Mệt mỏi quá!
Mỗi lần ứng phó với người kia xong, lúc nào cô cũng cảm thấy bản thân như mất đi một lượng sức lực thật lớn, sau đó sẽ không làm gì được.
Sau khi tiễn người khách không mời mà đến kia về rồi, Dụ Hoằng Băng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi trên sô pha trong phòng khách, đầu óc hỗn loạn, nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn, trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô không thích nhìn thấy ông ta, bởi vì như thế sẽ khiến cho tâm tình của cô dao động biến đổi lên xuống thất thường, mà từ trước đến nay cô không có thói quen hay nổi giận, cũng không thích nói năng vô lễ, ác ý với người khác. Nhưng mỗi lần cứ nhìn thấy ông ta, là cô không thể nào chịu được, tức giận dâng trào, cố tình làm cho ông ta mất đi tia hi vọng nhỏ nhoi, chỉ dốc lòng muốn bỏ chạy, như vậy ông ta sẽ không còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống bình yên của chị em cô nữa.
Cha mẹ lúc trước ly hôn với lý do chính là cha cô quá lăng nhăng ong bướm, hôn nhân vẫn không thể khiến cho ông ta an phận, hơn nữa về sau ông ấy còn khiến cho con gái người ta lớn bụng, người phụ nữ kia lại có tiền có thế, ông ta không còn cần phải tích dầu thắp đèn*, vì thế cha cô nhẫn tâm hạ quyết định lạnh lùng vứt bỏ bốn mẹ con họ.
Cô không biết phải đối mặt với người đàn ông mà cho đến chết mẹ cũng còn hận thù như thế nào, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình tha thứ cho ông ta, thậm chí, ba chị em cô từ lâu đã không gọi được tiếng “cha” thân thiết, thái độ lý trí nhất để đối mặt với ông ta chỉ là lạnh lùng im lặng.
Hôm nay nếu không phải Mạnh Tấn Bang mời ông ta vào nhà, thì chắc chắn cô sẽ không thèm để ý đến ông ấy, càng không có chuyện mời ông ấy lên nhà mình.
Ai da! Mạnh Tấn Bang!
Cô đột nhiên hoàn hồn, giật mình đứng dậy. Vừa rồi trong lúc khó chịu bực bội, có phải giọng cô đã có phần hơi gay gắt oán trách anh không nhỉ?
Nhất định là do ông ta tự nhận mình là cha của các cô cho nên anh ấy mới nhiệt tâm tiếp đón, mời ông ta vào nhà ngồi đợi, chuyện anh làm hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nha!
Hơn nữa người ngoài bình thường làm sao có thể ngờ được người cha kia lại chính là người mà cô không muốn gặp nhất!
Anh hoàn toàn không biết chuyện gì, sao cô lại có thể trách anh ấy như thế?
Nghĩ đến Mạnh Tấn Bang vô tội, thái độ của mình đối với anh ấy lại vô cùng hung hăng vô lý, trong lòng cô có chút hốt hoảng không yên, cô quyết định phải xuống lầu đền bù lại chuyện mình đã không phải.
Dưới lầu một…
Mạnh Tấn Bang sau khi tắm rửa qua loa, ngồi nghỉ ở phòng khách, cắn cắn từng miếng chocolate, cho dù TV vẫn mở nhưng tâm trạng cứ lo lắng không yên về tình hình diễn biến trên lầu hai, không hiểu người đàn ông tự nhận là cha của cô ấy đã đi rồi chưa?
Nhớ ngày đó, quần lót của cô vô tình rơi xuống trúng đầu anh, anh hung tợn dữ dằn chỉ trích la mắng, nhưng trước sau cô vẫn dùng vẻ mặt tươi cười ôn hòa đáp lại, thật lạ là tại sao hôm nay cô lại kích động đến như vậy, khiến anh phải kinh ngạc há hốc mồm sững sờ.
Sau đó, anh mới chợt nghĩ tới là nếu như cô đã không hoan nghênh người kia như vậy, hình như anh không nên để mình cô đối mặt với ông ta mới đúng.
Cho dù nghĩ được như thế thì đã sao chứ? Anh vẫn không dám gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có cần anh sang làm bạn chuyện trò hay không, vì anh sợ bị ghét bỏ, sợ bị cô mắng là nhiều chuyện!
Ai! Nói ra cũng thật kì quái, Mạnh Tấn Bang anh không sợ trời không sợ đất, thế mà chỉ mới được một thời gian đã phải lo lắng sắc mặt của người khác thế này ư?
Haizz, nhưng mà cũng thật hết cách, người khác nói anh khó chịu thế nào, máy móc cứng rắn ra sao cũng mặc, anh chỉ hi vọng mình không bị cô ghét là tốt!
Lúc nãy bị cô vô tình mắng một tiếng, anh chẳng những cảm thấy mình vô tội, đồng thời trong lòng cũng cảm giác chút thương tổn, cho nên tâm tình bây giờ rất là tệ. Có lẽ phải gặp cô giải thích một chút, anh biết là mình không có lỗi, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, anh đẩy cô vào tình thế bực bội quẫn bách là sự thật, hơn nữa chuyện này có thể sẽ khiến mối quan hệ giữa bọn họ trở nên khó xử, uổng công vun đắp tình cảm bấy lâu nay.
Chiếp chiếp chiếp . . . . . .
Bỗng nhiên nhất thời tiếng chuông vang lên tràn ngập ở trong phòng, tim anh khẽ đập loạn một nhịp, liền với tay tắt nhanh TV, chỉ hai ba bước là đã đi ra khỏi phòng làm việc, ngay cả hỏi danh tiếng cũng quên, cũng không nhìn qua mắt mèo nhỏ xem là ai đã vội vã mở cửa gặp khách.
"Là em sao!" Nhìn thấy người mình mong nhớ, tâm tình Mạnh tấn Bang phấn chấn lên hẳn, cả đôi mắt mở to sáng rỡ.
"Tôi vào trong có tiện không ạ?" Dụ Hoằng Băng ngượng ngùng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là được rồi." Anh lập tức khẽ nghiêng người nhường một lối đi cho khách. "Mời vào."
Dụ Hoằng Băng đi vào căn phòng làm việc đã không có một bóng người, ngồi xuống ở một bàn trà nhỏ được kê dưới sàn gần cửa sổ.
"Em có muốn uống chút gì không?" Anh nhìn về phía cô, phát hiện hốc mắt cô vẫn ửng đỏ, ngực anh không hiểu sao căng cứng lại, trong tim khẽ nhói đau từng cơn.
