CHƯƠNG 17
Cẩu nhân cố gắng nhặt những hạt trân châu lên, sau đó cho cung nhân đặt lên bàn, hắn biết chủ nhân nhất định sẽ rất tức giận, tuyệt đối không dễ dàng buông tha hắn, hắn không sợ chết, nhưng không có nghĩa là hắn không sợ những thủ đoạn tra tấn vô cùng nhục nhã kia.
Tư Mã Ngung trở về, thần tình vốn đang tươi cười, nhưng khi nhìn thấy cẩu nhân quỳ gối trước giường, cùng với bên cạnh hắn là ngân bàn đựng trân châu, lập tức tiến lên dùng sức lắc thân thể hắn.
“Ngươi mau giải thích cho trẫm, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trân châu lại bị đứt?”. Tư Mã Ngung thấy hắn không quý trọng đồ vật mình tặng, phi thường tức giận, nhưng vẫn cho hắn cơ hội giải thích.
“Chủ nhân thứ tội, nô vừa rồi không cẩn thận dùng sức, thỉnh chủ nhân quở trách”. Hắn ai oán nói.
“Không cẩn thận, trẫm thấy ngươi là đang cố ý”. Tư Mã Ngung cảm thấy tâm ý của mình bị trêu chọc, bởi vậy phi thường phẫn nộ.
“Chủ nhân, không phải như vậy, nô không có lừa gạt chủ nhân”. Hắn gấp đến độ phát khóc.
“Tiện nô, câm miệng, trẫm đã nói không có sự chấp thuận của trẫm, không được phép cởi ra, nếu không trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi dám cố ý xả đoạn trân châu hạng luyện của chủ nhân tặng, quả thực là to gan. Trường An, tha con chó hoang này ra ngoài điện, cột vào trụ phơi nắng hai ngày, không được ăn uống, đánh một trăm trượng”. Tư Mã Ngung tàn khốc nói.
“Thánh Thượng, xử phạt này quá nặng, gần đây ánh nặng mặt trời rất nóng, nếu phơi nắng hai ngày, lão nô sợ là hắn sẽ chịu không nổi”. Lý Trường An sợ hãi nói.
“Không được cầu tình, ai cầu tình, cùng hắn đồng tội, lập tức tha ra ngoài, trẫm không muốn nhìn thấy tiện nô vong ân bội nghĩa này”. Y quyết định không được mềm lòng, ít nhất cũng phải chờ đến khi bình ổn mới tha thứ cho hắn.
Lý Trường An phân phó cung nhân đem hắn ra ngoài xử phạt, mà cung nhân hiện giờ đang do dự không biết có nên nói ra chân tướng hay không.
“Trường An, nơi đó tại sao lại có một khối mộc bài?”. Tư Mã Ngung ngồi trên ngai vàng, đột nhiên thấy chỗ góc tường có một miếng gỗ, vì thế cho Lý Trường An nhặt lên xem xét.
“Thánh Thượng, là mộc bài để xuất nhập cung. Mặt trên viết hai chữ Mộ Dung, cho nên khẳng định là của Mộ Dung công tử, lúc lão nô cùng Thánh Thượng vào triều không có phát hiện vật ấy, bởi vậy chỉ có thể là Mộ Dung công tử đã đến phòng ngủ khi Thánh Thượng đang lâm triều”. Lý Trường An phân tích phỏng đoán của mình.
Cung nhân nọ thấy Lý tổng quản nói đúng sự thật, chính mình tính ra cũng không có vi phạm lời hứa, vì thế lập tức quỳ xuống bẩm báo chuyện ban nãy.
“Buồn cười, quả thực tội đáng chết. Trường An, lập tức truyền lệnh đình chỉ hành hình, đem cẩu nhi trở về, phái người trói tiện nhân kia lại, áp tới gặp trẫm”. Tư Mã Ngung vì hiểu lầm hắn mà cảm thấy đau lòng.
“Đem roi của trẫm đến”. Hoàng đế quyết định đích thân xử trí Mộ Dung, phát tiết lửa giận trong lòng.
Lý Trường An ôm cẩu nhân đang nhắm chặt mắt vào, Tư Mã Ngung không nói nửa lời tiếp lấy hắn, đặt lên giường. Cả lưng và mông hắn đều bị một đạo hồng ngân che kín, xem ra đã chịu không ít đòn.
“Tại sao lại không nói cho trẫm? Trẫm cũng không phải là người không phân biệt được tốt xấu”. Tư Mã Ngung tuy cảm thấy hối hận, nhưng tự trọng của hoàng đế không cho phép y tỏ vẻ xin lỗi với nô lệ.
“Chủ nhân, nô quả thực đã sai”. Hắn nghĩ, chẳng lẽ ta có thể chỉ trích chủ nhân sao?.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này chờ xem, trẫm sẽ bồi thường ngươi”. Tư Mã Ngung đắp chăn lên người hắn.
