Hai mắt Ách Thương phân thân nhắm nghiền.
Hai mắt Phệ Không phân thân cũng nhắm nghiền. Tất cả phân thân của Tô Minh đều nhắm nghiền.
Hồn hắn như có mắt, vào một khắc khi thấy biểu hiện lạnh lùng của Bạch Linh cũng nhắm mắt lại.
Đó là Bạch Linh, không phải Bạch Tố. Tô Minh không nhìn lầm.
Cũng như tu sĩ vốn không mộng nhưng Tô Minh lại có một giấc mộng, thời điểm tỉnh mộng, hỏi đó là chấp niệm của ai...
Hoặc cô là chấp niệm của hắn, hoặc vốn hắn là chấp niệm của nàng.
Tất cả không bừng tỉnh theo khi tỉnh mộng. Bên trong hư vô tan vỡ, năm tháng vẫn trôi qua như trước. Trong biển rộng ký ức kia, một chiếc thuyền lá vẫn lênh đênh như trước, theo thời gian dần chạy vào Thiên Hải.
Cô là ai. Câu hỏi này cũng không hiện lên quá lâu trong nội tâm Tô Minh thì đã có đáp án. Năm đó trên đại địa của Man tộc, cường giả Kiếp Nguyệt cảnh mang cho Tô Minh một hình ảnh, hắn đã thấy một nữ tử. cô là Bạch Linh, vừa là Bạch Tố, vừa là... Thánh nữ Phượng Môn của Đạo Thần chân giới.
Vừa là sư tỷ của Hứa Tuệ.
- Hóa ra đáp án lại là như vậy...
- Có thể ta đã không phải là ta năm đó. Ngàn năm trôi qua, ta đã hiểu rõ rất nhiều.
Tô Minh lắc đầu. Hắn bình tĩnh phát hiện ra, mình không ngờ lại không đau lòng, không có cảm giác trái tim như dao cắt ngày xưa.
Tựa như đáp án này hắn đã chuẩn bị sớm trong đáy lòng, dù bây giờ thấy được sự thật nhưng hắn quen với cô độc, kinh nghiệm càng nhiều, thế gian này cũng không còn chuyện gì có thể khiến hắn có cảm giác đau lòng như vậy nữa.
Mặc dù nữ tử có vẻ đẹp dã tính trước kia tại Ô Sơn đã gieo trồng trong mình một luồng ý niệm, xâm nhập ngàn năm, lúc gặp Bạch Tố tại Đệ Cửu Phong thì ý niệm này lại càng sâu...
Dường như có cách một thời gian, trong cõi u minh lại có một luồng lực lượng dẫn dắt Tô Minh nhớ lại ước định trong gió tuyết ngày xưa.
- Bạch Linh từ hồi nhỏ, Bạch Tố lúc thanh niên, cùng với... Thánh nữ Phượng môn tang thương hiện giờ. Chấp niệm thật sâu, từng bước một, liên tiếp luân hồi, đan tết thành tấm lưới ngàn năm.
- Không biết trên người Tô Minh ta cuối cùng có chuyện gì mà lại để cho Đế Thiên và Thánh nữ Phượng Môn chấp nhất như vậy.
Tô Minh cười cười.
Nếu như không phải có Tà nhãn thì Tô Minh có lẽ còn đang lừa gạt bản thân, tiếp tục suy tư, muốn tìm rõ thực hư ngàn năm. Hắn muốn lưu lại trong nội tâm một tình cảm tốt đẹp, không muốn bóc trần nó thành sự thần tàn khốc.
Hắn không muốn. Hắn không muốn...
Chỉ là tỉnh mộng cũng như đi ra từ bên trong hồng trần vậy.
Bên trong hồng trần, con người sẽ không quên ký ức hoài niệm, tương tư nhung nhớ nhưng lại không gặp gỡ.
Sau khi đi ra, không nhớ nhung, không tưởng niệm, không tương tư, không hiểu nhau, chỉ có quên đi rồi gặp lại như xa lạ.
Đã như vậy thì coi nhạt thăng trầm, mỉm cười đối mặt với kết cục đi. Mỉm cười tỉnh lại, ít đi vài phần chấp nhật lại có thêm vài phần thoải mái.
