Cậu thành tâm xin xỏ là thế mà con Hân dám đáp lại cậu bằng một sự im lặng đến đáng sợ. Cũng phải, cái hồn của nó đi rồi thì nó nói thế qué nào được nữa? Xung quanh vẫn có tiếng gió vi vút, tiếng lá cây xào xạc, tiếng chó đêm sủa gâu gâu, thi thoảng có con bò nổi hứng kêu be be. Khi cậu nhỏ xíu, mỗi lần thấy cô đơn, chỉ cần nghe những âm thanh sống động đó là cậu lại thấy vui tai. Bây giờ lớn rồi, lẽ ra cậu phải kiên cường hơn, nhưng thế nào cái lòng lại bị mềm yếu đi. Tất cả mọi thứ đều diễn ra bình thường, có mỗi con vợ không bình thường thôi mà sao cậu vui không nổi.
- Cái hồn của con Hân ơi! Đừng đi theo thằng ma nữa. Mày cứ hư như vậy con Hân biết phải làm sao? Mày hư như vậy rồi cái lòng cậu nó nặng ghê lắm.
- Đi mà…
- Năn nỉ mày mà… cái hồn đáng ghét kia…
- Không có mày con Hân không tỉnh được… cậu không muốn như vậy… nó là vợ cậu cơ mà… nó phải mở mắt ra nói chuyện với cậu chứ…
Buồn quá, cậu siết vợ cậu chặt hơn. Cậu nhung nhớ cúi xuống ngậm lấy môi vợ. Thế nhưng đôi gò má vợ chẳng ửng hồng như mọi khi, vợ cũng chẳng tỏ thái độ ngượng ngùng bẽn lẽn, mi mắt vợ vẫn khép chặt, vô hồn, vô cảm. Kiểu này cái hồn nó quyết đi theo ma thật rồi. Vì không thể kiềm nén nổi, cậu Hoan u uất gào lên:
- Làm vợ ma thì có chỗ nào tốt chứ?
- Ít ra thì con ma nó cũng không bao giờ đi chơi thâu đêm.
Ông Tài đứng hóng gió bên ngoài vườn đào nói vọng vào. Cậu Hoan sụt sịt nói vọng ra:
- Thầy học rộng hiểu nhiều, thầy có cách nào kêu con ma trả cái hồn cho vợ cậu không?
- Chịu thôi. Tôi người trần mắt thịt làm sao đối phó được với ma quỷ. - Ông Tài giả ngu nói.
- Không lẽ cứ để vậy à? Từ giờ tới nửa đêm mà cái hồn nó không về thì cái xác cũng chẳng giữ được…
Nói đến đây, tự dưng cậu Hoan sởn hết cả gai ốc. Nếu cái xác cũng không giữ được nữa thì cậu sẽ mất vợ vĩnh viễn. Cậu vội vã áp mặt vợ vào lồng ngực rộng lớn của mình rồi kéo chăn quấn quanh để giữ ấm cho vợ. Ông Tài dường như chẳng thèm quan tâm con trai đang bị hoảng loạn, ông hắng giọng hỏi:
- Sao cậu biết hay vậy?
- Cậu đọc truyện ma thấy người ta bảo thế.
Cậu Hoan sụt sịt giải thích, ông Tài cố nén cười bảo:
- Ra vậy! Thôi! Âu cũng là cái liễn… kệ đi cậu.
- Kệ sao được mà kệ? Kệ thì cậu mất vợ à?
- Mất vợ thì thầy lại rước vợ mới cho cậu, lo gì?
- Cậu cóc cần, cậu chỉ cần con vợ này thôi.
- Tôi lại tưởng cậu không ưng nó. Cậu chê nó lùn, xấu, dáng dấp không eo thon như người mẫu cơ mà.