Cẩu nhân cố gắng nhặt những hạt trân châu lên, sau đó cho cung nhân đặt lên bàn, hắn biết chủ nhân nhất định sẽ rất tức giận, tuyệt đối không dễ dàng buông tha hắn, hắn không sợ chết, nhưng không có nghĩa là hắn không sợ những thủ đoạn tra tấn vô cùng nhục nhã kia.
Tư Mã Ngung trở về, thần tình vốn đang tươi cười, nhưng khi nhìn thấy cẩu nhân quỳ gối trước giường, cùng với bên cạnh hắn là ngân bàn đựng trân châu, lập tức tiến lên dùng sức lắc thân thể hắn.
“Ngươi mau giải thích cho trẫm, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trân châu lại bị đứt?”. Tư Mã Ngung thấy hắn không quý trọng đồ vật mình tặng, phi thường tức giận, nhưng vẫn cho hắn cơ hội giải thích.
“Chủ nhân thứ tội, nô vừa rồi không cẩn thận dùng sức, thỉnh chủ nhân quở trách”. Hắn ai oán nói.
“Không cẩn thận, trẫm thấy ngươi là đang cố ý”. Tư Mã Ngung cảm thấy tâm ý của mình bị trêu chọc, bởi vậy phi thường phẫn nộ.
“Chủ nhân, không phải như vậy, nô không có lừa gạt chủ nhân”. Hắn gấp đến độ phát khóc.
“Tiện nô, câm miệng, trẫm đã nói không có sự chấp thuận của trẫm, không được phép cởi ra, nếu không trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi dám cố ý xả đoạn trân châu hạng luyện của chủ nhân tặng, quả thực là to gan. Trường An, tha con chó hoang này ra ngoài điện, cột vào trụ phơi nắng hai ngày, không được ăn uống, đánh một trăm trượng”. Tư Mã Ngung tàn khốc nói.
“Thánh Thượng, xử phạt này quá nặng, gần đây ánh nặng mặt trời rất nóng, nếu phơi nắng hai ngày, lão nô sợ là hắn sẽ chịu không nổi”. Lý Trường An sợ hãi nói.
“Không được cầu tình, ai cầu tình, cùng hắn đồng tội, lập tức tha ra ngoài, trẫm không muốn nhìn thấy tiện nô vong ân bội nghĩa này”. Y quyết định không được mềm lòng, ít nhất cũng phải chờ đến khi bình ổn mới tha thứ cho hắn.
Lý Trường An phân phó cung nhân đem hắn ra ngoài xử phạt, mà cung nhân hiện giờ đang do dự không biết có nên nói ra chân tướng hay không.
“Trường An, nơi đó tại sao lại có một khối mộc bài?”. Tư Mã Ngung ngồi trên ngai vàng, đột nhiên thấy chỗ góc tường có một miếng gỗ, vì thế cho Lý Trường An nhặt lên xem xét.
“Thánh Thượng, là mộc bài để xuất nhập cung. Mặt trên viết hai chữ Mộ Dung, cho nên khẳng định là của Mộ Dung công tử, lúc lão nô cùng Thánh Thượng vào triều không có phát hiện vật ấy, bởi vậy chỉ có thể là Mộ Dung công tử đã đến phòng ngủ khi Thánh Thượng đang lâm triều”. Lý Trường An phân tích phỏng đoán của mình.
Cung nhân nọ thấy Lý tổng quản nói đúng sự thật, chính mình tính ra cũng không có vi phạm lời hứa, vì thế lập tức quỳ xuống bẩm báo chuyện ban nãy.
“Buồn cười, quả thực tội đáng chết. Trường An, lập tức truyền lệnh đình chỉ hành hình, đem cẩu nhi trở về, phái người trói tiện nhân kia lại, áp tới gặp trẫm”. Tư Mã Ngung vì hiểu lầm hắn mà cảm thấy đau lòng.
“Đem roi của trẫm đến”. Hoàng đế quyết định đích thân xử trí Mộ Dung, phát tiết lửa giận trong lòng.
Lý Trường An ôm cẩu nhân đang nhắm chặt mắt vào, Tư Mã Ngung không nói nửa lời tiếp lấy hắn, đặt lên giường. Cả lưng và mông hắn đều bị một đạo hồng ngân che kín, xem ra đã chịu không ít đòn.
“Tại sao lại không nói cho trẫm? Trẫm cũng không phải là người không phân biệt được tốt xấu”. Tư Mã Ngung tuy cảm thấy hối hận, nhưng tự trọng của hoàng đế không cho phép y tỏ vẻ xin lỗi với nô lệ.
“Chủ nhân, nô quả thực đã sai”. Hắn nghĩ, chẳng lẽ ta có thể chỉ trích chủ nhân sao?.
“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này chờ xem, trẫm sẽ bồi thường ngươi”. Tư Mã Ngung đắp chăn lên người hắn.
/83
|