Huệ rét run, mề đay trên da nó đã nổi lên rần rần rồi mà thằng Lập còn thỏ thẻ đề nghị:
- Mợ Hân! Để con đi gọi ông Tài qua đây nha mợ! Để ông coi kỹ năng của Huệ tốt đến nhường nào.
Cái gì? Đùa nhau hả? Gọi ông Tài qua đây? Ông Tài mà biết Huệ chủ động mơi cậu thì đời nó tiêu chắc luôn. Kể cả bà Tuyết có ra mặt xin xỏ thì ông cũng đuổi thẳng cổ nó đi luôn thôi, không biết chừng ông còn dần cho nó một trận nhừ tử cũng nên. Nó mặc lại áo ngoài cho tử tế rồi cuống quít van nài:
- Anh Lập! Em cắn rơm cắn cỏ em lạy anh, là em ngu dại, xin anh đừng nói với ông Tài.
- Người mày nên van nài không phải là tao đâu.
Lập nhắc nhở. Ban nãy con Huệ ăn một cái tát của nó xong đã cuống cuồng chạy về phía căn nhà sàn. Mợ Hân đoán nó sẽ thêm mắm dặm muối để mách cậu nên vội kêu Lập cùng trở về tìm cậu, nào ngờ được chứng kiến cảnh nó tà lưa cậu. Con ranh bị bắt quả tang mặt không vênh được như lúc trước nữa, nó vội vã lao ra chỗ mợ Hân, quỳ xuống ôm chân mợ, khóc lóc cầu xin:
- Mợ Hân! Con xin lỗi mợ ạ. Con biết lỗi rồi mợ ơi!
- Ôi dào, chỉ là chăm sóc cậu thôi mà, đâu có lỗi lầm gì đâu mà em phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên thế? Ngoan! Đừng sợ, mau kì lưng cho cậu đi em!
Mợ Hân dịu dàng nói, thanh âm của mợ vô cùng nhẹ, ngọt và êm tai nhưng vẫn khiến con Huệ bủn rủn. Cậu Hoan thì tức nghẹn luôn rồi. Loại vợ khốn khiếp, đáng nhẽ nó phải ghen lồng lộn lên chứ, thế nào mà nó vẫn nhơn nhơn sai đứa khác chăm sóc chồng. Thế mà kêu yêu thương cậu nhiều, luỵ cậu lắm, xạo thấy bà. Cậu tức mình nói với con Huệ:
- Mợ đã cho phép thì mày cứ thế mà làm, sợ chó gì?
Mặc dù được cậu Hoan động viên nhưng con Huệ vẫn không dám nhúc nhích, cậu cười khẩy đi ra chỗ nó, cầm tay nó đặt lên lưng mình rồi ra lệnh:
- Kì lưng cho cậu! Kì tới khi nào mợ cấm thì thôi.
Cậu liếc trộm vợ, nhưng vợ chẳng thèm nhìn cậu hay tỏ thái độ khó chịu. Thấy con Huệ sợ hãi rụt tay lại không dám kì lưng cho cậu, nấm lùn tủm tỉm lên tiếng:
- Ơ kìa! Huệ! Sao thế? Mạnh dạn lên em! Mợ hứa danh dự đêm nay em chăm cậu kiểu gì mợ cũng không cấm, không cản, không can dự! Mợ chỉ ngồi đây coi cho nó vui cửa vui nhà thôi!
Chưa bao giờ cậu Hoan thấy cay đến thế! Khi mang bầu Oanh thường bảo Uyên hoặc Huyền lên chăm sóc cậu, tuy cậu không đồng ý nhưng cậu thấy chuyện ấy hết sức bình thường. Không hiểu sao cũng câu đó, nội dung y như thế do chính miệng con vợ cậu phát ngôn ra thì cậu lại không thể chấp nhận nổi. Cậu điên tiết quát Huệ:
- Mau lên! Mau sà vào lòng cậu, chăm sóc cậu, phục vụ cậu nhiệt tình vào. Phận tôi tớ đừng nên cãi lời mợ!
