Tại nhà nó,6:55
Cậu nhóc Nam Băng đang đợi nó trc cổng nhà. Thăng chăm chú nhìn nhà nó,đẹp thật! Hệt như 1 cung điện hoàn mỹ! Ngôi biệt thự còn to hơn nhà cậu, màu chủ đạo là màu trắng kem,thật mơ mộng!
7:00- Nó chưa xuống
7:15- Chưa một bóng dáng nào
7:30- Quả này kiểu j cx bị cho leo cây rùi
Cậu nhok thở dài chuẩn bị len xe về nhà thì...
- Cậu đợi tớ lâu chưa?!-Nó lên tiếng
-À...cx vừa mới thôi!- Băng
-Hồi nãy tớ mệt quá nên...! Xl nha!- Nó cười nhẹ(T/g: Anh ơi,nụ cười ngàn năm mới có 1 lần thui đó!!! Băng: Anh mày biết chứ!! Ôi hạnh phúc quá!!!!! T/g: Ngàn năm nhưng mà em cười còn đẹp hơn!*nhe răng* Băng: Ờ,mày cười đẹp!! Đẹp hơn quỷ khóc là cái chắc!!!)
- À phải rồi!! Đi nào!! Mình dẫn cậu đến 1 nơi!- Băng phấn khích kéo tay nó đi
Tại 1 góc khuất,
- Chết tiệt!!! Hàn Đông Minh, điều tra ngay cho tao đó là thằng nào!!
- Này, Vương Hạo Quân!! Có cần nghiêm trọng thế ko?! Mày đã chia tay rồi mà!?
- Hừ! Tao chưa bao giờ đồng ý chia tay! Chỉ là tao tạm thời rời xa cô ấy mà thôi!
***************************************
- Nè, nè!!- Nó thở hổn hển
-.........- Ko ai trả lời
- Ya!! Cậu dẫn tớ đi đâu?!- Nó
- Bờ sông!- Băng
Vậy sao ko đi bằng xe?!- Nó
- Ờ ha!! Cậu nhắc tớ mới nhớ!!- Băng tự đập vào trán mình một cái
- Xì! Đúng là cái đồ ngốc!!-Nó phì cười
- Ủa mà lạ nha!! Sao hòm nay cậu cười nhiều thế?!-Băng thắc mắc
- Nhìn...lạ sao?!- Nó hơi nhíu mày
- Ko phải lạ mà là quá lạ!!-Băng thốt lên
- Hahahahaha!! Tên ngốc này!! Mệt quá! Nghỉ chút đi!!- Nó ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh
- Tớ đi mua nc nghen!- Nam Băng nói rồi chạy vụt đi. Nó ngồi đăm chiêu 1 mình,lâu lắm rồi,nó mới cười nhiều như vậy! 4 năm qua, nó đã sống trg dằn vặt rất nhiều. Nghĩ đến hắn,nó lại khẽ thở dài
- Sao em lại thở dài như vậy?!- Nó bỗng nghe thấy 1 giọng nam trầm,trời sao giống giọng hắn thế!!!?? Nó thảng thốt quay lại.
Đúng rồi!! Đúng là hắn rồi!! Ng mà hằng nhớ mong bao đêm
- Anh...anh...anh- Nó ko thói lên lời
- Anh đã về rồi!- Hắn mỉm cười. Phải,hắn ko ai khác chính là Vương Hạo Quân- Ng yêu cũ của nó- ng mà nó vừa hận vừa yêu
- Anh...là ai?!- Nó nhanh chóng lấy lai sự lạnh lùng
- Thảo Nhi, anh biết em hận anh! Nhưng làm ơn...đừng tuyệt tình như vậy!- A
Hắn đau khổ nói
- Anh là ai?! Tại sao tôi phải tuyệt tình với 1 ng tôi ko có quen?!- Nó nhướn mày thách thức?!