Ông Tài xỉa xói, cậu Hoan gân cổ cãi:
- Thì đúng là thế, nhưng phận là thằng chồng, dẫu vợ có lùn, xấu hay mập cỡ nào thì cậu cũng không bỏ nó lấy con khác. Đời này cậu chỉ xâu sợi chỉ của mình vào duy nhất một cây kim thôi.
Ông Tài bĩu môi cười khẩy. Gớm, cậu mê con dâu ông chết đi được rồi cậu còn sĩ diện. Vì hương mê sẽ hết tác dụng sớm thôi nên ông giả bộ gọi điện thoại cho người này người kia hỏi han, sau đó thản nhiên nói lớn:
- Thấy có người bảo nếu cậu chịu khó đứng giữa đất trời quỳ lạy van xin cái hồn của con Hân quay về, hứa với nó từ giờ sẽ không bao giờ đi chơi thâu đêm nữa thì không chừng nó lại mềm lòng…
Cậu Hoan vui như mở cờ trong bụng, cậu đặt vợ nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận cho vợ rồi mở cửa đi ra giữa vườn đào. Nom con trai to cao bệ vệ khúm núm lạy lục ông Tài nhịn cười muốn nội thương, cậu Hoan thì vẫn ngây ngô xin xỏ:
- Cậu lạy cái hồn của con Hân! Cậu lạy mày đừng đi theo thằng ma nữa! Cậu xin hứa từ giờ cậu sẽ không bao giờ đi chơi thâu đêm, mày ở đâu mày bay về với con Hân đi, được không mày? Cậu cắn rơm cắn cỏ cậu lạy mày!
Có lẽ vì nể nang sự chân thành của cậu, cái hồn của con Hân rốt cuộc cũng chịu bay về. Khoảnh khắc chứng kiến con vợ lùn mơ màng hé mắt, cậu mừng khủng khiếp. Hân thấy chồng lao tới ôm mình khóc tu tu thì vòng tay qua ôm cậu vỗ về, dịu dàng hỏi han:
- Cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu?
Cậu rúc mặt vào người vợ, sụt sịt nói:
- Cái hồn của mày bắt nạt cậu, nó vừa bỏ mày xong. Cậu xin mãi nó mới chịu về. Nhưng thôi, cậu là thằng nền ông, công to việc lớn gì cứ để mình cậu gánh vác. Mày phận làm vợ chỉ cần ngoan ngoãn khoẻ mạnh ở bên cậu là phúc tổ cho cậu rồi.
- Cái hồn của con Hân ơi! Đừng đi theo thằng ma nữa. Mày cứ hư như vậy con Hân biết phải làm sao? Mày hư như vậy rồi cái lòng cậu nó nặng ghê lắm.
- Đi mà…
- Năn nỉ mày mà… cái hồn đáng ghét kia…
- Không có mày con Hân không tỉnh được… cậu không muốn như vậy… nó là vợ cậu cơ mà… nó phải mở mắt ra nói chuyện với cậu chứ…
Buồn quá, cậu siết vợ cậu chặt hơn. Cậu nhung nhớ cúi xuống ngậm lấy môi vợ. Thế nhưng đôi gò má vợ chẳng ửng hồng như mọi khi, vợ cũng chẳng tỏ thái độ ngượng ngùng bẽn lẽn, mi mắt vợ vẫn khép chặt, vô hồn, vô cảm. Kiểu này cái hồn nó quyết đi theo ma thật rồi. Vì không thể kiềm nén nổi, cậu Hoan u uất gào lên:
- Làm vợ ma thì có chỗ nào tốt chứ?
- Ít ra thì con ma nó cũng không bao giờ đi chơi thâu đêm.
Ông Tài đứng hóng gió bên ngoài vườn đào nói vọng vào. Cậu Hoan sụt sịt nói vọng ra:
- Thầy học rộng hiểu nhiều, thầy có cách nào kêu con ma trả cái hồn cho vợ cậu không?