Con Huệ mếu, cậu Hoan được cái đẹp thôi chứ cậu ngốc quá chừng. Mợ nói vậy nhưng ý mợ không phải vậy, nom cái mặt mợ lạnh tanh thế kia mà cậu không thấy rợn người à? Bữa nay nó mà dám xí xớn với cậu chắc nó chết toi luôn. Chưa kể thằng Lập còn luôn mồm lủng bủng “ông Tài”, “mách ông Tài” hại Huệ sợ tái mặt. Nó vội vã quỳ lạy van xin cậu mợ tha cho nó, rồi tranh thủ lúc cậu đang mải liếc mợ không để ý tới mình, nó nhanh chân chuồn vội. Thằng Lập cũng biết điều lủi đi, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng trẻ, cậu trừng mắt hỏi vợ:
- Đi thăm bu chưa?
- Ban nãy bu bận nên chưa tiếp em, bây giờ em sẽ quay lại chỗ bu, đợi tới khi nào bu hết bận cho phải phép.
- Bu thì có cái việc chó gì mà bận chứ? Chắc bu dỗi đếch thèm gặp mày đấy. Bu già cơ mà bu cũng đỏng đảnh ghê nhờ? Đã vậy thì thôi, đợi khi nào bu hết giận, bu gọi thì cậu đưa mày qua thăm.
- Dạ.
- Sao áo mày ướt? Trời có mưa đâu?
Cậu hỏi câu tiếp nhưng con vợ không thèm trả lời, nó lủi thủi đi cất chiếc ghế, đợi cậu tắm gội nốt, thay áo quần xong xuôi nó liền lầm lì vào trong thay đồ. Trời đâu có rét mà cứ phải mặc áo dài tay, điệu quá cơ. Đã điệu lại còn kiêu. Muộn rồi còn ngồi võng đọc sách, cho cậu ăn bơ khiến cậu rất giận. Cậu bực bội hỏi vợ:
- Mày cứ phải chọc cậu điên mày mới chịu được hả?
- Em tưởng người điên phải là em chứ cậu?
Vợ nhẹ nhàng hỏi lại, cậu tức tối thắc mắc:
- Nhưng mày đâu có điên?
- Sao cậu biết em không điên?
- Mặt mày đâu có viết lên chữ điên?
- Mặt em không viết lên chữ điên nhưng biết đâu bụng em đang điên thì sao?
Hân lý sự, cậu đuối lý không cãi được, đành dùng hành động trả đũa. Cậu cáu kỉnh lật mép áo của vợ lên rồi tỉnh bơ nói cậu chẳng thấy chữ điên nào viết trên bụng vợ cả. Hân chưa kịp đẩy cậu ra thì cậu đã cúi xuống hôn lên bụng cô. Môi cậu mềm lắm, cậu cứ cọ môi lên da bụng trêu chọc vợ rồi lại dùng răng nhá nhẹ khiến Hân bị nhột phải bật cười khanh khách.
- Điên mà cười to thế hả?
- Em… em… tại cậu làm em nhột mà…
Hân ngập ngừng giải thích, cậu tỉnh bơ hỏi:
- Là nhột hay là thích?
Gò má Hân đỏ bừng. Mặc kệ Hân đề nghị cậu phải nghiêm túc, cậu vẫn cứ nhơn nhơn dùng lưỡi miết qua chiếc rốn xinh. Bàn tay xấu xa kia bắt đầu di chuyển dần lên trên, ngón trỏ của cậu lách qua lớp áo ren mỏng rồi chạm tới nơi ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa xoa nụ hoa nhỏ nhắn, vừa xoa, cậu vừa âu yếm hôn lên bụng vợ. Những hành động thân mật của cậu khiến trái tim Hân thổn thức khôn nguôi, nhưng khi cậu có ý định cởi áo của mình, cô vội vã gạt tay cậu. Hân sợ vết bỏng gớm ghiếc ở cổ tay cô sẽ doạ cậu. Cậu thì ngây ngô chả hiểu được lòng vợ nên bị tự ái. Nếu không muốn thì vợ có thể từ chối một cách nhẹ nhàng, cậu sẽ chiều theo ý nó. Gì mà căng đến mức hấp tấp gạt tay chồng ra như kiểu ghê tởm cậu lắm vậy? Có lẽ bu Tuyết nói đúng, vợ chẳng coi cậu ra gì. Cho rằng vợ hắt hủi mình, cậu đùng đùng bỏ đi chơi đêm. Trước khi đi cậu còn không quên dằn mặt vợ:
- Đừng nên vì mình học cao mà bày đặt chảnh choẹ. Cậu nói cho mày biết, cậu xưa nay chưa bao giờ thiếu gái.
