Cầu Ma

Chương 856: Trở về Hỏa Xích Tinh

/1485


Người như vậy có thể tâm tư nặng, khi đó bái hắn làm chủ là vì đạt được che chở, thậm chí không tiếc đem đồng bạn âm thầm hại chết, để phòng ngừa người khác biết bí mật hắn là sơ đại giáng lâm. Như vậy thì Nhạc Hoành Bang trở thành người duy nhất biết việc của Tô Minh, cũng chừa một con đường cho gã bái hắn làm chủ. Thậm chí vì có được niềm tin của Tô Minh, Nhạc Hoành Bang không tiếc tặng ra pháp khí bảo mệnh để biểu đạt tấm lòng.

Loại người tình cách kiêu hùng như vậy thường thì thế nhân không thích, nhưng người nào không thích là bởi vì bản thân không thể áp chế người này, nên mới sinh lòng ghen ghét, cũng không muốn bên người tồn tại loại người này, cứ cảm giác ẩn giấu uy hiếp.

Nhưng trong mắt Tô Minh thì năm đó Nhạc Hoành Bang đi theo hắn rất nghe lời, cho dù hắn rời đi thì từ số lượng đá màu xanh có thể thấy ra gã vẫn chấp hành mệnh lệnh của hắn mấy trăm năm, mãi đến khi bị bắt nhốt vào đây mới tạm dừng.

Vậy nên mặc kệ tính cách của Nhạc Hoành Bang như thế nào, kiêu cùng cũng tốt, tiểu nhân cũng thế, gã nghe lời là đủ rồi. Người nghe lời bây giờ bị hành hạ thành như thế này, mấy trăm năm gặp được chuyện mặc dù Tô Minh không đồng tình, không nổi lên thương hại nhưng hắn có loại bao che khuyết điểm.

"Người của ta, không phải ai muốn thương tổn đều được." Tô Minh lạnh lùng nói, tay phải vung hướng Nhạc Hoành Bang.

Cái vung này Nhạc Hoành Bang ngã gục ở đó cảm nhận được sức sống dào dạt ùa vào người, chớp mắt thân thể gã mọc thịt, gã hoảng sợ phát hiện thân thể lập tức lành lặn lại, thậm chí tu vi tinh sâu hơn, hơi thở sơ kỳ vị giới bùng phát từ người gã.

Nhạc Hoành Bang cúi đầu nhìn thân hình mình, siết năm tay, cảm giác khống chế lực lượng điên cuồng sinh ra trong người, loại cường đại này gã chưa bao giờ có. Loại sung sướng toàn thân đầy sức sống hình thành đối nghịch hoàn toàn với mấy trăm năm hành hạ, khiến gã suýt ngửa đầu gào thét.

Nhạc Hoành Bang kích động nhìn Tô Minh, biểu tình và đáy lòng rung động thì hoàn toàn khác nhau. Trong lòng gã trình độ cường đại của Tô Minh khiến Nhạc Hoành Bang sợ hãi, phất tay có thể khiến gã hồi phục, rõ ràng tiêu diệt đơn giản hơn hồi phục nhiều, có thể thấy đối phương muốn giết gã chỉ phất tay là được.

"Cảm ơn chủ thượng cứu mạng!" Nhạc Hoành Bang không chút do dự lập tức quỳ hai gối lạy trước mặt Tô Minh, bver kích động là cố ý cho hắn thấy, thân hình run rẩy đè nén nỗi kính sợ hắn.

"Ta nghe nói có người muốn bày tiệc thọ, ngươi theo ta đi đi. "

Tô Minh bình tĩnh nói, xoay người đi hướng lối ra động đá vôi. Nhạc Hoành Bang vội vàng theo sau, tim đập nhanh, gã nghe hiểu lời Tô Minh nói. Khát vọng mãnh liệt tràn ngập tinh thần gã, hành hạ mấy trăm năm giờ rốt cuộc đến lúc đối phương trả lại.

"Triệu Quảng Hữu, ta muốn ngươi không qua được bữa tiệc thọ đó! "

Dãy núi trập trùng, cách núi bắt nhốt Nhạc Hoành Bang không xa, trong dãy núi ồn ào tiếng người. Có nhiều tu sĩ Hỏa Xích Tinh đều đến, chờ ba ngày sau tiệc thọ đưa lên quà mừng.

Đây là tiệc thọ của người mạnh nhất Hỏa Xích Tinh hiện nay, ngàn năm trước người này đột nhiên đến Hỏa Xích Tinh, dùng tu vi đỉnh sơ kỳ vị giới trực tiếp đè áp Mai Lan, càng phong ấn Nhạc Hoành Bang lúc đó mới vừa trở thành chủ vị giới, một phen trở thành người mạnh nhất, chiếm cứ nơi đây dựng sơn môn. Từ nay chỗ này gần như trở thành thánh địa cảu Hỏa Xích Tinh.

Hiện tại trong dãy núi có sơn môn, Tô Minh lững thững bước trên bậc thang, nhìn đỉnh núi. Tô Minh nhấc chân tiến tới, nhìn bầu trời mông lung, nhìn dãy núi phía xa, biểu tình như thường.

