Một bức họa vẽ chưa xong, không ngờ tâm thần Hứa Tuệ đã chấn động. Cô kinh ngạc nhìn Tô Minh. Cô tinh tường phát hiện ra người trước mặt vừa vẽ nét bút đầu tiên của bức tranh thì cả người đã như có biến hóa khó lường rồi!
Loại biến ảo này dường như là thân ảnh biến mất, thậm chí cả khí tức, linh hồn cũng biến mất sạch sẽ. Với sự liên hệ của Hứa Tuệ và phân thân tu vi của Tô Minh, không ngờ lại không phát giác ra chút nào.
Dường như đối phương ngồi ở kia nhưng lại như không tồn tại vậy.
Lại giống như hắn đã dung hợp với ngọn núi này, dung hợp với cả mặt đất này, bầu trời này, ánh mắt có thể chứng kiến tất cả mọi thứ dưới bầu trời xanh, thậm chí cả nước mưa, gió thổi tới kia cũng hoàn toàn dung nhập với hắn, tuy hai mà một.
Đây không phải là vẽ tranh mà đây là ghi ấn ký toàn bộ bát hoang từ trong gió, từ trong mưa, từ bầu trời, từ mặt đất, từ tất cả mọi thứ trong trời xanh này.
Càng khiến Hứa Tuệ phải hít sâu là Tô Minh trong mắt cô lúc này càng biến ảo khôn lường hơn, chỉ trong chớp mắt, tu vi toàn thân bỗng nhiên nổi lên sóng gió, cấp tốc tăng lên với một loại phương thức khiến cô giật mình!
Từ Vị Giới trung kỳ, không ngờ trong một thời gian rất ngắn đã tiếp cận gần vô hạn với Vị Giới hậu kỳ!
Loại tu hành này khiến trong đầu Hứa Tuệ lập tức hiện ra một từ.
- Đốn ngộ!
Đây là đốn ngộ. Ngoại trừ từ này ra, Hứa Tuệ rốt cục không tìm ra được từ nào khác để hình dung người này. Không có bất cứ đan dược nào, không tu hành nhiều, bỗng nhiên tu vi có thể bạo phát như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Loại biến ảo này dường như là thân ảnh biến mất, thậm chí cả khí tức, linh hồn cũng biến mất sạch sẽ. Với sự liên hệ của Hứa Tuệ và phân thân tu vi của Tô Minh, không ngờ lại không phát giác ra chút nào.
Dường như đối phương ngồi ở kia nhưng lại như không tồn tại vậy.
Lại giống như hắn đã dung hợp với ngọn núi này, dung hợp với cả mặt đất này, bầu trời này, ánh mắt có thể chứng kiến tất cả mọi thứ dưới bầu trời xanh, thậm chí cả nước mưa, gió thổi tới kia cũng hoàn toàn dung nhập với hắn, tuy hai mà một.
Đây không phải là vẽ tranh mà đây là ghi ấn ký toàn bộ bát hoang từ trong gió, từ trong mưa, từ bầu trời, từ mặt đất, từ tất cả mọi thứ trong trời xanh này.
Càng khiến Hứa Tuệ phải hít sâu là Tô Minh trong mắt cô lúc này càng biến ảo khôn lường hơn, chỉ trong chớp mắt, tu vi toàn thân bỗng nhiên nổi lên sóng gió, cấp tốc tăng lên với một loại phương thức khiến cô giật mình!
Từ Vị Giới trung kỳ, không ngờ trong một thời gian rất ngắn đã tiếp cận gần vô hạn với Vị Giới hậu kỳ!
Loại tu hành này khiến trong đầu Hứa Tuệ lập tức hiện ra một từ.
- Đốn ngộ!
Đây là đốn ngộ. Ngoại trừ từ này ra, Hứa Tuệ rốt cục không tìm ra được từ nào khác để hình dung người này. Không có bất cứ đan dược nào, không tu hành nhiều, bỗng nhiên tu vi có thể bạo phát như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/1485
|