- Thảo... Nhi...em...em đừng có như vậy!!- Hắn cố kìm nén cơn giận mà giọng nói có đôi phần run
- A, phải rồi! Anh là cái ng mà 4 năm trc nói yêu tôi, để tôi hi vọng trong đi sự viển vông, rồi... Đùng một cái! Anh bỏ tôi đi theo ng khác!!- Nó cay nghiệt nói
- Em ko thể tha thứ cho sao?!- Hắn
- Ha, bây giờ anh còn nói tôi có thể làm những điều rộng lượng vậy sao?! Nực cười! Anh có biết,cái cảm giác bị chính ng mà mình yêu thương lừa dối nó đau thế nào?! Anh có biết cái cảm giác tủi hoàn của tôi suốt 4 năm trời ko?! Ko! Làm sao anh biết đc, anh còn đang mải vui vẻ bên cô ng yêu xinh đẹp mà!- Nó bắt đầu cảm thấy mắt mình ươn ướt
- Nhi Nhi! Anh xl! Là anh sai!- Hắn hơi cúi đầu
- Hâhha!! Vương thiếu gia, anh đâu có sai! Là tôi sai!! Lẽ ra tôi phải xl mới đúng!- Nó đứng dậy,nhìn hắn bằng ánh mắt kinh thg-Vương thiếu gia,thật sự xl anh...vì đã yêu anh nhiều đến vậy!
- Nhi Nhi!- Hắn níu tay nó lại
- Tôi và anh...đã ko còn j để nói. Mong anh hãy bg ra!!-Nó kiên quyết. Hắn dần buông lơi cánh tay nó. Lòng nó chợt nói đau! Đúng,nó có là j của anh đâu?! Giọt nước mắt cam chịu lại rơi, làm ướt nhoè đi khuôn mặt
***********************************
Trong tình yêu,ko chỉ có 1 ng phải chịu đau,có đến 2 ng bị cơn đau giày vò. Họ sẽ ko nói ra mà chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi,xoá bớt đi dấu vết của một cuộc tình còn dang dở.
*************************************
Nam Băng thấy tất cả,nghe hết mọi thứ. Sở dĩ khi cậu mua nc về thì đã thấy bóng dáng 1 ng con trai,đang nhìn nó, ko phải ánh mắt si mê,đó là một cái nhìn đầy thương nhớ và giận hờn. Cậu bỗng cảm thấy vừa bất lực vừa khó hiểu. Bất lực vì,cậu tin chắc rằng tình yêu mà chàng trai đó dành cho nó còn lớn hơn cậu gấp nghìn lần,khó hiểu vì tại sao trái tim cậu lại có cảm giác nhoi nhói khi biết đó là ng ý mà Thảo Nhi yêu.
Cậu nhóc Nam Băng đang đợi nó trc cổng nhà. Thăng chăm chú nhìn nhà nó,đẹp thật! Hệt như 1 cung điện hoàn mỹ! Ngôi biệt thự còn to hơn nhà cậu, màu chủ đạo là màu trắng kem,thật mơ mộng!
7:00- Nó chưa xuống
7:15- Chưa một bóng dáng nào
7:30- Quả này kiểu j cx bị cho leo cây rùi
Cậu nhok thở dài chuẩn bị len xe về nhà thì...
- Cậu đợi tớ lâu chưa?!-Nó lên tiếng
-À...cx vừa mới thôi!- Băng
-Hồi nãy tớ mệt quá nên...! Xl nha!- Nó cười nhẹ(T/g: Anh ơi,nụ cười ngàn năm mới có 1 lần thui đó!!! Băng: Anh mày biết chứ!! Ôi hạnh phúc quá!!!!! T/g: Ngàn năm nhưng mà em cười còn đẹp hơn!*nhe răng* Băng: Ờ,mày cười đẹp!! Đẹp hơn quỷ khóc là cái chắc!!!)
- À phải rồi!! Đi nào!! Mình dẫn cậu đến 1 nơi!- Băng phấn khích kéo tay nó đi
Tại 1 góc khuất,
- Chết tiệt!!! Hàn Đông Minh, điều tra ngay cho tao đó là thằng nào!!
- Này, Vương Hạo Quân!! Có cần nghiêm trọng thế ko?! Mày đã chia tay rồi mà!?
- Hừ! Tao chưa bao giờ đồng ý chia tay! Chỉ là tao tạm thời rời xa cô ấy mà thôi!
