Xúc động tuổi trẻ bây giờ đã bị mài bớt. Lần này Tô Minh đi trừ huyết nguyệt và thuật Hỏa Man có thể giúp đỡ A Công ra, muốn giết ngược lại là vì có tính toán riêng.
Hắn đoán, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trọng thương, mất ý chí chiến đấu, ba tộc nhân bên cạnh cũng là thế. Nhưng dù sao tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc không phải Man Sĩ bình thường, người này có thể làm đến chức tộc trưởng, trừ tu vi và là thuộc hạ đắc lực của Tất Đồ ra, trí tuệ không thua ai.
Nam Tùng có thể hù dọa một lúc, nhưng người này rất nhanh kịp phản ứng lại, đến khi đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc sẽ có hai lựa chọn. Thứ nhất là chờ viện binh phía sau cùng nhau tiến tới. Thứ hai là không chờ viện quân, hơi điều hòa lại lần nữa truy sát.
"Theo tình hình từ sau khi Tất Túc chết, chắc gã sẽ chọn con đường thứ hai!" Trong mắt Tô Minh lóe tia sáng, tiến lên thỉnh thoảng nhìn dấu vết xung quanh.
Những dấu chân hỗn loạn và cành cây khô bị gãy, có lẽ trong mắt người khác chẳng là gì, nhưng theo Tô Minh từ nhỏ đi trong rừng lại lộ rõ phương hướng bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chạy trốn.
Dù dấu chân trên mặt tuyết rối loạn, nhưng đa số là hướng về phía Tô Minh đi, chỉ có một số ít là hướng rừng cây trước mắt. Từ độ sâu cạn cho Tô Minh biết rất nhiều điều.
"Còn về Sơn Ngân…là gã lộ ra hướng di chuyển của tộc nhân, khiến Hắc Sơn bộ lạc thiết kế cạm bẫy, nhưng trên đường đi gã cũng có chém giết, bị thương không giống giả bộ. Thậm chí dường như gã chiến đấu với tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc rồi bị thương cũng là thật sự. Chỉ có như thế mới lừa được Nam Tùng gia gia, nhưng người này cuối cùng bị Nam Tùng gia gia phẫn nộ đánh một chưởng, hiện giờ đã kiệt lực. Nhưng Sơn Ngân, rốt cuộc vì sao ngươi phản bội Ô Sơn bộ lạc…" Trong mắt Tô Minh có đau khổ thù hận. Hắn không hiểu nổi rốt cuộc bởi vì sao.
Hắn luôn nhớ rõ Sơn Ngân từng làm nhiều chuyện vì tộc nhân. Đem thực vật cho người già trong bộ lạc, vì một câu của đám trẻ Lạp Tô mà vào rừng lấy rất nhiều răng dã thú. Trong tiếng hoan hô vui sướng của bọn trẻ, tuy mặt gã nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền hòa là không thể che giấu.
Người như thế, Tô Minh không nghĩ ra gã có lý do gì phản bội Ô Sơn bộ lạc, phản bội tộc nhân.
"Có lẽ trong lòng gã cũng phức tạp và giãy dụa. Trên đường gã giết không ít tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, lúc trước không để Bắc Lăng và Tiễn Thủ ở lại. Nhưng rốt cuộc gã nghĩ cái gì…" Tô Minh siết chặt nắm tay.
"Tuy nhiên, những điều này không đủ bù đắp cho việc gã phản bội. Gã…nhất định phải trả cái giá đã phản bội!" Ánh mắt Tô Minh lạnh lùng. Hắn hận Hắc Sơn bộ lạc nhưng bây giờ càng hận là kẻ phản bội Sơn Ngân!
Trong rừng nương theo dấu vết để lại, thân thể Tô Minh như u linh chớp mắt biến đổi, tốc độ ngày càng nhanh. Từ dấu chân trên mặt đất và chút ít dấu chân xung quanh, Tô Minh có thể chắc chắn bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cách không xa.
Nhưng dấu chân ngày càng sâu, đại biểu vết thương bốn người ngày càng nặng.
"Chúng sẽ tìm chỗ an toàn trị thương…" Tô Minh ngừng bước, cúi người nhìn trong dấu chân có giọt máu tươi hòa tan với tuyết đọng, vươn tay ấn ấn, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
"Máu chưa đông lại, ngay ở phía trước!" Tô Minh bật người dậy, đang muốn đuổi theo nhưng chợt dừng bước, biểu tình tiêu điều có đau thương.
Hắn nhìn thấy phía trước không xa, từng tộc nhân lựa chọn ở lại không muốn níu chân tộc nhân tiến lên. Những tộc nhân này đã chết, gục tại đó, người co ro, thân thể cứng ngắc.
Nhẹ bước qua, Tô Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc, hai mắt mở to không khép. Nếu không phải thân thể gục xuống, vậy trước khi chết, nhất định đôi mắt gã đã nhìn hướng tộc nhân rời đi, cầu ông trời phù hộ tộc nhân mình an toàn tới Phong Quyến.