Nhạc Hoành Bang đi sau lưng Tô Minh, biểu tình cực kỳ cung kính, cúi đầu đi theo.

Hai người đi không nhanh, trên đường gặp nhiều tu sĩ tĩnh tọa xung quanh. Những tu sĩ ở khắp nơi trong dãy núi, chờ đợi tiệc thọ ba ngày sau.

Tùy theo Tô Minh và Nhạc Hoành Bang đi lên, có mấy tu sĩ khoanh chân nhỏ giọng thầm. Khi ánh mắt một người tùy ý liếc qua, rơi vào Nhạc Hoành Bang sau lưng Tô Minh thì ngẩn ra.

Mãi đến khi Tô Minh và Nhạc Hoành Bang đi xa gã mới thất thanh kêu lên.

"Nhạc...Nhạc Hoành Bang, người mới rồi là Nhạc Hoành Bang! "

"Cái gì? Nhạc Hoành Bang? Không phải mấy trăm năm trước gã đã bị Triệu Quảng Hữu đại nhân bắt nhốt, phong ấn rồi sao? "

Theo lời nói của người này, tu sĩ bên cạnh gã ai nấy biến sắc mặt cùng nhìn theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Tô Minh và Nhạc Hoành Bang.

Đân dần ngày càng nhiều người nhận ra Nhạc Hoành Bang trong hai người đi lên đỉnh núi, dù sao gã là người Hỏa Xích Tinh, mấy trăm năm khó bị người quên mất. Chậm rãi tiếng xôn xao biến thành rì rầm truyền khắp núi, có càng nhiều người biết chuyện này.

" Đúng là Nhạc Hoành Bang rồi, nhưng...người đi đằng trước là ai? "

" Xem bộ dạng Nhạc Hoành Bang cực kỳ cung kính với người đi trước, sao...sao thấy người này hơi quen mắt. "

"Ta cũng thấy khá quen, nhưng không nhớ khi nào gặp qua người này. Tuy nhiên, có thể khiến Nhạc Hoành Bang cung kính như vậy thì người này...A, ta nhớ ra rồi!!! "

" Mặc Tô, hắn là...Mặc Tô!!! "

Trong khoảnh khắc, người cả dãy núi lục lục thốt lên hai chữ Mặc Tô, dẫn lên tiếng xáo động, kinh sợ phát ra từ đáy lòng khiến đầu óc mọi người nổi lên chữ Mặc Tô, nghĩ đến rất nhiều điều, nghĩ đén tình hình năm đó và oanh động khắp Tây Hoàn.

"Có chuyện lớn rồi, Mặc Tô đại nhân là chủ của Nhạc Hoành Bang, Triệu Quảng Hữu đại nhân bắt nhốt Nhạc Hoành Bang mấy trăm năm, bây giờ Mặc Tô đại nhân trở về chắc chắn sẽ tính sổ! "

"Không ngờ Mặc Tô đại nhân đi ra khỏi dị địa Tây Hoàn, chuyện...chuyện này chắc chắn là oanh động thế lực trấn giữ bốn chân giới, chắc chắn sẽ dấy lên tai kiếp mới! "

Từng cầu vồng nhay chóng bay lên, hướng tới đỉnh núi nơi Tô Minh và Nhạc Hoành Bang đi, nhưng không dám tới gần sát. Trong ký ức của họ thì ngàn năm trước Mặc Tô giết người vô số, đồn rằng hắn đi qua đâu thường là tinh cầu tan vỡ, tất cả tu sĩ bên trong không ai sống sót.

Hiện tại, đỉnh cao nhất sơn môn, trong đại điện xây trên một khoảnh đá, kẻ mạnh nhất Hỏa Xích Tinh, Triệu Quảng Hữu đang ngồi trên ghế dựa lớn. Gã mặc áo dài hai màu xanh trắng giao nhau, bộ dạng trung niên nhưng mặt lấm tám mụn trông hơi bị xấu, gã đang nhìn tám thanh niên trước mặt.

Tám người này là đệ tử trên Hỏa Xích Tinh gã mới nhận, ai nấy cực kỳ điển trai. Triệu Quảng Hữu nhìn tám người, đáy mắt lóe tia kỳ dị.

" Sư phụ, người đến đưa lễ vật đã hơn ba ngàn, đặc biệt là mấy ngày này vẫn còn tiếp tục, dù sao đây là việc lớn oanh động cả Hỏa Xích Tinh. Đệ tử trước tiên cung chúc sư phụ thọ nguyên vô cương, thiên thu vạn đại. "

Đối diện đám đệ tử chúc mừng, Triệu Quảng Hữu cười ha ha, ánh mắt rơi vào người đứng cuối trong tám người.

"Nhạc Hoành Bang khai chưa? "

"Bẩm sư phụ, tên...tên này vẫn không nói gì, là đệ tử vô năng." Thanh niên bị Triệu Quảng Hữu nhìn vội cúi đầu nói, y chính là thanh niên lúc trước xuất hiện trước mặt Nhạc Hoành Bang.

Khi y thốt lời thì khoảnh khắc bên ngoài đại điện vang tiếng xôn xao và phá cửa liên tục, rất vang dội. Bạn đang đọc truyện tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status