CHƯƠNG 28
Trong Ngự hoa viên, Tư Mã Ngung và cẩu nhân ngồi dưới đình ngắm trăng.
Tư Mã Khiêm mang theo Mộ Dung vui đùa bên phiến đá, còn Lý Trường An thì cùng đám người hầu phụng mệnh chờ ngoài đình.
“Ái phi, có phải ngươi rất hận trẫm không?”. Tư Mã Ngung trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Ngung, ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?”. Nếu chủ nhân nguyện ý nghe nói thật, hắn cũng nguyện ý nói ra tâm tư của mình.
“Vậy ngươi hãy nói thật đi, đã hơn mười năm, vậy là đủ rồi, không cần nói dối nữa”.
“Đúng vậy, ta hận ngươi, hận không thể một đao giết chết ngươi, sau đó thì tự sát. Mười năm qua, mỗi ngày ta đều sống trong sợ hãi, không biết khi nào sẽ bị ngươi tra tấn hay cường bạo, với bất luận kẻ nào, ta đều phải biểu hiện như cẩu, vẩy đuôi mừng chủ. Ta đánh mất tất cả tôn nghiêm làm người, ta vĩnh viễn nhớ rõ đêm hôm đó, bị ngươi đoạt đi lần đầu của mình như thế nào?”. Cẩu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Húc Nhi, ngươi biết không, năm đó trẫm cũng rất hận ngươi, thân tổ mẫu thế nhưng chưa bao giờ chiếu cố ta mà lại đối xử với ngươi như trân bảo, một hài đồng ba tuổi tầm thường cớ gì lại được phong hầu, có thể nhiều năm ở trong cung vua. Thế nhân chỉ biết đến An Lạc Hầu, không biết đến thái tử, trẫm hận ngươi đã đoạt hết vinh quang của trẫm”. Tư Mã Ngung lạnh nhạt nói.
“Năm đó sau biến cố, khi ngươi mang ta ra khỏi mật thất dưới giường thái hậu, ngươi đã có thể giết chết ta, nhưng ngươi không làm, bởi vì ngươi cho rằng giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, cho dù là lăng trì thì cũng chỉ đau hai ba ngày mà thôi, chỉ có hành hạ ta mới có thể giải được mối hận trong lòng ngươi, phải không?”. Hắn đã bình tĩnh lại.
“Đúng, trẫm vốn cho là như vậy, nhưng vô luận tra tấn ngươi thế nào, trẫm cũng không cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa trẫm sợ ngươi thoát khỏi trẫm, vì thế trẫm ngược đãi ngươi gấp bội, hy vọng ngươi sẽ thật tình khuất phục dưới chân trẫm, nhưng ngươi chưa từng”.
“Đôi khi trẫm cảm thấy đau lòng, muốn đối xử với ngươi thật tốt, nhưng tôn nghiêm của trẫm không cho phép, trẫm tự nói với mình: trẫm oán hận ngươi, không hề yêu ngươi. Ý đồ hủy diệt kia xuất hiện trong đầu khi ngươi sung sướng tiếp nhận phân thân của Quán Quân Hầu, trẫm hận không thể thao chết ngươi, nhưng khi thấy ngươi chết ngất, đổ máu không ngừng, trẫm rất sợ hãi và hối hận”.
“Trẫm đã giãy dụa, không chịu thừa nhận là yêu ngươi. Về sau lúc thì trẫm lấy lòng ngươi, lúc thì lại tra tấn ngươi, mãi đến khi trẫm biết ngươi thà chịu đòn chứ không chịu nói cho trẫm sự thật. Trẫm liền tự nhủ, không thể lừa gạt chính mình được nữa, tôn nghiêm của hoàng đế là cái gì? Trẫm nói cho ngươi, trẫm yêu Từ Húc”. Tư Mã Ngung dũng cảm nói ra lời nói mà y đã chất chứa trong lòng nhiều năm.
“Có nghĩa là việc này không phải một trò chơi, mà là sự thật? Bây giờ ngươi đang bày tỏ với ta sao?”. Cẩu nhân cảm thấy bối rối.
“Vậy ngươi sẽ làm ái nhân của trẫm chứ?”. Tư Mã Ngung mặt dày hỏi, chờ mong đáp án của hắn.
“Ta thật sự không biết, trước mắt ta chỉ muốn làm mẫu thân của Khiêm Nhi thôi, có thể chứ?”. Cẩu nhân đối với lời bày tỏ của hoàng đế chỉ cảm thấy trong lòng rối bời.
“Đương nhiên có thể, trẫm sẽ khiến ngươi toàn tâm toàn ý yêu trẫm, nhất định là như vậy”. Tư Mã Ngung phi thường cao hứng, Khiêm Nhi là hoàng nhi của trẫm, nguyện ý làm mẫu thân Khiêm Nhi, tức là làm hoàng hậu của trẫm.
“Vậy bây giờ ta có còn là nô lệ nữa không?”. Hắn hỏi.
“Dĩ nhiên là không”. Tư Mã Ngung vội vàng phủ nhận.
“Đây chính là ngươi nói nha, quân vô hý ngôn”. Cẩu nhân nở nụ cười.