Hắn đoán, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc trọng thương, mất ý chí chiến đấu, ba tộc nhân bên cạnh cũng là thế. Nhưng dù sao tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc không phải Man Sĩ bình thường, người này có thể làm đến chức tộc trưởng, trừ tu vi và là thuộc hạ đắc lực của Tất Đồ ra, trí tuệ không thua ai.
Nam Tùng có thể hù dọa một lúc, nhưng người này rất nhanh kịp phản ứng lại, đến khi đó, tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc sẽ có hai lựa chọn. Thứ nhất là chờ viện binh phía sau cùng nhau tiến tới. Thứ hai là không chờ viện quân, hơi điều hòa lại lần nữa truy sát.
"Theo tình hình từ sau khi Tất Túc chết, chắc gã sẽ chọn con đường thứ hai!" Trong mắt Tô Minh lóe tia sáng, tiến lên thỉnh thoảng nhìn dấu vết xung quanh.
Những dấu chân hỗn loạn và cành cây khô bị gãy, có lẽ trong mắt người khác chẳng là gì, nhưng theo Tô Minh từ nhỏ đi trong rừng lại lộ rõ phương hướng bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc chạy trốn.
Dù dấu chân trên mặt tuyết rối loạn, nhưng đa số là hướng về phía Tô Minh đi, chỉ có một số ít là hướng rừng cây trước mắt. Từ độ sâu cạn cho Tô Minh biết rất nhiều điều.
"Còn về Sơn Ngân…là gã lộ ra hướng di chuyển của tộc nhân, khiến Hắc Sơn bộ lạc thiết kế cạm bẫy, nhưng trên đường đi gã cũng có chém giết, bị thương không giống giả bộ. Thậm chí dường như gã chiến đấu với tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc rồi bị thương cũng là thật sự. Chỉ có như thế mới lừa được Nam Tùng gia gia, nhưng người này cuối cùng bị Nam Tùng gia gia phẫn nộ đánh một chưởng, hiện giờ đã kiệt lực. Nhưng Sơn Ngân, rốt cuộc vì sao ngươi phản bội Ô Sơn bộ lạc…" Trong mắt Tô Minh có đau khổ thù hận. Hắn không hiểu nổi rốt cuộc bởi vì sao.
Hắn luôn nhớ rõ Sơn Ngân từng làm nhiều chuyện vì tộc nhân. Đem thực vật cho người già trong bộ lạc, vì một câu của đám trẻ Lạp Tô mà vào rừng lấy rất nhiều răng dã thú. Trong tiếng hoan hô vui sướng của bọn trẻ, tuy mặt gã nghiêm nghị nhưng ánh mắt hiền hòa là không thể che giấu.
Người như thế, Tô Minh không nghĩ ra gã có lý do gì phản bội Ô Sơn bộ lạc, phản bội tộc nhân.
"Có lẽ trong lòng gã cũng phức tạp và giãy dụa. Trên đường gã giết không ít tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc, lúc trước không để Bắc Lăng và Tiễn Thủ ở lại. Nhưng rốt cuộc gã nghĩ cái gì…" Tô Minh siết chặt nắm tay.
"Tuy nhiên, những điều này không đủ bù đắp cho việc gã phản bội. Gã…nhất định phải trả cái giá đã phản bội!" Ánh mắt Tô Minh lạnh lùng. Hắn hận Hắc Sơn bộ lạc nhưng bây giờ càng hận là kẻ phản bội Sơn Ngân!
Trong rừng nương theo dấu vết để lại, thân thể Tô Minh như u linh chớp mắt biến đổi, tốc độ ngày càng nhanh. Từ dấu chân trên mặt đất và chút ít dấu chân xung quanh, Tô Minh có thể chắc chắn bốn người tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc cách không xa.
Nhưng dấu chân ngày càng sâu, đại biểu vết thương bốn người ngày càng nặng.
"Chúng sẽ tìm chỗ an toàn trị thương…" Tô Minh ngừng bước, cúi người nhìn trong dấu chân có giọt máu tươi hòa tan với tuyết đọng, vươn tay ấn ấn, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
"Máu chưa đông lại, ngay ở phía trước!" Tô Minh bật người dậy, đang muốn đuổi theo nhưng chợt dừng bước, biểu tình tiêu điều có đau thương.
Hắn nhìn thấy phía trước không xa, từng tộc nhân lựa chọn ở lại không muốn níu chân tộc nhân tiến lên. Những tộc nhân này đã chết, gục tại đó, người co ro, thân thể cứng ngắc.
Nhẹ bước qua, Tô Minh nhìn khuôn mặt quen thuộc, hai mắt mở to không khép. Nếu không phải thân thể gục xuống, vậy trước khi chết, nhất định đôi mắt gã đã nhìn hướng tộc nhân rời đi, cầu ông trời phù hộ tộc nhân mình an toàn tới Phong Quyến.
/1485
|