Sao con vợ hâm của cậu nói cái gì cũng hợp lý thế nhờ? Làm cậu chẳng cãi được. Từ giờ cậu đếch thèm càm ràm chuyện thầy Tài với ai nữa. Nghĩ lại thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Cậu việc qué gì phải bực bội rồi đem sự cáu kỉnh của mình làm hỏng ngày vui của những người cậu thương. Từ hồi lấy nhau tới giờ vợ chỉ bảo cho cậu nhiều điều hay lẽ phải lắm. Bu Tuyết dạy cậu rằng tình yêu nam nữ chỉ đơn giản là sự hoà hợp về chuyện đó thôi, không cần quá coi trọng, tình cảm mẫu tử mới là thiêng liêng nhất. Nếu như vậy thì cậu đã từng yêu rất nhiều người, chỉ duy nhất không yêu vợ cậu. Bởi vì thật lòng mà nói, cho tới giờ, cậu và vợ vẫn chưa hề có sự gắn kết trong chuyện đó. Có thể là do vợ vẫn thương người cũ nên trong thời gian qua, mỗi khi vợ chồng gần gũi vợ lại căng thẳng. Với các em khác, cậu chả bao giờ cần phải để tâm, bọn họ chấp nhận thì cậu tiến tới. Với vợ cậu, cho dù vợ gật đầu đồng ý, nhưng chỉ cần nó hơi nhíu mày, mím môi hay có thái độ không thoải mái thôi là cậu đều không thể tiếp tục được. Không lẽ giữa cậu và vợ không tồn tại thứ tình yêu nam nữ mà chỉ có tình cảm phu thê? Là vợ chồng nên mới nhớ nhau à? Cậu đâu đã từng nhớ ai nhiều như nhớ vợ đâu? Nằm ngay bên cạnh mà vẫn nhớ mới nực cười chứ. Cậu thèm được nghe giọng vợ cậu quá, thèm được nó yêu thương, ôm ấp, vỗ về. Cậu vùi mặt mình vào cổ vợ, tay cậu xoa xoa má vợ, thủ thỉ hỏi han:
- Vợ nấm lùn của cậu ơi! Vợ có bị đau lắm không?
- Chắc là có à? Thi thoảng cậu thấy vợ rùng mình mà… chắc là đau ghê lắm… chẳng qua là do vợ giỏi chịu đựng nên mới không la giống bu Hoa thôi, phải không?
- Đừng tự chịu đựng một mình nữa, nha! Vợ bị đau chỗ nào? Nói cậu nghe! Cậu thương!
- Sao vợ không nói? Vợ đang gặp ảo giác à?
- Nấm lùn của cậu trông thấy những gì? Có đáng sợ không? Kể cho cậu nghe đi!
Bốn giờ sáng, rồi bốn rưỡi, căn nhà sàn vẫn có hai người, nhưng chỉ có mình giọng nói của cậu. Năm giờ sáng, chuông điện thoại của cậu kêu liên hồi, sợ vợ tỉnh dậy nghe được chuyện không hay, cậu Hoan vội đi ra vườn đào bắt máy. Chị Oanh ấm ức hỏi:
- Cậu không thương con nữa à?
- Nói vớ vẩn gì thế? Con cậu, cậu không thương thì thương con ai? - Cậu Hoan bực bội hỏi lại.
- Thương gì mà cả ngày hôm qua chả thấy qua thăm con. Con nhớ cậu, nó tủi thân, nó quấy làm em nôn nao suốt thôi! Mệt ghê lắm á!
- Cậu xin lỗi. Nhà cậu có chút chuyện bận không qua được. Oanh bảo con đừng giận cậu, mấy bữa nữa rảnh cậu sẽ qua chơi với nó.
- Cả bé Ong cũng nhớ cậu, nó kêu khóc quá chừng luôn nè. Cậu nói chuyện với nó xíu nhé!