"Không cần đâu ạ." Cô nhướng mắt nhìn lên, xem kĩ có phải bởi vì vừa rồi mình ra về trong bực tức mà khiến anh trở nên xa cách, cô đợi đến lúc anh đã an tọa phía đối diện, mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện kia… Thực xin lỗi, vừa không tôi không phải cố ý bực tức với anh, chỉ là cảm xúc nhất thời không khống chế được."
Hiểu ra cô đến đây để hối lỗi, thì ra cô ấy cũng để ý đến cảm thụ của anh, trong lòng Mạnh Tấn Bang thấy dễ chịu thoải mái hơn nhiều.
"Không sao, tôi cũng có chỗ không đúng, chưa xác định rõ thân phận của đối phương mà đã tự ý giữ ông ấy lại." Anh cũng tự xét lại bản thân, nhận ra mình cũng có phần thiếu sót.
"Tôi biết anh chỉ có ý tốt thôi." Cô mím môi, cảm thấy tốt hơn là nên nói rõ cho anh biết để tránh về sau lại phát sinh những tình huống như thế này. "Nhưng mà, sau này lỡ như… có nhìn thấy ông ta đến thì anh cứ mặc kệ, đừng để ý làm gì."
“Được." Lộng xảo thành chuyên* cũng đã đủ xấu hổ, hiển nhiên là sẽ không có lần sau rồi. "Ông ta giả mạo cha của em sao?"
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ cô ấy phải bị người đàn ông kia hăm dọa gì đó , nếu không thái độ của Dụ Hoằng Băng đối với anh sao lại trở nên như thế.
Dụ Hoằng Băng cứng người nhìn về phía anh, im lặng thở dài.
Cô biết anh nhất định sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, dù sao thì anh cũng đã lỡ gặp mặt rồi, cứ khiến anh suy đoán lung tung thì thôi không bằng cứ nói toàn bộ sự thật cho anh ấy biết.
"Ông ta không có lừa anh, nhưng mà mấy chị em chúng tôi không thừa nhận người cha đó." Cô rầu rĩ giải thích.
Đáp án bất ngờ đến nỗi khiến Mạnh Tấn Bang sửng sốt giật mình.
Anh vội hỏi lại theo quán tính: "Tại sao?" Anh rất tò mò, rất quan tâm, thực lòng muốn biết thêm nhiều về cô.
Cô nhìn anh, hờ hững cười. "Anh muốn lấy câu chuyện xưa này làm linh cảm sáng tác sao?"
"A… Nếu không tiện thì không nói cũng không sao đâu." Mạnh Tấn Bang ý thức được quá tò mò chuyện riêng của người khác thì thật thất lễ, anh ngượng ngùng không tiếp tục truy vấn nữa.
"Không có gì tiện hay không tiện cả." Ngược lại, cô vẫn đáp tự nhiên, dù sao người làm sai trước không phải là mấy chị em cô, như thế có gì ngại mà không nói được. "Chúng tôi họ Dụ, là theo họ mẹ, còn ông ta họ Phương, năm ấy khi tôi được 7 tuổi, ông ta bởi vì ngoại tình đã thẳng thừng ly hôn với mẹ, sau đó bỏ rơi ba chị em chúng tôi…"
Mạnh Tấn Bang nghiêm túc lắng nghe cô thì thầm giãi bày thân thế, thời gian cứ chậm rãi trôi qua, anh cứ như thể cùng cô bước nhìn trở lại cái kí ức đau buồn ấy, cảm thụ được sâu sắc con đường gian khổ cô đã phải trải qua.
"Khó trách hôm nay sao em lại hành động như vậy." Nghe xong, cuối cùng anh có thể lý giải được phản ứng kích động của cô, không nghĩ tới sau tất cả mọi chuyện, cô vẫn có thể thản nhiên, ấm áp ôn nhu đến vậy. Quá khứ của cô khiến người khác phải chạnh lòng, càng phát hiện ra cô tuy là mềm mỏng dịu dàng yếu ớt như vậy, nhưng tính khí còn cứng rắn hơn so với rất nhiều người.
"Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này cho người khác nghe." Kì quái nhất chính là sau khi nói cho anh biết, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, bọn họ rõ ràng là quen biết chưa lâu, nhưng cô lại có thể tín nhiệm anh hoàn toàn tự nhiên như thể một người bạn già thân thiết lâu năm.
"Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật." Anh nháy mắt cười, không khí quanh họ cũng thoải mái hơn nhiều.
"Khúc mắc này có lẽ vĩnh viễn không bao giờ tôi có thể tháo gỡ được." Đôi môi đỏ mọng nhịn không được lại khẽ thở dài.
"Tôi sẽ không giả nhân giả nghĩa khuyên em làm hòa với cha mình, dù sao mọi người đã phải chịu khổ suốt hai mươi năm nay, người ngoài không ai có thể thấu hiểu rõ, nhưng nếu như em đã quyết định không tha thứ cho ông ấy, thì cũng đừng vì ông ta mà hao tổn tinh thần của mình."
Anh đứng trên lập trường của cô mà tự hỏi mình, giả dụ đặt bản thân vào hoàn cảnh như cô, nếu anh gặp phải chuyện như vậy, hiển nhiên cũng không thể khoan dung tha thứ, thậm chí thái độ sẽ gay gắt hơn nhiều, hôm nay cô ấy đã quá là khách khí lễ độ rồi.
"Đúng vậy, tôi hẳn là nên thờ ơ đi mọi chuyện, không thể mỗi lần cứ gặp ông ta lại ảnh hưởng đến tâm trạng của mình." Cô nhún vai, bởi vì có lẽ bản thân mình không đủ nhẫn tâm từ bỏ mà luôn cảm thấy phiền toái.
"Đúng vậy." Mạnh Tấn Bang tươi cười cổ động làm yên lòng cô, anh quyết định đổi chủ đề khác, có thể giúp tâm trạng ưu sầu của cô nhẹ bớt. "Em hẳn là còn chưa ăn đúng không? Chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa tối nhé?"
Đề tài đổi quá nhanh, cô chớp mắt, sững sờ hỏi lại: "Bây giờ sao?"
"Ừ, không phải đã nói là không để chuyện đó ảnh hưởng nữa sao? Đi thôi! Ăn thật nhiều vào, vứt hết mấy chuyện không thoải mái trong lòng."
Anh dứt khoát không tiếp nhận lời cự tuyệt, lập tức kéo cô ra cửa.
Đã là bạn, tốt nhất phải nên an ủi nhau, còn những việc khác thì hiện tại không cần nói tới.
Sau khi chia sẻ những tâm tư cảm xúc cùng nhau, khoảng cách giữa hai người dường như được thu ngắn lại, Dụ Hoằng Băng thỉnh thoảng vẫn thường ghé qua lầu một, tính cách bình dị gần gũi của cô dễ dàng nhanh chóng hòa nhập với các thành viên còn lại của công ty.