Trong Ngự hoa viên, Tư Mã Ngung và cẩu nhân ngồi dưới đình ngắm trăng.
Tư Mã Khiêm mang theo Mộ Dung vui đùa bên phiến đá, còn Lý Trường An thì cùng đám người hầu phụng mệnh chờ ngoài đình.
“Ái phi, có phải ngươi rất hận trẫm không?”. Tư Mã Ngung trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
“Ngung, ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?”. Nếu chủ nhân nguyện ý nghe nói thật, hắn cũng nguyện ý nói ra tâm tư của mình.
“Vậy ngươi hãy nói thật đi, đã hơn mười năm, vậy là đủ rồi, không cần nói dối nữa”.
“Đúng vậy, ta hận ngươi, hận không thể một đao giết chết ngươi, sau đó thì tự sát. Mười năm qua, mỗi ngày ta đều sống trong sợ hãi, không biết khi nào sẽ bị ngươi tra tấn hay cường bạo, với bất luận kẻ nào, ta đều phải biểu hiện như cẩu, vẩy đuôi mừng chủ. Ta đánh mất tất cả tôn nghiêm làm người, ta vĩnh viễn nhớ rõ đêm hôm đó, bị ngươi đoạt đi lần đầu của mình như thế nào?”. Cẩu nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Húc Nhi, ngươi biết không, năm đó trẫm cũng rất hận ngươi, thân tổ mẫu thế nhưng chưa bao giờ chiếu cố ta mà lại đối xử với ngươi như trân bảo, một hài đồng ba tuổi tầm thường cớ gì lại được phong hầu, có thể nhiều năm ở trong cung vua. Thế nhân chỉ biết đến An Lạc Hầu, không biết đến thái tử, trẫm hận ngươi đã đoạt hết vinh quang của trẫm”. Tư Mã Ngung lạnh nhạt nói.
“Năm đó sau biến cố, khi ngươi mang ta ra khỏi mật thất dưới giường thái hậu, ngươi đã có thể giết chết ta, nhưng ngươi không làm, bởi vì ngươi cho rằng giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất, cho dù là lăng trì thì cũng chỉ đau hai ba ngày mà thôi, chỉ có hành hạ ta mới có thể giải được mối hận trong lòng ngươi, phải không?”. Hắn đã bình tĩnh lại.
“Đúng, trẫm vốn cho là như vậy, nhưng vô luận tra tấn ngươi thế nào, trẫm cũng không cảm thấy thỏa mãn, hơn nữa trẫm sợ ngươi thoát khỏi trẫm, vì thế trẫm ngược đãi ngươi gấp bội, hy vọng ngươi sẽ thật tình khuất phục dưới chân trẫm, nhưng ngươi chưa từng”.
“Đôi khi trẫm cảm thấy đau lòng, muốn đối xử với ngươi thật tốt, nhưng tôn nghiêm của trẫm không cho phép, trẫm tự nói với mình: trẫm oán hận ngươi, không hề yêu ngươi. Ý đồ hủy diệt kia xuất hiện trong đầu khi ngươi sung sướng tiếp nhận phân thân của Quán Quân Hầu, trẫm hận không thể thao chết ngươi, nhưng khi thấy ngươi chết ngất, đổ máu không ngừng, trẫm rất sợ hãi và hối hận”.
“Trẫm đã giãy dụa, không chịu thừa nhận là yêu ngươi. Về sau lúc thì trẫm lấy lòng ngươi, lúc thì lại tra tấn ngươi, mãi đến khi trẫm biết ngươi thà chịu đòn chứ không chịu nói cho trẫm sự thật. Trẫm liền tự nhủ, không thể lừa gạt chính mình được nữa, tôn nghiêm của hoàng đế là cái gì? Trẫm nói cho ngươi, trẫm yêu Từ Húc”. Tư Mã Ngung dũng cảm nói ra lời nói mà y đã chất chứa trong lòng nhiều năm.
“Có nghĩa là việc này không phải một trò chơi, mà là sự thật? Bây giờ ngươi đang bày tỏ với ta sao?”. Cẩu nhân cảm thấy bối rối.
“Vậy ngươi sẽ làm ái nhân của trẫm chứ?”. Tư Mã Ngung mặt dày hỏi, chờ mong đáp án của hắn.
“Ta thật sự không biết, trước mắt ta chỉ muốn làm mẫu thân của Khiêm Nhi thôi, có thể chứ?”. Cẩu nhân đối với lời bày tỏ của hoàng đế chỉ cảm thấy trong lòng rối bời.
“Đương nhiên có thể, trẫm sẽ khiến ngươi toàn tâm toàn ý yêu trẫm, nhất định là như vậy”. Tư Mã Ngung phi thường cao hứng, Khiêm Nhi là hoàng nhi của trẫm, nguyện ý làm mẫu thân Khiêm Nhi, tức là làm hoàng hậu của trẫm.
“Vậy bây giờ ta có còn là nô lệ nữa không?”. Hắn hỏi.
“Dĩ nhiên là không”. Tư Mã Ngung vội vàng phủ nhận.
“Đây chính là ngươi nói nha, quân vô hý ngôn”. Cẩu nhân nở nụ cười.
/83
|