Cậu Hoan chưa kịp từ chối thì chị Oanh đã đưa máy cho con. Nhớ lời mẹ dặn ban nãy, bé nhõng nhẹo mè nheo:
- Ba Hoan ơi Ong nhớ ba lắm! Ong muốn đi học múa mà mẹ Oanh kêu hết tiền rồi ba à!
Mặc dù cậu Hoan thích con gọi mình là “thầy” hơn, nhưng vì chị Oanh chê cách gọi đó quê mùa, và Ong không phải con ruột của cậu nên cậu kệ. Cậu hỏi thẳng:
- Tiền đóng học của Ong là bao nhiêu?
- Ba chuyển cho mẹ một trăm triệu nha… tại vì…
Vì xin hơi nhiều tiền nên chị Oanh đã dặn con giải thích với cậu Hoan là tại vì lớp múa do giáo viên nổi tiếng dạy nên đắt, nhưng cậu đã cúp máy trước khi bé Ong đưa ra lý do. Thôi không sao cả, cậu vẫn chuyển tiền mà. Chị yêu cậu nhất ở cái khoản cậu đưa ra quyết định rất dứt khoát, không bao giờ thèm lèm nhèm. Nhìn thấy tài khoản nhảy số, chị vui vẻ nhắn tin cho cậu:
“Cưng cậu nhất!”
Cậu Hoan chẳng buồn đọc tin nhắn, cậu vội vã chạy lên nhà với vợ. Trời cũng đã hưng hửng sáng rồi, hi vọng vợ cậu sẽ tỉnh táo trở lại y như lời thầy Thanh nói. Cậu hồi hộp đẩy cửa phòng, mường tượng ra cảnh vợ dịu dàng mỉm cười với cậu, còn cậu chân sáo chạy tới bên vợ, lòng cậu lại xốn xang. Nhưng tiếc thay, chiếc giường của hai vợ chồng trống trơn. Vợ cậu nằm sõng soài ngay bên cạnh chiếc bàn uống nước. Có một chiếc cốc bị vỡ tan tành, những mảnh thuỷ tinh nhọn hoắt rơi rớt trên sàn nhà như những mũi giáo đâm nát tim cậu. Vì không đủ minh mẫn để phân tích tình huống nên cậu đã nghĩ ngay tới trường hợp xấu nhất. Nhìn vào mi mắt đang khép chặt kia, cậu tưởng như tim mình đang rỉ máu. Cảm giác đau buốt bao trùm toàn bộ cơ thể, cậu đột ngột ngã xuống. Không gì có thể diễn tả sự căm phẫn của cậu trong lúc này. Cậu hận đứa nào bỏ độc vợ cậu. Cậu hận thằng Lập lừa cậu. Cậu hận thầy Thanh nói sai. Và người cậu hận nhất, chính là bản thân cậu. Giá kể cậu đừng nghe cuộc điện thoại vừa rồi, giá kể cậu toàn tâm toàn ý ở bên vợ, không lơ là dù chỉ một khắc. Cậu đã không thể ở cạnh vợ lúc nó bị hãm hại, lúc vợ đau đớn nhất, sắp phải rời xa nơi này cậu cũng không có mặt. Cậu là một thằng chồng tồi! Cái viễn cảnh từ giờ trở đi không có vợ nữa bức cậu kiệt quệ. Lồng ngực cậu… nơi đó… đau nhói… nhức nhối.