- Mợ Hân! Để con đi gọi ông Tài qua đây nha mợ! Để ông coi kỹ năng của Huệ tốt đến nhường nào.
Cái gì? Đùa nhau hả? Gọi ông Tài qua đây? Ông Tài mà biết Huệ chủ động mơi cậu thì đời nó tiêu chắc luôn. Kể cả bà Tuyết có ra mặt xin xỏ thì ông cũng đuổi thẳng cổ nó đi luôn thôi, không biết chừng ông còn dần cho nó một trận nhừ tử cũng nên. Nó mặc lại áo ngoài cho tử tế rồi cuống quít van nài:
- Anh Lập! Em cắn rơm cắn cỏ em lạy anh, là em ngu dại, xin anh đừng nói với ông Tài.
- Người mày nên van nài không phải là tao đâu.
Lập nhắc nhở. Ban nãy con Huệ ăn một cái tát của nó xong đã cuống cuồng chạy về phía căn nhà sàn. Mợ Hân đoán nó sẽ thêm mắm dặm muối để mách cậu nên vội kêu Lập cùng trở về tìm cậu, nào ngờ được chứng kiến cảnh nó tà lưa cậu. Con ranh bị bắt quả tang mặt không vênh được như lúc trước nữa, nó vội vã lao ra chỗ mợ Hân, quỳ xuống ôm chân mợ, khóc lóc cầu xin:
- Mợ Hân! Con xin lỗi mợ ạ. Con biết lỗi rồi mợ ơi!
- Ôi dào, chỉ là chăm sóc cậu thôi mà, đâu có lỗi lầm gì đâu mà em phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên thế? Ngoan! Đừng sợ, mau kì lưng cho cậu đi em!
Mợ Hân dịu dàng nói, thanh âm của mợ vô cùng nhẹ, ngọt và êm tai nhưng vẫn khiến con Huệ bủn rủn. Cậu Hoan thì tức nghẹn luôn rồi. Loại vợ khốn khiếp, đáng nhẽ nó phải ghen lồng lộn lên chứ, thế nào mà nó vẫn nhơn nhơn sai đứa khác chăm sóc chồng. Thế mà kêu yêu thương cậu nhiều, luỵ cậu lắm, xạo thấy bà. Cậu tức mình nói với con Huệ:
- Mợ đã cho phép thì mày cứ thế mà làm, sợ chó gì?
Mặc dù được cậu Hoan động viên nhưng con Huệ vẫn không dám nhúc nhích, cậu cười khẩy đi ra chỗ nó, cầm tay nó đặt lên lưng mình rồi ra lệnh:
- Kì lưng cho cậu! Kì tới khi nào mợ cấm thì thôi.
Cậu liếc trộm vợ, nhưng vợ chẳng thèm nhìn cậu hay tỏ thái độ khó chịu. Thấy con Huệ sợ hãi rụt tay lại không dám kì lưng cho cậu, nấm lùn tủm tỉm lên tiếng:
- Ơ kìa! Huệ! Sao thế? Mạnh dạn lên em! Mợ hứa danh dự đêm nay em chăm cậu kiểu gì mợ cũng không cấm, không cản, không can dự! Mợ chỉ ngồi đây coi cho nó vui cửa vui nhà thôi!
Chưa bao giờ cậu Hoan thấy cay đến thế! Khi mang bầu Oanh thường bảo Uyên hoặc Huyền lên chăm sóc cậu, tuy cậu không đồng ý nhưng cậu thấy chuyện ấy hết sức bình thường. Không hiểu sao cũng câu đó, nội dung y như thế do chính miệng con vợ cậu phát ngôn ra thì cậu lại không thể chấp nhận nổi. Cậu điên tiết quát Huệ:
- Mau lên! Mau sà vào lòng cậu, chăm sóc cậu, phục vụ cậu nhiệt tình vào. Phận tôi tớ đừng nên cãi lời mợ!