Sự xuất hiện của Dụ Hoằng Băng hệt như ánh rạng đông trong bóng đêm đen tối, như mặt trời ấm áp giữa mùa đông giá lạnh trong mắt nhóm trợ lý biên kịch.
Lỡ dại làm người nào đó phát cáu, phun lửa khắp nơi, nếu chỉ cần vừa khéo đúng lúc cô tới chơi thì lập tức phát huy được công năng đặc biệt của bình chữa, bởi vậy, mọi người không những nhiệt liệt hoan nghênh Dụ Hoằng Băng, thậm chí còn xem cô như bồ tát cứu khổ cứu nạn.
Nhưng mà, cô cũng không đến thường xuyên lắm, cho nên bình thường nếu như gặp phải thời điểm áp suất không khí thấp cực độ như thế thì bọn họ chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
"Đại ca, anh đã về rồi hả? Cuộc họp thế nào rồi? Đã quyết định chọn diễn viên nào chưa?"
Mạnh Tấn Bang mới định đi đến chỉnh lại máy điều hòa trong phòng, vừa nghe câu hỏi kia cất lên liền bực tức ngồi bệt xuống đất.
"Đừng hỏi nữa, thật là khủng khiếp." Anh cố gắng đè nén lại cảm giác mất kiên nhẫn trong lòng, tuy câu trả lời có phần đùa cợt, nhưng miệng vẫn ngậm chặt.
Đáp án kì quái kia lại càng khơi gợi sự tò mò của mọi người.
"Chuyện gì mà khủng khiếp thế? Bản thảo kịch bản của chúng ta không OK sao?"
"Hay là tiền thù lao bị cắt bớt?"
"Không phải là…"
Có lẽ là hôm nay mọi người nhất định không cam lòng lùi bước, vẫn tiếp tục thăm dò thông qua sắc mặt và lời nói của anh, bọn họ cứ bám sau đuôi Mạnh Tấn Banh, liên tục truy vấn không ngừng.
"Ngừng! Các người là ma chước sao? Cứ lải nhải chíu chít ồn ào chết người thế!" Mạnh Tấn Bang không thể nhịn được nữa, liền quát to cho bọn họ im lặng, khuôn mặt tuấn tú bây giờ đen sạm lại hệt như Bao Công.
Trong nháy mắt, mọi người câm như hến, lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Mạnh Tấn Bang sắc bén lướt nhìn bọn họ, hai ấn đường nhíu chặt lại cơ hồ có thể kẹp chết một con muỗi.
"Bản thảo kịch bản đã sớm được thông qua rồi, sao lại có thể không OK được chứ? Tiền thù lao thì trong hợp đồng đã ghi rõ, làm gì có chuyện nói cắt là cắt được, việc tôi đang tức tối bây giờ là…" Sắp nói tới trọng điểm thì anh lại giận dữ đập mạnh lên bàn. "Chết tiệt, tôi không có quyền quyết định việc tuyển lựa vai diễn."
"Á… Thế người nào đã được tuyển?" Cương Khoan lo lắng hỏi.
Kịch gia nào cũng muốn chọn lấy ứng cử viên mình nhìn trúng, nhưng mà mọi người đều hiểu được phương diện này còn liên quan tới rất nhiều thứ không thể lúc nào cũng hoàn toàn như ý được, ví dụ như thù lao, thời hạn hợp đồng, hay những vấn đề linh tinh khác, cho nên trong giai đoạn tuyển diễn viên chính thì bọn họ chỉ được phép nêu ý kiến đóng góp, chứ không có quyền quyết định cuối cùng.
Một bộ phim hay vở kịch nào muốn thành công, kịch bản rất quan trọng, nhưng diễn viên cũng không kém phần trọng yếu, cả hai đều cần để bổ trợ lẫn nhau. Nhìn thấy Mạnh Tấn Bang mất hứng như vậy, mọi người thật lo lắng kịch bản viết ra vừa rồi sẽ bị lãng phí mất.
"Người đó không phải là Phan Ny chứ?" Á Á không hổ danh là một phụ nữ tinh tế nhạy cảm, hơn nữa trước đây từng chứng kiến tận mắt đoạn quá khứ đau buồn đó, theo trực giác cô liền bật miệng hỏi.
Mỗi khi lo âu Mạnh Tấn Bang đều lôi mảnh chocolate mang bên mình ra ăn, một bên ra sức cắn cắn như trút căm phẫn, một bên hừ mũi lạnh nhạt. Nghe thấy cái tên kia thì lửa giận trong lòng càng phừng phực cháy, lần này nhà chế tác mơ ngủ lại chọn cô ta đảm nhiệm vai nữ chính thứ hai, gặp mặt sau này chắc chắn khó tránh khỏi, nghĩ đến là đủ thấy phiền rồi.
Không thấy trả lời có nghĩa là đã đoán đúng, mọi người cứ anh nhìn tôi, rồi tôi lại nhìn anh, trong lòng đều nghĩ không phải thần kì trùng hợp đến vậy chứ.
"Tạm thời nếu không bàn đến cuộc sống riêng tư của cô ta, thì quả thật kĩ năng diễn xuất của cô ta cũng không tệ…" Đại Văn cố tình bình luận một cách khách quan để làm yên lòng Mạnh Tấn Bang.
"Cái gì, sao lại là không tệ lắm, phải nói là vô cùng tinh túy, hoàn hảo hơn nhiều so với cuộc sống hằng ngày của cô ta." Á Á hừ lạnh đầy ẩn ý.
"Đại ca, thôi thì anh chịu thiệt mắt nhắm mắt mở, nghĩ thoáng một chút đi!" A Khoan an ủi.
Điện thoại trong văn phòng đột nhiên vang lên, Tiểu Khang lập tức chạy đến tiếp nghe, sau khi nói qua lại vài câu chào hỏi, cậu nhìn về phía Mạnh Tấn Bang với vẻ mặt đầy bối rối khó xử.
"Đại ca, là Phan Ny gọi tới, anh có muốn nghe không?" Cậu bấm nhẹ nút đợi, tạm thời để đối phương bên kia nghe nhạc dạo.
Mạnh Tấn Bang trố mắt, cô ta là nguyên nhân chính khiến anh khó chịu, không ngờ người đàn bà kia còn có mặt mũi gọi tới đây sao?
Anh giận sôi gan đi vào phòng làm việc của mình, tiếng đóng cửa rầm rung động cả phòng là câu trả lời cho Tiểu Khang.
"Nói với cô ta là cậu sẽ chuyển lời, kêu cô ta có gì cần thì nói với cậu là được rồi.” Á Á đầy kinh nghiệm lên tiếng dạy bảo Tiểu Khang cách ứng phó.