- Chịu thôi. Tôi người trần mắt thịt làm sao đối phó được với ma quỷ. - Ông Tài giả ngu nói.
- Không lẽ cứ để vậy à? Từ giờ tới nửa đêm mà cái hồn nó không về thì cái xác cũng chẳng giữ được…
Nói đến đây, tự dưng cậu Hoan sởn hết cả gai ốc. Nếu cái xác cũng không giữ được nữa thì cậu sẽ mất vợ vĩnh viễn. Cậu vội vã áp mặt vợ vào lồng ngực rộng lớn của mình rồi kéo chăn quấn quanh để giữ ấm cho vợ. Ông Tài dường như chẳng thèm quan tâm con trai đang bị hoảng loạn, ông hắng giọng hỏi:
- Sao cậu biết hay vậy?
- Cậu đọc truyện ma thấy người ta bảo thế.
Cậu Hoan sụt sịt giải thích, ông Tài cố nén cười bảo:
- Ra vậy! Thôi! Âu cũng là cái liễn… kệ đi cậu.
- Kệ sao được mà kệ? Kệ thì cậu mất vợ à?
- Mất vợ thì thầy lại rước vợ mới cho cậu, lo gì?
- Cậu cóc cần, cậu chỉ cần con vợ này thôi.
- Tôi lại tưởng cậu không ưng nó. Cậu chê nó lùn, xấu, dáng dấp không eo thon như người mẫu cơ mà.
Ông Tài xỉa xói, cậu Hoan gân cổ cãi:
- Thì đúng là thế, nhưng phận là thằng chồng, dẫu vợ có lùn, xấu hay mập cỡ nào thì cậu cũng không bỏ nó lấy con khác. Đời này cậu chỉ xâu sợi chỉ của mình vào duy nhất một cây kim thôi.
Ông Tài bĩu môi cười khẩy. Gớm, cậu mê con dâu ông chết đi được rồi cậu còn sĩ diện. Vì hương mê sẽ hết tác dụng sớm thôi nên ông giả bộ gọi điện thoại cho người này người kia hỏi han, sau đó thản nhiên nói lớn:
- Thấy có người bảo nếu cậu chịu khó đứng giữa đất trời quỳ lạy van xin cái hồn của con Hân quay về, hứa với nó từ giờ sẽ không bao giờ đi chơi thâu đêm nữa thì không chừng nó lại mềm lòng…
Cậu Hoan vui như mở cờ trong bụng, cậu đặt vợ nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận cho vợ rồi mở cửa đi ra giữa vườn đào. Nom con trai to cao bệ vệ khúm núm lạy lục ông Tài nhịn cười muốn nội thương, cậu Hoan thì vẫn ngây ngô xin xỏ:
- Cậu lạy cái hồn của con Hân! Cậu lạy mày đừng đi theo thằng ma nữa! Cậu xin hứa từ giờ cậu sẽ không bao giờ đi chơi thâu đêm, mày ở đâu mày bay về với con Hân đi, được không mày? Cậu cắn rơm cắn cỏ cậu lạy mày!
Có lẽ vì nể nang sự chân thành của cậu, cái hồn của con Hân rốt cuộc cũng chịu bay về. Khoảnh khắc chứng kiến con vợ lùn mơ màng hé mắt, cậu mừng khủng khiếp. Hân thấy chồng lao tới ôm mình khóc tu tu thì vòng tay qua ôm cậu vỗ về, dịu dàng hỏi han:
- Cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu?
Cậu rúc mặt vào người vợ, sụt sịt nói:
- Cái hồn của mày bắt nạt cậu, nó vừa bỏ mày xong. Cậu xin mãi nó mới chịu về. Nhưng thôi, cậu là thằng nền ông, công to việc lớn gì cứ để mình cậu gánh vác. Mày phận làm vợ chỉ cần ngoan ngoãn khoẻ mạnh ở bên cậu là phúc tổ cho cậu rồi.
/128
|