" Hiên tôn truyền thừa... Nơi này... Nơi này là hiên tôn thần nguyên truyền thừa! Đây chính là dị địa, thì ra đây chính là dị địa!" Ông lão thì thào bỗng nhiên cười to, đôi mắt lộ vẻ kích động và hưng phấn.
Lão là vì tự do, bước vào dị địa Tây Hoàn cũng vì muốn bắt giữ Tô Minh mà thôi, nhưng không ngờ dị địa chính là thế này. Đối với lão có được cơ hội truyền thừa là khát vọng lão ước mơ đã lâu.
Nhưng khi lão cất tiếng cười thì bỗng một trong mười vạn bia đá xuất hiện từng khe hở, bên trong khe hở tràn ra máu tươi, tiếng hét thê thảm truyền ra từ bia đá lộ vẻ lưu luyến sinh mệnh.
Tô Minh nhìn chằm chằm bia đá truyền ra tiếng thê thảm, khi hắn nhìn rõ một tòa bia đá đó thì ngẩn ra, bản năng đưa mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông người run rẩy, đôi tay siết chặt đặt trên chân, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy dài, khóc không tiếng động. Bia đá truyền ra lưu luyến sinh mệnh là tấm bia cao hai vạn mét bên cạnh gã, bên trên có khắc tên Tư Mã Nguyệt. Hắn nhìn khe hở trên bia đá ngày càng nhiều, nhìn bên trên chảy máu, nước mắt gã đàn ông rơi ngày càng nhiều.
" Bảo trọng... "
Giọng ông lão yếu ớt khẽ truyền ra từ trong bia đá, thanh âm yếu ớt nên cô gái phía xa cười ha hả không nghe thấy, coi như là Tô Minh chỉ lờ mờ nghe được mà thôi, có thể nghe rõ ràng chỉ mình gã đàn ông. Bạn đang đọc truyện tại
Lão là vì tự do, bước vào dị địa Tây Hoàn cũng vì muốn bắt giữ Tô Minh mà thôi, nhưng không ngờ dị địa chính là thế này. Đối với lão có được cơ hội truyền thừa là khát vọng lão ước mơ đã lâu.
Nhưng khi lão cất tiếng cười thì bỗng một trong mười vạn bia đá xuất hiện từng khe hở, bên trong khe hở tràn ra máu tươi, tiếng hét thê thảm truyền ra từ bia đá lộ vẻ lưu luyến sinh mệnh.
Tô Minh nhìn chằm chằm bia đá truyền ra tiếng thê thảm, khi hắn nhìn rõ một tòa bia đá đó thì ngẩn ra, bản năng đưa mắt nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông người run rẩy, đôi tay siết chặt đặt trên chân, đôi mắt đỏ rực, nước mắt chảy dài, khóc không tiếng động. Bia đá truyền ra lưu luyến sinh mệnh là tấm bia cao hai vạn mét bên cạnh gã, bên trên có khắc tên Tư Mã Nguyệt. Hắn nhìn khe hở trên bia đá ngày càng nhiều, nhìn bên trên chảy máu, nước mắt gã đàn ông rơi ngày càng nhiều.
" Bảo trọng... "
Giọng ông lão yếu ớt khẽ truyền ra từ trong bia đá, thanh âm yếu ớt nên cô gái phía xa cười ha hả không nghe thấy, coi như là Tô Minh chỉ lờ mờ nghe được mà thôi, có thể nghe rõ ràng chỉ mình gã đàn ông. Bạn đang đọc truyện tại
/1485
|