Tiểu Khang mếu mặt, cam chịu số phận, ngoan ngoãn trả lời điện thoại.
Ai ya, tại sao còn phải chuyển lời lại cho Đại ca nữa, bọn họ muốn cậu làm vật hi sinh sao?
"Ưm ưm… Cửa chính không đóng, cho nên tôi tự mình vào đây." Đúng lúc này, Dụ Hoằng Băng ngập ngừng do dự bước vào văn phòng, cất lên giọng nói dịu dàng ôn nhu, trong khoảnh khắc nhất thời dường như làm tan đi rất nhiều không khí u ám.
"Nhìn đi, ngay cả cửa nhà cũng quên khóa, có thể thấy anh ấy bực cỡ nào rồi." Đại Văn lắc đầu lẩm bẩm.
Cảm giác được bầu không khí có gì đó bất thường, Dụ Hoằng Băng giật mình hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không, không có việc gì đâu!" Mọi người siêu có ăn ý, trăm miệng một lời đáp lại lập tức, ngay cả bộ dáng giả tươi cười cũng hoàn toàn giống hệt nhau.
"A, vậy Tấn Bang có ở đây không ạ?" Tuy rằng cảm thấy được có điều là lạ, nhưng mọi người vẫn đồng thanh bảo không có gì, cho nên cô cũng không tiện hỏi.
"Ở bên trong." Mọi người chỉ tay vào khu vực đang báo động nguy hiểm.
Hắc hắc, không phải bọn họ có ý xấu, mà là sự xuất hiện của Dụ Hoằng Băng lúc này thật vừa vặn giúp bọn họ tiêu trừ bớt oán khí của Đại ca, hoặc nếu dập luôn được lửa giận thì càng tốt.
Dụ Hoằng Băng không nghi ngờ gì liền gõ cửa đi vào gặp anh, mọi người lập tức không hẹn mà gặp, hệt như con thỏ dựng lỗ tai dài của mình ra, hóng hớt kịch hay.
"Tôi không muốn nghe cái gì, lập tức biến khụ khụ khụ…" Vừa thấy cửa mở ra, tiếng thét to của anh lập tức im bặt, Mạnh Tấn Bang tự gây nghiệp chướng, bị chocolate làm sặc sụa, biểu cảm trên mặt nhìn rất buồn cười. "Hoằng Băng, em, khụ khụ khụ… sao lại đến đây?"
"Anh không phải hẹn tôi ra ngoài ăn tối, sẵn tiện cùng nhau đến cửa hàng chuyên bán dụng cụ làm vườn mua một ít cây cảnh mang về sao?" Dụ Hoằng Băng sửng sốt, không ngờ anh lại quên mất cuộc hẹn của họ.
"A, đúng rồi!" Anh một cái vỗ tay, đôi môi đẹp cong lên, lắc đầu bật cười. "Thật ngại quá, tôi giận quá mất khôn, thiếu chút nữa quên mất cuộc hẹn."
Từ sau lần ngập nước trước, anh sang bằng lại mảnh sân nhỏ trước nhà, tránh trường hợp lại ngập úng lần nữa, cá chép lại thừa cơ tràn vào chơi đùa. Nhưng mà sau khi lấp lại hoàn hảo, nhìn có vẻ không được đẹp lắm, vì thế hai người nhân tiện một bữa ngồi nói chuyện phiếm đưa ra quyết định sẽ cùng nhau đi đến một cửa hàng chuyên bán dụng cụ làm vườn để xem thử có những loại nào hay không.
Cô quan tâm hỏi. "Khó trách không khí lúc nãy là lạ sao đó, anh đang tức cái gì thế?"
"Chỉ là chuyện ruồi muỗi, không đáng nhắc tới đâu." Anh khoát tay, hai người sắp ra ngoài với nhau, anh không muốn làm cho tâm trạng của cô phải chịu ảnh hưởng, cũng không hi vọng chuyện bạn gái trước sẽ khiến cô e ngại.
"Nếu anh đã nói chỉ là chuyện nhỏ, vậy thì đừng để nó ảnh hưởng tới tâm tình của anh và bầu không khí làm việc của mọi người." Dụ Hoằng Băng cười nhẹ khuyên giải, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sát, khuôn mặt thanh lệ khuôn mặt phát ra hào quang dịu dàng, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy nhu hòa bình tĩnh.
Nhìn cô thùy mị an ủi mình, lại đối chiếu so sánh với cái người nào đó đáng ghét, Mạnh Tấn Bang phát hiện bản thân mình đã thích người con gái trước mặt này đến cỡ nào, cho nên chỉ vừa thấy cô đến mà hệt như được dùng thần dược đặc hiệu, tâm tình anh trở nên vô cùng tốt, buồn bực ban nãy được đánh tan không ít.
Cũng bởi vì thích cô, mới có thói quen thích ở chung với cô, còn làm một việc xưa nay chưa từng có là cho phép cô thoải mái vào phòng làm việc của mình một cách bình thường thoải mái như đi vào nhà bếp.
"Nói cũng đúng, chúng ta xuất phát thôi." Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng lúc này bất giác mỉm cười, anh nhẹ nhàng choàng qua vai cô, bước ra khỏi phòng làm việc, bắt gặp đám trợ lý đang vểnh tai nghe lén hội thoại giữa bọn họ, thấy anh đi ra vội vàng giả vờ ngó lơ, anh hé môi mỉm cười, lên tiếng nhắn nhủ lại: "Nếu mọi người đều nhàn rỗi không còn việc gì để làm thì mau về nhà sớm đi, tôi phải đi ra ngoài một chút, nhớ kĩ khóa cửa cẩn thận đấy.”
"A, được được." Mọi người hòa giọng ủng hộ, nhìn vẻ mặt tươi cười của anh, trong lòng họ đầy kinh ngạc, nhưng phải cố trấn tĩnh, đợi anh ra khỏi cửa rồi mới bắt đầu xúm lại líu ríu tám chuyện.
"Oa oa, đó là cùng một người sao?"
"Mới vừa rồi bộ dạng còn tức giận đùng đùng, vừa gặp Hoằng Băng đã cười híp cả mắt!"
"Thay đổi thiệt quá lớn đó nha?"
"Về sau nếu Đại ca phát cáu, lập tức trực tiếp mời Hoằng Băng xuống đây dập lửa là yên chuyện."
"Phải thỉnh cô ấy lên xuống lầu thật phiền phức nha, trực tiếp mai mối họ thành một đôi, để cô ấy trấn thủ trong phòng làm việc là tốt nhất."
"Đúng đúng đúng, ý kiến hay nha…"
Mỗi lần ứng phó với người kia xong, lúc nào cô cũng cảm thấy bản thân như mất đi một lượng sức lực thật lớn, sau đó sẽ không làm gì được.