Ước định cuối cùng tới một ngày thực hiện. Nhưng thực hiện ước định cũng chỉ là khiến nhân sinh viên mãn chứ không phải là bởi một người nào đó.
Tô Minh đứng trên đá núi, đón ánh mặt trời, mái tóc dài tung bay trong gió. Chỉ là làn gió kia chỉ thổi tung sợi tóc của hắn, thổi bay góc áo chứ không động tới tâm của hắn được.
Dường như sợi tóc tung bay kia là ký ức của Tô Minh, dần bị thổi tan trong gió. Mà thứ thổi không tan được chính là hạt bụi bị đóng băng trên bầu trời kia.
Vì thế, lòng hắn bắt đầu trở nên lạnh như băng, bao phủ bản thân bởi tầng tầng lớp lớp băng.
Không mong đợi sẽ có cái gì tốt đẹp, sắc mặt cũng lạnh như băng theo trái tim, chỉ có nơi đáy lòng mà người ngoài không thể nhìn thấy, dưới ánh mặt trời tiến vào là tan chảy, từng giọt từng giọt, nhuộm đỏ khắp cả núi rừng.
Một tình cảm đã bị cắt đứt.
Một mối tình đầu mơ hồ, giống như nụ chưa nở hoa, đến ngàn năm sau vẫn chỉ còn cách tàn lụi.
Tô Minh nở nụ cười. Nụ cười kia không có vẻ khổ sở, chỉ nhàn nhạt, mang theo sự già nua, mang theo một tiếng thở dài.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, năm đó năm đó mình nghe thấy tiếng thở dài trong gió tuyết kia lại là của chính mình. Trên thực tế đó chính là tiếng thở dài của hắn... Bây giờ.
- Hóa ra ngay cả một tiếng thở dài cũng đến muộn trăm ngàn năm.
Tô Minh cười cười, dần cười thành tiếng ha hả. Tiếng cười của hắn vang vọng thiên địa, khiến cho buổi bình minh này tràn đầy tiếng cười của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Hai mắt Phệ Không phân thân cũng nhắm nghiền. Tất cả phân thân của Tô Minh đều nhắm nghiền.
Hồn hắn như có mắt, vào một khắc khi thấy biểu hiện lạnh lùng của Bạch Linh cũng nhắm mắt lại.
Đó là Bạch Linh, không phải Bạch Tố. Tô Minh không nhìn lầm.
Cũng như tu sĩ vốn không mộng nhưng Tô Minh lại có một giấc mộng, thời điểm tỉnh mộng, hỏi đó là chấp niệm của ai...
Hoặc cô là chấp niệm của hắn, hoặc vốn hắn là chấp niệm của nàng.
Tất cả không bừng tỉnh theo khi tỉnh mộng. Bên trong hư vô tan vỡ, năm tháng vẫn trôi qua như trước. Trong biển rộng ký ức kia, một chiếc thuyền lá vẫn lênh đênh như trước, theo thời gian dần chạy vào Thiên Hải.
Cô là ai. Câu hỏi này cũng không hiện lên quá lâu trong nội tâm Tô Minh thì đã có đáp án. Năm đó trên đại địa của Man tộc, cường giả Kiếp Nguyệt cảnh mang cho Tô Minh một hình ảnh, hắn đã thấy một nữ tử. cô là Bạch Linh, vừa là Bạch Tố, vừa là... Thánh nữ Phượng Môn của Đạo Thần chân giới.
Vừa là sư tỷ của Hứa Tuệ.
- Hóa ra đáp án lại là như vậy...
- Có thể ta đã không phải là ta năm đó. Ngàn năm trôi qua, ta đã hiểu rõ rất nhiều.
Tô Minh lắc đầu. Hắn bình tĩnh phát hiện ra, mình không ngờ lại không đau lòng, không có cảm giác trái tim như dao cắt ngày xưa.
Tựa như đáp án này hắn đã chuẩn bị sớm trong đáy lòng, dù bây giờ thấy được sự thật nhưng hắn quen với cô độc, kinh nghiệm càng nhiều, thế gian này cũng không còn chuyện gì có thể khiến hắn có cảm giác đau lòng như vậy nữa.
