Hân biết mợ Phượng căm ghét mình, nhưng cô kệ thôi, thế gian này, muốn vừa lòng tất cả mọi người là việc không tưởng. Hôm nay mợ Phượng đã nhận được một bài học và Hân đã giải toả được chuyện nhơ nhuốc xảy ra với mình trước khi cưới cậu. Hân vui vẻ xuống bếp nấu ăn với người giúp việc. Bu Tuyết cũng xuống bếp với Hân, bu cứ la cà bên cạnh Hân, hỏi chuyện của Hân với mẹ Hà. Đôi lúc bu còn ngẩn người tiếc nuối, bu kêu giá mà hồi xưa bu đẻ được con gái thì tốt biết mấy. Bu kêu cậu Hoan tính nóng như lửa, không biết nói ngọt, nhiều lúc làm bu tủi thân. Cậu Hoan ghé qua bếp nghe thấy liền cau có hỏi:
- Bu tưởng bu chưa bao giờ làm cậu tủi thân chắc?
Hân để ý thấy kiểu ăn nói ngông nghênh của cậu làm bu buồn, nhưng biết tính chồng ưa nịnh, sĩ diện cao nên cô không góp ý luôn. Sau bữa tối, khi hai vợ chồng về nhà sàn cô cũng chưa vội lên tiếng. Đợi tới lúc nghe tiếng vòi nước đã đóng, biết chồng đã tắm gội xong, Hân mới cầm khăn bông đem vào phòng tắm lau người cho chồng. Tận dụng lúc tâm trạng cậu đang vui vẻ, cô áp má vào ngực cậu, thủ thỉ khuyên nhủ:
- Bu Tuyết già rồi, dễ bị tự ái. Lần sau cậu nói gì với bu thì nói nhẹ nhàng thôi nha, đừng có lớn tiếng quá.
Cậu Hoan đang định bảo cậu đếch thích nói nhẹ nhàng đấy, cơ mà con vợ đáng ghét đã tranh thủ hôn lên ngực cậu rồi. Nó khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của cậu xao xuyến vô bờ bến nên nó nói gì cậu cũng ừ luôn cho xong chuyện. Con vợ khốn nạn! Nó hại cả người cậu nóng phừng phừng lên xong nó chỉ lau qua tóc cho cậu rồi đặt khăn bông lên kệ, e thẹn kêu em phải ra phòng ngoài đọc sách mới máu chứ. Còn lâu cậu mới chịu! Cậu kéo tay giữ nó lại, đẩy nó tựa lưng vào bức tường gỗ rồi cúi xuống hôn môi nó cuồng nhiệt. Vợ e thẹn đáp lại nụ hôn của cậu, sự mơn trớn từ phía nó khiến tim cậu đập dồn dập, cậu lí nhí trình bày quan điểm:
- Hân… cậu… cậu… khó chịu…
Tay cậu luồn qua chiếc váy lụa, khi chạm tới đoá mẫu đơn rực rỡ kia, cậu ấp úng hỏi:
- Được… được… không?
Vợ thẹn thùng gật đầu. Rõ ràng cậu chẳng làm việc gì xấu cả, rõ ràng vợ cũng đã ưng thuận, cơ mà chẳng hiểu sao cậu vẫn thấy căng thẳng khủng khiếp. Cậu run run cởi váy vợ rồi áp sát vào người nó, đem thứ cảm xúc ngột ngạt, nóng bỏng và kịch liệt đưa tới mảnh vườn kiêu hãnh kia. Khoảnh khắc gắn bó với vợ, cậu hạnh phúc tê người. Nhưng vợ cậu thì dường như không phải thế, để ý thấy vợ chau mày, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, cậu bất chợt hoảng hốt. Cậu sợ vừa rồi cậu làm chưa đủ tốt, khiến vợ khó chịu. Cậu sợ trong đầu vợ đang so sánh cậu với người cũ rồi chê bai cậu. Hơi buồn nên cậu định rời khỏi vợ, nhưng khi vô tình liếc xuống dưới, trông thấy thứ mà mình không bao giờ ngờ tới, cậu lại sững sờ… Máu… sao lại… có máu? Không lẽ nó với người cũ chỉ chơi bời từa lưa chứ chưa từng đi với nhau tới nơi tới chốn? Máu chảy ra cũng không nhiều, một xíu đã dứt, nhưng cứ nhìn thấy máu đỏ rớt trên làn da trắng mịn của vợ, cậu lại bối rối. Cậu còn hối hận nữa. Nếu biết lần đầu tiên của vợ là tiếp nhận mình, cậu đã tử tế hơn rồi. Cậu sẽ bài trí khung cảnh lãng mạn, trải nhiều cánh hoa hồng và nến xung quanh giường như đêm tân hôn chứ không phải là đột ngột bắt nạt vợ trong phòng tắm như này. Nom vợ mong manh nép vào người mình, cậu xót xa vô cùng. Cậu biết vợ bị đau, nhưng vợ cậu giỏi chịu đựng nên nó không kêu. Cậu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố gắng yêu vợ thật nhẹ nhàng, vừa quấn quít bên vợ, cậu vừa cẩn thận quan sát phản ứng của nó. Đợi tới lúc vợ hết chau mày, gương mặt dần dần dãn ra rồi nở nụ cười ngọt