Sau khi tiễn người khách không mời mà đến kia về rồi, Dụ Hoằng Băng ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi trên sô pha trong phòng khách, đầu óc hỗn loạn, nhiều thứ cảm xúc trộn lẫn, trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô không thích nhìn thấy ông ta, bởi vì như thế sẽ khiến cho tâm tình của cô dao động biến đổi lên xuống thất thường, mà từ trước đến nay cô không có thói quen hay nổi giận, cũng không thích nói năng vô lễ, ác ý với người khác. Nhưng mỗi lần cứ nhìn thấy ông ta, là cô không thể nào chịu được, tức giận dâng trào, cố tình làm cho ông ta mất đi tia hi vọng nhỏ nhoi, chỉ dốc lòng muốn bỏ chạy, như vậy ông ta sẽ không còn tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống bình yên của chị em cô nữa.
Cha mẹ lúc trước ly hôn với lý do chính là cha cô quá lăng nhăng ong bướm, hôn nhân vẫn không thể khiến cho ông ta an phận, hơn nữa về sau ông ấy còn khiến cho con gái người ta lớn bụng, người phụ nữ kia lại có tiền có thế, ông ta không còn cần phải tích dầu thắp đèn*, vì thế cha cô nhẫn tâm hạ quyết định lạnh lùng vứt bỏ bốn mẹ con họ.
Cô không biết phải đối mặt với người đàn ông mà cho đến chết mẹ cũng còn hận thù như thế nào, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình tha thứ cho ông ta, thậm chí, ba chị em cô từ lâu đã không gọi được tiếng “cha” thân thiết, thái độ lý trí nhất để đối mặt với ông ta chỉ là lạnh lùng im lặng.
Hôm nay nếu không phải Mạnh Tấn Bang mời ông ta vào nhà, thì chắc chắn cô sẽ không thèm để ý đến ông ấy, càng không có chuyện mời ông ấy lên nhà mình.
Ai da! Mạnh Tấn Bang!
Cô đột nhiên hoàn hồn, giật mình đứng dậy. Vừa rồi trong lúc khó chịu bực bội, có phải giọng cô đã có phần hơi gay gắt oán trách anh không nhỉ?
Nhất định là do ông ta tự nhận mình là cha của các cô cho nên anh ấy mới nhiệt tâm tiếp đón, mời ông ta vào nhà ngồi đợi, chuyện anh làm hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nha!
Hơn nữa người ngoài bình thường làm sao có thể ngờ được người cha kia lại chính là người mà cô không muốn gặp nhất!
Anh hoàn toàn không biết chuyện gì, sao cô lại có thể trách anh ấy như thế?
Nghĩ đến Mạnh Tấn Bang vô tội, thái độ của mình đối với anh ấy lại vô cùng hung hăng vô lý, trong lòng cô có chút hốt hoảng không yên, cô quyết định phải xuống lầu đền bù lại chuyện mình đã không phải.
Dưới lầu một…
Mạnh Tấn Bang sau khi tắm rửa qua loa, ngồi nghỉ ở phòng khách, cắn cắn từng miếng chocolate, cho dù TV vẫn mở nhưng tâm trạng cứ lo lắng không yên về tình hình diễn biến trên lầu hai, không hiểu người đàn ông tự nhận là cha của cô ấy đã đi rồi chưa?
Nhớ ngày đó, quần lót của cô vô tình rơi xuống trúng đầu anh, anh hung tợn dữ dằn chỉ trích la mắng, nhưng trước sau cô vẫn dùng vẻ mặt tươi cười ôn hòa đáp lại, thật lạ là tại sao hôm nay cô lại kích động đến như vậy, khiến anh phải kinh ngạc há hốc mồm sững sờ.
Sau đó, anh mới chợt nghĩ tới là nếu như cô đã không hoan nghênh người kia như vậy, hình như anh không nên để mình cô đối mặt với ông ta mới đúng.
Cho dù nghĩ được như thế thì đã sao chứ? Anh vẫn không dám gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có cần anh sang làm bạn chuyện trò hay không, vì anh sợ bị ghét bỏ, sợ bị cô mắng là nhiều chuyện!
Ai! Nói ra cũng thật kì quái, Mạnh Tấn Bang anh không sợ trời không sợ đất, thế mà chỉ mới được một thời gian đã phải lo lắng sắc mặt của người khác thế này ư?
Haizz, nhưng mà cũng thật hết cách, người khác nói anh khó chịu thế nào, máy móc cứng rắn ra sao cũng mặc, anh chỉ hi vọng mình không bị cô ghét là tốt!
Lúc nãy bị cô vô tình mắng một tiếng, anh chẳng những cảm thấy mình vô tội, đồng thời trong lòng cũng cảm giác chút thương tổn, cho nên tâm tình bây giờ rất là tệ. Có lẽ phải gặp cô giải thích một chút, anh biết là mình không có lỗi, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, anh đẩy cô vào tình thế bực bội quẫn bách là sự thật, hơn nữa chuyện này có thể sẽ khiến mối quan hệ giữa bọn họ trở nên khó xử, uổng công vun đắp tình cảm bấy lâu nay.
Chiếp chiếp chiếp . . . . . .
Bỗng nhiên nhất thời tiếng chuông vang lên tràn ngập ở trong phòng, tim anh khẽ đập loạn một nhịp, liền với tay tắt nhanh TV, chỉ hai ba bước là đã đi ra khỏi phòng làm việc, ngay cả hỏi danh tiếng cũng quên, cũng không nhìn qua mắt mèo nhỏ xem là ai đã vội vã mở cửa gặp khách.
"Là em sao!" Nhìn thấy người mình mong nhớ, tâm tình Mạnh tấn Bang phấn chấn lên hẳn, cả đôi mắt mở to sáng rỡ.
"Tôi vào trong có tiện không ạ?" Dụ Hoằng Băng ngượng ngùng mở miệng hỏi.
"Đương nhiên là được rồi." Anh lập tức khẽ nghiêng người nhường một lối đi cho khách. "Mời vào."
Dụ Hoằng Băng đi vào căn phòng làm việc đã không có một bóng người, ngồi xuống ở một bàn trà nhỏ được kê dưới sàn gần cửa sổ.
"Em có muốn uống chút gì không?" Anh nhìn về phía cô, phát hiện hốc mắt cô vẫn ửng đỏ, ngực anh không hiểu sao căng cứng lại, trong tim khẽ nhói đau từng cơn.