Con Huệ mếu, cậu Hoan được cái đẹp thôi chứ cậu ngốc quá chừng. Mợ nói vậy nhưng ý mợ không phải vậy, nom cái mặt mợ lạnh tanh thế kia mà cậu không thấy rợn người à? Bữa nay nó mà dám xí xớn với cậu chắc nó chết toi luôn. Chưa kể thằng Lập còn luôn mồm lủng bủng “ông Tài”, “mách ông Tài” hại Huệ sợ tái mặt. Nó vội vã quỳ lạy van xin cậu mợ tha cho nó, rồi tranh thủ lúc cậu đang mải liếc mợ không để ý tới mình, nó nhanh chân chuồn vội. Thằng Lập cũng biết điều lủi đi, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng trẻ, cậu trừng mắt hỏi vợ:
- Đi thăm bu chưa?
- Ban nãy bu bận nên chưa tiếp em, bây giờ em sẽ quay lại chỗ bu, đợi tới khi nào bu hết bận cho phải phép.
- Bu thì có cái việc chó gì mà bận chứ? Chắc bu dỗi đếch thèm gặp mày đấy. Bu già cơ mà bu cũng đỏng đảnh ghê nhờ? Đã vậy thì thôi, đợi khi nào bu hết giận, bu gọi thì cậu đưa mày qua thăm.
- Dạ.
- Sao áo mày ướt? Trời có mưa đâu?
Cậu hỏi câu tiếp nhưng con vợ không thèm trả lời, nó lủi thủi đi cất chiếc ghế, đợi cậu tắm gội nốt, thay áo quần xong xuôi nó liền lầm lì vào trong thay đồ. Trời đâu có rét mà cứ phải mặc áo dài tay, điệu quá cơ. Đã điệu lại còn kiêu. Muộn rồi còn ngồi võng đọc sách, cho cậu ăn bơ khiến cậu rất giận. Cậu bực bội hỏi vợ:
- Mày cứ phải chọc cậu điên mày mới chịu được hả?
- Em tưởng người điên phải là em chứ cậu?
Vợ nhẹ nhàng hỏi lại, cậu tức tối thắc mắc:
- Nhưng mày đâu có điên?
- Sao cậu biết em không điên?
- Mặt mày đâu có viết lên chữ điên?
- Mặt em không viết lên chữ điên nhưng biết đâu bụng em đang điên thì sao?
Hân lý sự, cậu đuối lý không cãi được, đành dùng hành động trả đũa. Cậu cáu kỉnh lật mép áo của vợ lên rồi tỉnh bơ nói cậu chẳng thấy chữ điên nào viết trên bụng vợ cả. Hân chưa kịp đẩy cậu ra thì cậu đã cúi xuống hôn lên bụng cô. Môi cậu mềm lắm, cậu cứ cọ môi lên da bụng trêu chọc vợ rồi lại dùng răng nhá nhẹ khiến Hân bị nhột phải bật cười khanh khách.
- Điên mà cười to thế hả?
- Em… em… tại cậu làm em nhột mà…
Hân ngập ngừng giải thích, cậu tỉnh bơ hỏi:
- Là nhột hay là thích?
Gò má Hân đỏ bừng. Mặc kệ Hân đề nghị cậu phải nghiêm túc, cậu vẫn cứ nhơn nhơn dùng lưỡi miết qua chiếc rốn xinh. Bàn tay xấu xa kia bắt đầu di chuyển dần lên trên, ngón trỏ của cậu lách qua lớp áo ren mỏng rồi chạm tới nơi ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa xoa nụ hoa nhỏ nhắn, vừa xoa, cậu vừa âu yếm hôn lên bụng vợ. Những hành động thân mật của cậu khiến trái tim Hân thổn thức khôn nguôi, nhưng khi cậu có ý định cởi áo của mình, cô vội vã gạt tay cậu. Hân sợ vết bỏng gớm ghiếc ở cổ tay cô sẽ doạ cậu. Cậu thì ngây ngô chả hiểu được lòng vợ nên bị tự ái. Nếu không muốn thì vợ có thể từ chối một cách nhẹ nhàng, cậu sẽ chiều theo ý nó. Gì mà căng đến mức hấp tấp gạt tay chồng ra như kiểu ghê tởm cậu lắm vậy? Có lẽ bu Tuyết nói đúng, vợ chẳng coi cậu ra gì. Cho rằng vợ hắt hủi mình, cậu đùng đùng bỏ đi chơi đêm. Trước khi đi cậu còn không quên dằn mặt vợ:
- Đừng nên vì mình học cao mà bày đặt chảnh choẹ. Cậu nói cho mày biết, cậu xưa nay chưa bao giờ thiếu gái.
/128
|