốn thử xem, nếu thành công thì càng tốt, lỡ như thất bại ngươi hãy kích phát đại tu ở tinh cầu này bị phong ấn chết đi hóa thành nguyên, mang ta na di đến vị trí phong nhãn truyền tống rời đi, đánh đòn cảnh cáo cho tất cả kẻ truy sát ở đây.'
'Được rồi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời kích phát nguyên phong ấn tinh cầu này." Giọng bình tĩnh của Xích Hỏa Hầu vang vọng trong tinh thần Tô Minh.
Tô Minh chậm rãi nâng hai tay lên, khoảnh khắc đó ngoài trung tam phong hải không còn gió, vùng đất trống trải có chín chỗ Tô Minh để lại mảnh vỡ trong khoảnh khắc phát ra ánh sáng chói lòa. Trừ chín chỗ này ra, trong trung tâm phong hải âm u có bốn chỗ tồn tại mảnh vụn, khoảnh khắc chớp lóe.
Tô Minh ngồi khoanh chân, tay phải giơ cao hơn tay trái ấn pháp quyết mạnh ấn xuống đất. Lập tức mặt đất phong hải bùng một tiếng, chỗ chín mảnh vụn bên ngoài phát ra tiếng rít sắc bén thành chín vệt đỏ lao vào trung tâm phong hải. Chín mảnh vụn ở chín nơi cùng rít gào lập tức khiến những tu sĩ chú ý, cùng nhìn sang. Họ thấy chín cầu vồng lao nhanh nhập vào trong phong hải.
" Đó là... "
"Càng có chín thức thần thông có thể dùng thuật này thi triển, thức thứ nhất tên gọi địa văn. "
" Địa hạ Tu Văn, đây là... Phần mộ! "
"Lần đầu tiên bão hòa, có thể thi triển thuật bước đầu, độ qua kiếp phạt, hóa địa làm đất, văn tu thành phần mộ. "
Tô Minh đứng ở chính giữa phong hải, sau lưng hắn mấy trăm mét là chỗ có phong nhãn.
Đứng ở đây, Tô Minh ngẩng đầu nhìn chín vệt đỏ trên trời giáng xuống, trong đầu hiện ra thần thông thuật phệ không ảnh Xích Hỏa Hầu truyền cho có thể thi triển.
'Bây giờ mình đã miễn cưỡng đạt đến lần đầu tiên bão hòa, có thể thi triển... Địa văn thuật." Mắt Tô Minh lóe ti sáng lạnh.
Hắn sớm chuẩn bị kỹ càng thi triển địa văn thuật này rồi. Chỉ chờ đến bản thân đạt lần đầu tiên bão hòa thì thi triển nó ra.
Bây giờ phong hải mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt, tùy theo chín trường kiếm cắm vào mặt đất, đất vỡ ra, ngay cả cuồng phong xoay tròn cũng dạt ra bốn phía. Còn bão tố đầu người trên trời bị một thanh cổ kiếm xuyên qua, tan vỡ tứ tán. Mặt đất liên tục chấn động chín lần rồi từ khu vực phong hải trừ sâu bên trong ra, đa phàn gió bị trùng kích và chấn động va chạm đã tan biến.
Theo phong hải biến mất, trừ chỗ sâu bên trong ra thì bốn phía trống trải, tầm mắt không có gì cản trử, thần thức có thể khuếch tán khiến tất cả tu sĩ ở đây tinh thần run rẩy, cùng ngừng lại, biểu tình lộ ra cung kính, khuất phục, là chín cổ kiếm cắm vào mặt đất xung quanh trung tâm phong hải. Chín cổ kiếm hình thành vòng tròn bao vây trung tâm phong hải.
"Chân vệ... "
Tu sĩ xung quanh im lặng, mắt ẩn giấu phức tạp.
*Ầm!*
Liên tục chín tiếng nổ cùng lúc truyền ra, chín thanh cổ kiếm xuất hiện nhiều vết nứt cùng vỡ vụn vô số mảnh lộ ra chín người ngồi khoanh chân ở bên trong. Khi cổ kiếm vỡ thì chín người cùng đứng dậy, họ đứng lên những mảnh vụn cổ kiếm nhanh chóng ngưng tụ, vang tiếng két két hình thành chín bộ chiến giáp ngoài người họ. Chiến giáp màu thanh đồng, chớp lóe ánh sáng yêu dị trên thân chín người, có nhiều phù văn ấn ký hiện ra trên chiến giáp lỗi lõm, tràn ngập hơi thở bí ẩn. Chín người này có nam có nữ, có người già lớn tuổi, cũng có thanh niên trẻ tuổi, biểu tình lạnh lùng, mắt lóe sự chán ghét là điểm chung của họ.