Thằng Lập và thằng Quyết ghé qua phòng thăm mợ, thấy cậu mợ như vậy thì tá hoả. Quyết lao tới chỗ cậu Hoan, vỗ vỗ má gọi cậu, nhưng mắt cậu cứ lờ đa lờ đờ, người thì ngơ ra như người mất hồn. Nó sợ cứ để cậu ở lại đây, nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra với mợ cậu chịu không nổi nên đành kêu người đưa cậu qua chỗ bà Tuyết để bà chăm sóc cậu. Thằng Lập thấy mợ Hân nằm dưới sàn thì không suy nghĩ tiêu cực như cậu mà bình tĩnh gọi điện cho ông Tài. Ông Tài vội vã đưa thầy Thanh ghé qua phòng con dâu. Sau khi thầy thực hiện các động tác sơ cứu, Hân bắt đầu tỉnh táo trở lại. Hân kể là do Hân thấy khát nên dậy rót nước uống, nhưng không ngờ đi được vài bước đã thì thấy người ngợm ê ẩm đau buốt, đầu óc choáng váng nên bị ngã. Thằng Lập vừa dọn chiếc cốc thuỷ tinh bị vỡ trên sàn vừa rớt nước mắt. Mợ mơ màng chưa đầy hai ngày mà nó tưởng như mợ đã đi vắng lâu lắm rồi, lâu lắm mới được nghe giọng mợ, nhẹ nhàng, ngọt ngào, êm tai, làm người ta muốn khóc luôn à. Ghét ghê!
- Vợ nấm lùn của cậu ơi! Vợ có bị đau lắm không?
- Chắc là có à? Thi thoảng cậu thấy vợ rùng mình mà… chắc là đau ghê lắm… chẳng qua là do vợ giỏi chịu đựng nên mới không la giống bu Hoa thôi, phải không?
- Đừng tự chịu đựng một mình nữa, nha! Vợ bị đau chỗ nào? Nói cậu nghe! Cậu thương!
- Sao vợ không nói? Vợ đang gặp ảo giác à?
- Nấm lùn của cậu trông thấy những gì? Có đáng sợ không? Kể cho cậu nghe đi!
Bốn giờ sáng, rồi bốn rưỡi, căn nhà sàn vẫn có hai người, nhưng chỉ có mình giọng nói của cậu. Năm giờ sáng, chuông điện thoại của cậu kêu liên hồi, sợ vợ tỉnh dậy nghe được chuyện không hay, cậu Hoan vội đi ra vườn đào bắt máy. Chị Oanh ấm ức hỏi:
- Cậu không thương con nữa à?
- Nói vớ vẩn gì thế? Con cậu, cậu không thương thì thương con ai? - Cậu Hoan bực bội hỏi lại.
- Thương gì mà cả ngày hôm qua chả thấy qua thăm con. Con nhớ cậu, nó tủi thân, nó quấy làm em nôn nao suốt thôi! Mệt ghê lắm á!
- Cậu xin lỗi. Nhà cậu có chút chuyện bận không qua được. Oanh bảo con đừng giận cậu, mấy bữa nữa rảnh cậu sẽ qua chơi với nó.
- Cả bé Ong cũng nhớ cậu, nó kêu khóc quá chừng luôn nè. Cậu nói chuyện với nó xíu nhé!
Cậu Hoan chưa kịp từ chối thì chị Oanh đã đưa máy cho con. Nhớ lời mẹ dặn ban nãy, bé nhõng nhẹo mè nheo:
- Ba Hoan ơi Ong nhớ ba lắm! Ong muốn đi học múa mà mẹ Oanh kêu hết tiền rồi ba à!
Mặc dù cậu Hoan thích con gọi mình là “thầy” hơn, nhưng vì chị Oanh chê cách gọi đó quê mùa, và Ong không phải con ruột của cậu nên cậu kệ. Cậu hỏi thẳng:
- Tiền đóng học của Ong là bao nhiêu?
- Ba chuyển cho mẹ một trăm triệu nha… tại vì…
Vì xin hơi nhiều tiền nên chị Oanh đã dặn con giải thích với cậu Hoan là tại vì lớp múa do giáo viên nổi tiếng dạy nên đắt, nhưng cậu đã cúp máy trước khi bé Ong đưa ra lý do. Thôi không sao cả, cậu vẫn chuyển tiền mà. Chị yêu cậu nhất ở cái khoản cậu đưa ra quyết định rất dứt khoát, không bao giờ thèm lèm nhèm. Nhìn thấy tài khoản nhảy số, chị vui vẻ nhắn tin cho cậu:
“Cưng cậu nhất!”