"Không cần đâu ạ." Cô nhướng mắt nhìn lên, xem kĩ có phải bởi vì vừa rồi mình ra về trong bực tức mà khiến anh trở nên xa cách, cô đợi đến lúc anh đã an tọa phía đối diện, mới chậm rãi mở miệng: "Chuyện kia… Thực xin lỗi, vừa không tôi không phải cố ý bực tức với anh, chỉ là cảm xúc nhất thời không khống chế được."
Hiểu ra cô đến đây để hối lỗi, thì ra cô ấy cũng để ý đến cảm thụ của anh, trong lòng Mạnh Tấn Bang thấy dễ chịu thoải mái hơn nhiều.
"Không sao, tôi cũng có chỗ không đúng, chưa xác định rõ thân phận của đối phương mà đã tự ý giữ ông ấy lại." Anh cũng tự xét lại bản thân, nhận ra mình cũng có phần thiếu sót.
"Tôi biết anh chỉ có ý tốt thôi." Cô mím môi, cảm thấy tốt hơn là nên nói rõ cho anh biết để tránh về sau lại phát sinh những tình huống như thế này. "Nhưng mà, sau này lỡ như… có nhìn thấy ông ta đến thì anh cứ mặc kệ, đừng để ý làm gì."
“Được." Lộng xảo thành chuyên* cũng đã đủ xấu hổ, hiển nhiên là sẽ không có lần sau rồi. "Ông ta giả mạo cha của em sao?"
Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có lẽ cô ấy phải bị người đàn ông kia hăm dọa gì đó , nếu không thái độ của Dụ Hoằng Băng đối với anh sao lại trở nên như thế.
Dụ Hoằng Băng cứng người nhìn về phía anh, im lặng thở dài.
Cô biết anh nhất định sẽ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, dù sao thì anh cũng đã lỡ gặp mặt rồi, cứ khiến anh suy đoán lung tung thì thôi không bằng cứ nói toàn bộ sự thật cho anh ấy biết.
"Ông ta không có lừa anh, nhưng mà mấy chị em chúng tôi không thừa nhận người cha đó." Cô rầu rĩ giải thích.
Đáp án bất ngờ đến nỗi khiến Mạnh Tấn Bang sửng sốt giật mình.
Anh vội hỏi lại theo quán tính: "Tại sao?" Anh rất tò mò, rất quan tâm, thực lòng muốn biết thêm nhiều về cô.
Cô nhìn anh, hờ hững cười. "Anh muốn lấy câu chuyện xưa này làm linh cảm sáng tác sao?"
"A… Nếu không tiện thì không nói cũng không sao đâu." Mạnh Tấn Bang ý thức được quá tò mò chuyện riêng của người khác thì thật thất lễ, anh ngượng ngùng không tiếp tục truy vấn nữa.
"Không có gì tiện hay không tiện cả." Ngược lại, cô vẫn đáp tự nhiên, dù sao người làm sai trước không phải là mấy chị em cô, như thế có gì ngại mà không nói được. "Chúng tôi họ Dụ, là theo họ mẹ, còn ông ta họ Phương, năm ấy khi tôi được 7 tuổi, ông ta bởi vì ngoại tình đã thẳng thừng ly hôn với mẹ, sau đó bỏ rơi ba chị em chúng tôi…"
Mạnh Tấn Bang nghiêm túc lắng nghe cô thì thầm giãi bày thân thế, thời gian cứ chậm rãi trôi qua, anh cứ như thể cùng cô bước nhìn trở lại cái kí ức đau buồn ấy, cảm thụ được sâu sắc con đường gian khổ cô đã phải trải qua.
"Khó trách hôm nay sao em lại hành động như vậy." Nghe xong, cuối cùng anh có thể lý giải được phản ứng kích động của cô, không nghĩ tới sau tất cả mọi chuyện, cô vẫn có thể thản nhiên, ấm áp ôn nhu đến vậy. Quá khứ của cô khiến người khác phải chạnh lòng, càng phát hiện ra cô tuy là mềm mỏng dịu dàng yếu ớt như vậy, nhưng tính khí còn cứng rắn hơn so với rất nhiều người.
"Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi kể chuyện này cho người khác nghe." Kì quái nhất chính là sau khi nói cho anh biết, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, bọn họ rõ ràng là quen biết chưa lâu, nhưng cô lại có thể tín nhiệm anh hoàn toàn tự nhiên như thể một người bạn già thân thiết lâu năm.
"Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật." Anh nháy mắt cười, không khí quanh họ cũng thoải mái hơn nhiều.
"Khúc mắc này có lẽ vĩnh viễn không bao giờ tôi có thể tháo gỡ được." Đôi môi đỏ mọng nhịn không được lại khẽ thở dài.
"Tôi sẽ không giả nhân giả nghĩa khuyên em làm hòa với cha mình, dù sao mọi người đã phải chịu khổ suốt hai mươi năm nay, người ngoài không ai có thể thấu hiểu rõ, nhưng nếu như em đã quyết định không tha thứ cho ông ấy, thì cũng đừng vì ông ta mà hao tổn tinh thần của mình."
Anh đứng trên lập trường của cô mà tự hỏi mình, giả dụ đặt bản thân vào hoàn cảnh như cô, nếu anh gặp phải chuyện như vậy, hiển nhiên cũng không thể khoan dung tha thứ, thậm chí thái độ sẽ gay gắt hơn nhiều, hôm nay cô ấy đã quá là khách khí lễ độ rồi.
"Đúng vậy, tôi hẳn là nên thờ ơ đi mọi chuyện, không thể mỗi lần cứ gặp ông ta lại ảnh hưởng đến tâm trạng của mình." Cô nhún vai, bởi vì có lẽ bản thân mình không đủ nhẫn tâm từ bỏ mà luôn cảm thấy phiền toái.
"Đúng vậy." Mạnh Tấn Bang tươi cười cổ động làm yên lòng cô, anh quyết định đổi chủ đề khác, có thể giúp tâm trạng ưu sầu của cô nhẹ bớt. "Em hẳn là còn chưa ăn đúng không? Chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa tối nhé?"
Đề tài đổi quá nhanh, cô chớp mắt, sững sờ hỏi lại: "Bây giờ sao?"
"Ừ, không phải đã nói là không để chuyện đó ảnh hưởng nữa sao? Đi thôi! Ăn thật nhiều vào, vứt hết mấy chuyện không thoải mái trong lòng."
Anh dứt khoát không tiếp nhận lời cự tuyệt, lập tức kéo cô ra cửa.
Đã là bạn, tốt nhất phải nên an ủi nhau, còn những việc khác thì hiện tại không cần nói tới.
Sau khi chia sẻ những tâm tư cảm xúc cùng nhau, khoảng cách giữa hai người dường như được thu ngắn lại, Dụ Hoằng Băng thỉnh thoảng vẫn thường ghé qua lầu một, tính cách bình dị gần gũi của cô dễ dàng nhanh chóng hòa nhập với các thành viên còn lại của công ty.