"Chân vệ tập nã trọng phạm, các ngươi chờ ở xung quanh không được đi!" Trong chín người một ông lão tóc đỏ từ từ nói, uy nhiếp trung kỳ vị giới khuếch tán.
Theo thanh âm vang vọng hình thành uy nhiếp mãnh liệt phối hợp thân phận chân vệ của lão khiến xung quanh những giới tôn im lặng, cúi đầu.
Đối diện thế lực trấn giữ bốn chân giới cường đại, những tội dân Thần Nguyên Phế Địa không dám phản kháng.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn vâng theo của bốn người, ông lão chân vệ đã thói quen, xoay người nhoáng một cái, chớp mắt xông vào trung tâm phong hải, còn lại tám người cũng nhấc chân biến mất trong phong hải.
" Dựa theo ý của Âm Thánh chân nhân, nếu người này đầu tiên xuất hiện ở Tây Hoàn tinh vực, Hỏa Xích Tinh cũng thuộc Tây Hoàn, Âm Thánh chân giới chân vệ trấn thủ ta cũng hoàn toàn là Tây Hoàn, không cần để ý lệnh của nhân tinh, người này nếu có thể bắt được là tốt nhất! "
"Trên người hắn có bí ẩn mà chân nhân phải được đến, dĩ nhiên nếu không thể bắt được thì bí mật này chân nhân không có được, không thể cho ba chân giới khác có, chỉ đành giết chết hắn. "
"Còn việc treo giải thưởng truy nã, nếu không phải chân nhân áp chế, sợ là không chỉ lấy vài giới thạch bình thường làm mồi, không chỉ khiến sơ kỳ vị giới tội nhân động tâm. Tất cả cũng bởi chân nhân lo lắng người này bị giết trước nên đã chế tạo cơ hội cho chúng ta. "
"Cuộc chiến này lấy bắt giữ là chính! "
Khi chín người bước vào phong hải, truyền âm cho nhau. Mặc dù họ là chân vệ, nhưng đầu tiên bọn họ đến từ Âm Thánh chân giới, cho nên ý chỉ của Âm Thánh chân giới là điều ưu tiên nghe theo.
Khoảnh khắc chín người xâm nhập phong hải, Tô Minh ở sâu trong phong hải mắt lóe sát khí. Hắn hít sâu, ngồi khoanh chân, hai tay ấn pháp quyết đặt trên đầu gối, đôi mắt khép kín.
'Có thể thu lưới, chân vệ trung kỳ vị giới. Xích Hỏa Hầu, nếu ta có thể nuốt một người thì phải chăng có thể phá tan lần đầu tiên bão hòa, dùng thân thể bước vào vị giới?'
'Nếu ngươi có thể triển khai hoàn chỉnh địa văn thuật thì có ba phần khả năng đánh giết một cường giả trung kỳ vị giới, nhưng hiện tại ngươi chỉ là bão hòa, không kiếp phạt, chỉ có thể triển khai địa văn khởi thủ thức, không cách nào cắn nuốt được.'
"Ta muốn thử xem, nếu thành công thì càng tốt, lỡ như thất bại ngươi hãy kích phát đại tu ở tinh cầu này bị phong ấn chết đi hóa thành nguyên, mang ta na di đến vị trí phong nhãn truyền tống rời đi, đánh đòn cảnh cáo cho tất cả kẻ truy sát ở đây.'
'Được rồi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời kích phát nguyên phong ấn tinh cầu này." Giọng bình tĩnh của Xích Hỏa Hầu vang vọng trong tinh thần Tô Minh.
Tô Minh chậm rãi nâng hai tay lên, khoảnh khắc đó ngoài trung tam phong hải không còn gió, vùng đất trống trải có chín chỗ Tô Minh để lại mảnh vỡ trong khoảnh khắc phát ra ánh sáng chói lòa. Trừ chín chỗ này ra, trong trung tâm phong hải âm u có bốn chỗ tồn tại mảnh vụn, khoảnh khắc chớp lóe.
Tô Minh ngồi khoanh chân, tay phải giơ cao hơn tay trái ấn pháp quyết mạnh ấn xuống đất. Lập tức mặt đất phong hải bùng một tiếng, chỗ chín mảnh vụn bên ngoài phát ra tiếng rít sắc bén thành chín vệt đỏ lao vào trung tâm phong hải. Chín mảnh vụn ở chín nơi cùng rít gào lập tức khiến những tu sĩ chú ý, cùng nhìn sang. Họ thấy chín cầu vồng lao nhanh nhập vào trong phong hải.
" Đó là... "
/1485
|