Cậu Hoan chẳng buồn đọc tin nhắn, cậu vội vã chạy lên nhà với vợ. Trời cũng đã hưng hửng sáng rồi, hi vọng vợ cậu sẽ tỉnh táo trở lại y như lời thầy Thanh nói. Cậu hồi hộp đẩy cửa phòng, mường tượng ra cảnh vợ dịu dàng mỉm cười với cậu, còn cậu chân sáo chạy tới bên vợ, lòng cậu lại xốn xang. Nhưng tiếc thay, chiếc giường của hai vợ chồng trống trơn. Vợ cậu nằm sõng soài ngay bên cạnh chiếc bàn uống nước. Có một chiếc cốc bị vỡ tan tành, những mảnh thuỷ tinh nhọn hoắt rơi rớt trên sàn nhà như những mũi giáo đâm nát tim cậu. Vì không đủ minh mẫn để phân tích tình huống nên cậu đã nghĩ ngay tới trường hợp xấu nhất. Nhìn vào mi mắt đang khép chặt kia, cậu tưởng như tim mình đang rỉ máu. Cảm giác đau buốt bao trùm toàn bộ cơ thể, cậu đột ngột ngã xuống. Không gì có thể diễn tả sự căm phẫn của cậu trong lúc này. Cậu hận đứa nào bỏ độc vợ cậu. Cậu hận thằng Lập lừa cậu. Cậu hận thầy Thanh nói sai. Và người cậu hận nhất, chính là bản thân cậu. Giá kể cậu đừng nghe cuộc điện thoại vừa rồi, giá kể cậu toàn tâm toàn ý ở bên vợ, không lơ là dù chỉ một khắc. Cậu đã không thể ở cạnh vợ lúc nó bị hãm hại, lúc vợ đau đớn nhất, sắp phải rời xa nơi này cậu cũng không có mặt. Cậu là một thằng chồng tồi! Cái viễn cảnh từ giờ trở đi không có vợ nữa bức cậu kiệt quệ. Lồng ngực cậu… nơi đó… đau nhói… nhức nhối.
Thằng Lập và thằng Quyết ghé qua phòng thăm mợ, thấy cậu mợ như vậy thì tá hoả. Quyết lao tới chỗ cậu Hoan, vỗ vỗ má gọi cậu, nhưng mắt cậu cứ lờ đa lờ đờ, người thì ngơ ra như người mất hồn. Nó sợ cứ để cậu ở lại đây, nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra với mợ cậu chịu không nổi nên đành kêu người đưa cậu qua chỗ bà Tuyết để bà chăm sóc cậu. Thằng Lập thấy mợ Hân nằm dưới sàn thì không suy nghĩ tiêu cực như cậu mà bình tĩnh gọi điện cho ông Tài. Ông Tài vội vã đưa thầy Thanh ghé qua phòng con dâu. Sau khi thầy thực hiện các động tác sơ cứu, Hân bắt đầu tỉnh táo trở lại. Hân kể là do Hân thấy khát nên dậy rót nước uống, nhưng không ngờ đi được vài bước đã thì thấy người ngợm ê ẩm đau buốt, đầu óc choáng váng nên bị ngã. Thằng Lập vừa dọn chiếc cốc thuỷ tinh bị vỡ trên sàn vừa rớt nước mắt. Mợ mơ màng chưa đầy hai ngày mà nó tưởng như mợ đã đi vắng lâu lắm rồi, lâu lắm mới được nghe giọng mợ, nhẹ nhàng, ngọt ngào, êm tai, làm người ta muốn khóc luôn à. Ghét ghê!
/128
|