Mặc dù nữ tử có vẻ đẹp dã tính trước kia tại Ô Sơn đã gieo trồng trong mình một luồng ý niệm, xâm nhập ngàn năm, lúc gặp Bạch Tố tại Đệ Cửu Phong thì ý niệm này lại càng sâu...
Dường như có cách một thời gian, trong cõi u minh lại có một luồng lực lượng dẫn dắt Tô Minh nhớ lại ước định trong gió tuyết ngày xưa.
- Bạch Linh từ hồi nhỏ, Bạch Tố lúc thanh niên, cùng với... Thánh nữ Phượng môn tang thương hiện giờ. Chấp niệm thật sâu, từng bước một, liên tiếp luân hồi, đan tết thành tấm lưới ngàn năm.
- Không biết trên người Tô Minh ta cuối cùng có chuyện gì mà lại để cho Đế Thiên và Thánh nữ Phượng Môn chấp nhất như vậy.
Tô Minh cười cười.
Nếu như không phải có Tà nhãn thì Tô Minh có lẽ còn đang lừa gạt bản thân, tiếp tục suy tư, muốn tìm rõ thực hư ngàn năm. Hắn muốn lưu lại trong nội tâm một tình cảm tốt đẹp, không muốn bóc trần nó thành sự thần tàn khốc.
Hắn không muốn. Hắn không muốn...
Chỉ là tỉnh mộng cũng như đi ra từ bên trong hồng trần vậy.
Bên trong hồng trần, con người sẽ không quên ký ức hoài niệm, tương tư nhung nhớ nhưng lại không gặp gỡ.
Sau khi đi ra, không nhớ nhung, không tưởng niệm, không tương tư, không hiểu nhau, chỉ có quên đi rồi gặp lại như xa lạ.
Đã như vậy thì coi nhạt thăng trầm, mỉm cười đối mặt với kết cục đi. Mỉm cười tỉnh lại, ít đi vài phần chấp nhật lại có thêm vài phần thoải mái.
Ước định cuối cùng tới một ngày thực hiện. Nhưng thực hiện ước định cũng chỉ là khiến nhân sinh viên mãn chứ không phải là bởi một người nào đó.
Tô Minh đứng trên đá núi, đón ánh mặt trời, mái tóc dài tung bay trong gió. Chỉ là làn gió kia chỉ thổi tung sợi tóc của hắn, thổi bay góc áo chứ không động tới tâm của hắn được.
Dường như sợi tóc tung bay kia là ký ức của Tô Minh, dần bị thổi tan trong gió. Mà thứ thổi không tan được chính là hạt bụi bị đóng băng trên bầu trời kia.
Vì thế, lòng hắn bắt đầu trở nên lạnh như băng, bao phủ bản thân bởi tầng tầng lớp lớp băng.
Không mong đợi sẽ có cái gì tốt đẹp, sắc mặt cũng lạnh như băng theo trái tim, chỉ có nơi đáy lòng mà người ngoài không thể nhìn thấy, dưới ánh mặt trời tiến vào là tan chảy, từng giọt từng giọt, nhuộm đỏ khắp cả núi rừng.
Một tình cảm đã bị cắt đứt.
Một mối tình đầu mơ hồ, giống như nụ chưa nở hoa, đến ngàn năm sau vẫn chỉ còn cách tàn lụi.
Tô Minh nở nụ cười. Nụ cười kia không có vẻ khổ sở, chỉ nhàn nhạt, mang theo sự già nua, mang theo một tiếng thở dài.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra, năm đó năm đó mình nghe thấy tiếng thở dài trong gió tuyết kia lại là của chính mình. Trên thực tế đó chính là tiếng thở dài của hắn... Bây giờ.
- Hóa ra ngay cả một tiếng thở dài cũng đến muộn trăm ngàn năm.
Tô Minh cười cười, dần cười thành tiếng ha hả. Tiếng cười của hắn vang vọng thiên địa, khiến cho buổi bình minh này tràn đầy tiếng cười của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1485
|