Sự xuất hiện của Dụ Hoằng Băng hệt như ánh rạng đông trong bóng đêm đen tối, như mặt trời ấm áp giữa mùa đông giá lạnh trong mắt nhóm trợ lý biên kịch.
Lỡ dại làm người nào đó phát cáu, phun lửa khắp nơi, nếu chỉ cần vừa khéo đúng lúc cô tới chơi thì lập tức phát huy được công năng đặc biệt của bình chữa, bởi vậy, mọi người không những nhiệt liệt hoan nghênh Dụ Hoằng Băng, thậm chí còn xem cô như bồ tát cứu khổ cứu nạn.
Nhưng mà, cô cũng không đến thường xuyên lắm, cho nên bình thường nếu như gặp phải thời điểm áp suất không khí thấp cực độ như thế thì bọn họ chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
"Đại ca, anh đã về rồi hả? Cuộc họp thế nào rồi? Đã quyết định chọn diễn viên nào chưa?"
Mạnh Tấn Bang mới định đi đến chỉnh lại máy điều hòa trong phòng, vừa nghe câu hỏi kia cất lên liền bực tức ngồi bệt xuống đất.
"Đừng hỏi nữa, thật là khủng khiếp." Anh cố gắng đè nén lại cảm giác mất kiên nhẫn trong lòng, tuy câu trả lời có phần đùa cợt, nhưng miệng vẫn ngậm chặt.
Đáp án kì quái kia lại càng khơi gợi sự tò mò của mọi người.
"Chuyện gì mà khủng khiếp thế? Bản thảo kịch bản của chúng ta không OK sao?"
"Hay là tiền thù lao bị cắt bớt?"
"Không phải là…"
Có lẽ là hôm nay mọi người nhất định không cam lòng lùi bước, vẫn tiếp tục thăm dò thông qua sắc mặt và lời nói của anh, bọn họ cứ bám sau đuôi Mạnh Tấn Banh, liên tục truy vấn không ngừng.
"Ngừng! Các người là ma chước sao? Cứ lải nhải chíu chít ồn ào chết người thế!" Mạnh Tấn Bang không thể nhịn được nữa, liền quát to cho bọn họ im lặng, khuôn mặt tuấn tú bây giờ đen sạm lại hệt như Bao Công.
Trong nháy mắt, mọi người câm như hến, lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Mạnh Tấn Bang sắc bén lướt nhìn bọn họ, hai ấn đường nhíu chặt lại cơ hồ có thể kẹp chết một con muỗi.
"Bản thảo kịch bản đã sớm được thông qua rồi, sao lại có thể không OK được chứ? Tiền thù lao thì trong hợp đồng đã ghi rõ, làm gì có chuyện nói cắt là cắt được, việc tôi đang tức tối bây giờ là…" Sắp nói tới trọng điểm thì anh lại giận dữ đập mạnh lên bàn. "Chết tiệt, tôi không có quyền quyết định việc tuyển lựa vai diễn."
"Á… Thế người nào đã được tuyển?" Cương Khoan lo lắng hỏi.
Kịch gia nào cũng muốn chọn lấy ứng cử viên mình nhìn trúng, nhưng mà mọi người đều hiểu được phương diện này còn liên quan tới rất nhiều thứ không thể lúc nào cũng hoàn toàn như ý được, ví dụ như thù lao, thời hạn hợp đồng, hay những vấn đề linh tinh khác, cho nên trong giai đoạn tuyển diễn viên chính thì bọn họ chỉ được phép nêu ý kiến đóng góp, chứ không có quyền quyết định cuối cùng.
Một bộ phim hay vở kịch nào muốn thành công, kịch bản rất quan trọng, nhưng diễn viên cũng không kém phần trọng yếu, cả hai đều cần để bổ trợ lẫn nhau. Nhìn thấy Mạnh Tấn Bang mất hứng như vậy, mọi người thật lo lắng kịch bản viết ra vừa rồi sẽ bị lãng phí mất.
"Người đó không phải là Phan Ny chứ?" Á Á không hổ danh là một phụ nữ tinh tế nhạy cảm, hơn nữa trước đây từng chứng kiến tận mắt đoạn quá khứ đau buồn đó, theo trực giác cô liền bật miệng hỏi.
Mỗi khi lo âu Mạnh Tấn Bang đều lôi mảnh chocolate mang bên mình ra ăn, một bên ra sức cắn cắn như trút căm phẫn, một bên hừ mũi lạnh nhạt. Nghe thấy cái tên kia thì lửa giận trong lòng càng phừng phực cháy, lần này nhà chế tác mơ ngủ lại chọn cô ta đảm nhiệm vai nữ chính thứ hai, gặp mặt sau này chắc chắn khó tránh khỏi, nghĩ đến là đủ thấy phiền rồi.
Không thấy trả lời có nghĩa là đã đoán đúng, mọi người cứ anh nhìn tôi, rồi tôi lại nhìn anh, trong lòng đều nghĩ không phải thần kì trùng hợp đến vậy chứ.
"Tạm thời nếu không bàn đến cuộc sống riêng tư của cô ta, thì quả thật kĩ năng diễn xuất của cô ta cũng không tệ…" Đại Văn cố tình bình luận một cách khách quan để làm yên lòng Mạnh Tấn Bang.
"Cái gì, sao lại là không tệ lắm, phải nói là vô cùng tinh túy, hoàn hảo hơn nhiều so với cuộc sống hằng ngày của cô ta." Á Á hừ lạnh đầy ẩn ý.
"Đại ca, thôi thì anh chịu thiệt mắt nhắm mắt mở, nghĩ thoáng một chút đi!" A Khoan an ủi.
Điện thoại trong văn phòng đột nhiên vang lên, Tiểu Khang lập tức chạy đến tiếp nghe, sau khi nói qua lại vài câu chào hỏi, cậu nhìn về phía Mạnh Tấn Bang với vẻ mặt đầy bối rối khó xử.
"Đại ca, là Phan Ny gọi tới, anh có muốn nghe không?" Cậu bấm nhẹ nút đợi, tạm thời để đối phương bên kia nghe nhạc dạo.
Mạnh Tấn Bang trố mắt, cô ta là nguyên nhân chính khiến anh khó chịu, không ngờ người đàn bà kia còn có mặt mũi gọi tới đây sao?
Anh giận sôi gan đi vào phòng làm việc của mình, tiếng đóng cửa rầm rung động cả phòng là câu trả lời cho Tiểu Khang.
"Nói với cô ta là cậu sẽ chuyển lời, kêu cô ta có gì cần thì nói với cậu là được rồi.” Á Á đầy kinh nghiệm lên tiếng dạy bảo Tiểu Khang cách ứng phó.