***************************************
- Nè, nè!!- Nó thở hổn hển
-.........- Ko ai trả lời
- Ya!! Cậu dẫn tớ đi đâu?!- Nó
- Bờ sông!- Băng
Vậy sao ko đi bằng xe?!- Nó
- Ờ ha!! Cậu nhắc tớ mới nhớ!!- Băng tự đập vào trán mình một cái
- Xì! Đúng là cái đồ ngốc!!-Nó phì cười
- Ủa mà lạ nha!! Sao hòm nay cậu cười nhiều thế?!-Băng thắc mắc
- Nhìn...lạ sao?!- Nó hơi nhíu mày
- Ko phải lạ mà là quá lạ!!-Băng thốt lên
- Hahahahaha!! Tên ngốc này!! Mệt quá! Nghỉ chút đi!!- Nó ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh
- Tớ đi mua nc nghen!- Nam Băng nói rồi chạy vụt đi. Nó ngồi đăm chiêu 1 mình,lâu lắm rồi,nó mới cười nhiều như vậy! 4 năm qua, nó đã sống trg dằn vặt rất nhiều. Nghĩ đến hắn,nó lại khẽ thở dài
- Sao em lại thở dài như vậy?!- Nó bỗng nghe thấy 1 giọng nam trầm,trời sao giống giọng hắn thế!!!?? Nó thảng thốt quay lại.
Đúng rồi!! Đúng là hắn rồi!! Ng mà hằng nhớ mong bao đêm
- Anh...anh...anh- Nó ko thói lên lời
- Anh đã về rồi!- Hắn mỉm cười. Phải,hắn ko ai khác chính là Vương Hạo Quân- Ng yêu cũ của nó- ng mà nó vừa hận vừa yêu
- Anh...là ai?!- Nó nhanh chóng lấy lai sự lạnh lùng
- Thảo Nhi, anh biết em hận anh! Nhưng làm ơn...đừng tuyệt tình như vậy!- A
Hắn đau khổ nói
- Anh là ai?! Tại sao tôi phải tuyệt tình với 1 ng tôi ko có quen?!- Nó nhướn mày thách thức?!
- Thảo... Nhi...em...em đừng có như vậy!!- Hắn cố kìm nén cơn giận mà giọng nói có đôi phần run
- A, phải rồi! Anh là cái ng mà 4 năm trc nói yêu tôi, để tôi hi vọng trong đi sự viển vông, rồi... Đùng một cái! Anh bỏ tôi đi theo ng khác!!- Nó cay nghiệt nói
- Em ko thể tha thứ cho sao?!- Hắn
- Ha, bây giờ anh còn nói tôi có thể làm những điều rộng lượng vậy sao?! Nực cười! Anh có biết,cái cảm giác bị chính ng mà mình yêu thương lừa dối nó đau thế nào?! Anh có biết cái cảm giác tủi hoàn của tôi suốt 4 năm trời ko?! Ko! Làm sao anh biết đc, anh còn đang mải vui vẻ bên cô ng yêu xinh đẹp mà!- Nó bắt đầu cảm thấy mắt mình ươn ướt
- Nhi Nhi! Anh xl! Là anh sai!- Hắn hơi cúi đầu
- Hâhha!! Vương thiếu gia, anh đâu có sai! Là tôi sai!! Lẽ ra tôi phải xl mới đúng!- Nó đứng dậy,nhìn hắn bằng ánh mắt kinh thg-Vương thiếu gia,thật sự xl anh...vì đã yêu anh nhiều đến vậy!
- Nhi Nhi!- Hắn níu tay nó lại
- Tôi và anh...đã ko còn j để nói. Mong anh hãy bg ra!!-Nó kiên quyết. Hắn dần buông lơi cánh tay nó. Lòng nó chợt nói đau! Đúng,nó có là j của anh đâu?! Giọt nước mắt cam chịu lại rơi, làm ướt nhoè đi khuôn mặt
***********************************
Trong tình yêu,ko chỉ có 1 ng phải chịu đau,có đến 2 ng bị cơn đau giày vò. Họ sẽ ko nói ra mà chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi,xoá bớt đi dấu vết của một cuộc tình còn dang dở.
*************************************
Nam Băng thấy tất cả,nghe hết mọi thứ. Sở dĩ khi cậu mua nc về thì đã thấy bóng dáng 1 ng con trai,đang nhìn nó, ko phải ánh mắt si mê,đó là một cái nhìn đầy thương nhớ và giận hờn. Cậu bỗng cảm thấy vừa bất lực vừa khó hiểu. Bất lực vì,cậu tin chắc rằng tình yêu mà chàng trai đó dành cho nó còn lớn hơn cậu gấp nghìn lần,khó hiểu vì tại sao trái tim cậu lại có cảm giác nhoi nhói khi biết đó là ng ý mà Thảo Nhi yêu.
/14
|