Tiểu Khang mếu mặt, cam chịu số phận, ngoan ngoãn trả lời điện thoại.
Ai ya, tại sao còn phải chuyển lời lại cho Đại ca nữa, bọn họ muốn cậu làm vật hi sinh sao?
"Ưm ưm… Cửa chính không đóng, cho nên tôi tự mình vào đây." Đúng lúc này, Dụ Hoằng Băng ngập ngừng do dự bước vào văn phòng, cất lên giọng nói dịu dàng ôn nhu, trong khoảnh khắc nhất thời dường như làm tan đi rất nhiều không khí u ám.
"Nhìn đi, ngay cả cửa nhà cũng quên khóa, có thể thấy anh ấy bực cỡ nào rồi." Đại Văn lắc đầu lẩm bẩm.
Cảm giác được bầu không khí có gì đó bất thường, Dụ Hoằng Băng giật mình hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không, không có việc gì đâu!" Mọi người siêu có ăn ý, trăm miệng một lời đáp lại lập tức, ngay cả bộ dáng giả tươi cười cũng hoàn toàn giống hệt nhau.
"A, vậy Tấn Bang có ở đây không ạ?" Tuy rằng cảm thấy được có điều là lạ, nhưng mọi người vẫn đồng thanh bảo không có gì, cho nên cô cũng không tiện hỏi.
"Ở bên trong." Mọi người chỉ tay vào khu vực đang báo động nguy hiểm.
Hắc hắc, không phải bọn họ có ý xấu, mà là sự xuất hiện của Dụ Hoằng Băng lúc này thật vừa vặn giúp bọn họ tiêu trừ bớt oán khí của Đại ca, hoặc nếu dập luôn được lửa giận thì càng tốt.
Dụ Hoằng Băng không nghi ngờ gì liền gõ cửa đi vào gặp anh, mọi người lập tức không hẹn mà gặp, hệt như con thỏ dựng lỗ tai dài của mình ra, hóng hớt kịch hay.
"Tôi không muốn nghe cái gì, lập tức biến khụ khụ khụ…" Vừa thấy cửa mở ra, tiếng thét to của anh lập tức im bặt, Mạnh Tấn Bang tự gây nghiệp chướng, bị chocolate làm sặc sụa, biểu cảm trên mặt nhìn rất buồn cười. "Hoằng Băng, em, khụ khụ khụ… sao lại đến đây?"
"Anh không phải hẹn tôi ra ngoài ăn tối, sẵn tiện cùng nhau đến cửa hàng chuyên bán dụng cụ làm vườn mua một ít cây cảnh mang về sao?" Dụ Hoằng Băng sửng sốt, không ngờ anh lại quên mất cuộc hẹn của họ.
"A, đúng rồi!" Anh một cái vỗ tay, đôi môi đẹp cong lên, lắc đầu bật cười. "Thật ngại quá, tôi giận quá mất khôn, thiếu chút nữa quên mất cuộc hẹn."
Từ sau lần ngập nước trước, anh sang bằng lại mảnh sân nhỏ trước nhà, tránh trường hợp lại ngập úng lần nữa, cá chép lại thừa cơ tràn vào chơi đùa. Nhưng mà sau khi lấp lại hoàn hảo, nhìn có vẻ không được đẹp lắm, vì thế hai người nhân tiện một bữa ngồi nói chuyện phiếm đưa ra quyết định sẽ cùng nhau đi đến một cửa hàng chuyên bán dụng cụ làm vườn để xem thử có những loại nào hay không.
Cô quan tâm hỏi. "Khó trách không khí lúc nãy là lạ sao đó, anh đang tức cái gì thế?"
"Chỉ là chuyện ruồi muỗi, không đáng nhắc tới đâu." Anh khoát tay, hai người sắp ra ngoài với nhau, anh không muốn làm cho tâm trạng của cô phải chịu ảnh hưởng, cũng không hi vọng chuyện bạn gái trước sẽ khiến cô e ngại.
"Nếu anh đã nói chỉ là chuyện nhỏ, vậy thì đừng để nó ảnh hưởng tới tâm tình của anh và bầu không khí làm việc của mọi người." Dụ Hoằng Băng cười nhẹ khuyên giải, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sát, khuôn mặt thanh lệ khuôn mặt phát ra hào quang dịu dàng, làm cho người ta nhìn thấy liền cảm thấy nhu hòa bình tĩnh.
Nhìn cô thùy mị an ủi mình, lại đối chiếu so sánh với cái người nào đó đáng ghét, Mạnh Tấn Bang phát hiện bản thân mình đã thích người con gái trước mặt này đến cỡ nào, cho nên chỉ vừa thấy cô đến mà hệt như được dùng thần dược đặc hiệu, tâm tình anh trở nên vô cùng tốt, buồn bực ban nãy được đánh tan không ít.
Cũng bởi vì thích cô, mới có thói quen thích ở chung với cô, còn làm một việc xưa nay chưa từng có là cho phép cô thoải mái vào phòng làm việc của mình một cách bình thường thoải mái như đi vào nhà bếp.
"Nói cũng đúng, chúng ta xuất phát thôi." Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng lúc này bất giác mỉm cười, anh nhẹ nhàng choàng qua vai cô, bước ra khỏi phòng làm việc, bắt gặp đám trợ lý đang vểnh tai nghe lén hội thoại giữa bọn họ, thấy anh đi ra vội vàng giả vờ ngó lơ, anh hé môi mỉm cười, lên tiếng nhắn nhủ lại: "Nếu mọi người đều nhàn rỗi không còn việc gì để làm thì mau về nhà sớm đi, tôi phải đi ra ngoài một chút, nhớ kĩ khóa cửa cẩn thận đấy.”
"A, được được." Mọi người hòa giọng ủng hộ, nhìn vẻ mặt tươi cười của anh, trong lòng họ đầy kinh ngạc, nhưng phải cố trấn tĩnh, đợi anh ra khỏi cửa rồi mới bắt đầu xúm lại líu ríu tám chuyện.
"Oa oa, đó là cùng một người sao?"
"Mới vừa rồi bộ dạng còn tức giận đùng đùng, vừa gặp Hoằng Băng đã cười híp cả mắt!"
"Thay đổi thiệt quá lớn đó nha?"
"Về sau nếu Đại ca phát cáu, lập tức trực tiếp mời Hoằng Băng xuống đây dập lửa là yên chuyện."
"Phải thỉnh cô ấy lên xuống lầu thật phiền phức nha, trực tiếp mai mối họ thành một đôi, để cô ấy trấn thủ trong phòng làm việc là tốt nhất."
"Đúng đúng đúng, ý kiến hay nha…"
/11
|