ngào, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vặn nước ấm xả lên người hai vợ chồng, tuy nước nhanh chóng làm trôi đi vệt máu đỏ trên làn da của vợ, nhưng vệt máu đó vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu. Sống mũi cậu ửng đỏ. Cậu nẫu nề cầm khăn bông lau người cho vợ. Vợ vòng tay qua ôm eo cậu, mệt mỏi gục đầu vào người cậu, nom rất giống một cục bông nhỏ. Cậu lau qua người mình rồi bồng vợ ra phòng ngoài, dịu dàng đặt vợ nằm lên tấm nệm êm, kéo chăn đắp ngang vai nó, sau đó cũng chui vào chăn nằm cùng. Vợ cậu lim dim ngủ rồi, chắc nó nhọc quá. Từ nãy tới giờ vợ chẳng nói với cậu câu nào mà sao cứ nhìn vợ cậu lại thấy rung động khủng khiếp. Cậu khẽ nâng mép chăn lên, mơ màng ngắm nghía nụ đào đang e ấp dưới lớp chăn mỏng. Đẹp quá! Vẻ đẹp tinh khiết, thanh thuần, dịu ngọt khiến lòng cậu xốn xang đến lạ. Cậu chạm tay vào vùng da mỡ màng rồi tham lam ngậm lấy nụ đào ấy. Sau khi gửi gắm vài chiếc hôn nồng thắm, cậu lại nâng mép chăn phía bên kia, dè dặt chạm môi lên nụ đào bên đó. Cậu tự nhủ chỉ hôn xíu xíu thôi rồi để vợ nghỉ, nhưng trái tim cậu cứ rạo rực không yên, cậu không khống chế được sự khát khao của mình đối với vợ. Những chiếc hôn từ nụ đào nhỏ lan toả ra nơi bầu bĩnh xung quanh, qua khe rãnh quyến rũ, rơi dần dần xuống rốn rồi tản ra phần da dẻ mịn màng quanh bụng. Cậu hôn vợ nhiều tới mức mà khi nhìn thấy những vết ửng đỏ trên người vợ, cậu sực giật mình. Cậu luyến tiếc đắp chăn lại cho vợ, sau đó rúc vào người vợ. Trong lòng nhiều loại cảm xúc hỗn loạn quá nên cậu chẳng ngủ được, chỉ cứ ngây ngô ngắm nhìn vợ. Tầm ba giờ sáng, vợ cậu thức giấc. Nó xoay người nằm nghiêng qua phía cậu, dịu dàng ôm cậu. Cậu chỉ vào một vết đỏ trên người nó, lí nhí nói:
- Tại cậu đấy.
Hân thơm lên trán cậu rồi tủm tỉm trêu chồng:
- Cậu nói em mới biết đấy, chứ không em lại tưởng là tại người khác.
Cậu vênh mặt, tinh tướng nói:
- Người khác là người nào? Người nào thì cũng chỉ là kẻ vãng lai thôi, cậu mới là người công thành đoạt đất! Cậu chấp hết lũ chúng nó!
- Bu tưởng bu chưa bao giờ làm cậu tủi thân chắc?
Hân để ý thấy kiểu ăn nói ngông nghênh của cậu làm bu buồn, nhưng biết tính chồng ưa nịnh, sĩ diện cao nên cô không góp ý luôn. Sau bữa tối, khi hai vợ chồng về nhà sàn cô cũng chưa vội lên tiếng. Đợi tới lúc nghe tiếng vòi nước đã đóng, biết chồng đã tắm gội xong, Hân mới cầm khăn bông đem vào phòng tắm lau người cho chồng. Tận dụng lúc tâm trạng cậu đang vui vẻ, cô áp má vào ngực cậu, thủ thỉ khuyên nhủ:
- Bu Tuyết già rồi, dễ bị tự ái. Lần sau cậu nói gì với bu thì nói nhẹ nhàng thôi nha, đừng có lớn tiếng quá.
Cậu Hoan đang định bảo cậu đếch thích nói nhẹ nhàng đấy, cơ mà con vợ đáng ghét đã tranh thủ hôn lên ngực cậu rồi. Nó khiến trái tim mỏng manh yếu đuối của cậu xao xuyến vô bờ bến nên nó nói gì cậu cũng ừ luôn cho xong chuyện. Con vợ khốn nạn! Nó hại cả người cậu nóng phừng phừng lên xong nó chỉ lau qua tóc cho cậu rồi đặt khăn bông lên kệ, e thẹn kêu em phải ra phòng ngoài đọc sách mới máu chứ. Còn lâu cậu mới chịu! Cậu kéo tay giữ nó lại, đẩy nó tựa lưng vào bức tường gỗ rồi cúi xuống hôn môi nó cuồng nhiệt. Vợ e thẹn đáp lại nụ hôn của cậu, sự mơn trớn từ phía nó khiến tim cậu đập dồn dập, cậu lí nhí trình bày quan điểm:
- Hân… cậu… cậu… khó chịu…
Tay cậu luồn qua chiếc váy lụa, khi chạm tới đoá mẫu đơn rực rỡ kia, cậu ấp úng hỏi:
- Được… được… không?
Vợ thẹn thùng gật đầu. Rõ ràng cậu chẳng làm việc gì xấu cả, rõ ràng vợ cũng đã ưng thuận, cơ mà chẳng hiểu sao cậu vẫn thấy căng thẳng khủng khiếp. Cậu run run cởi váy vợ rồi áp sát vào người nó, đem thứ cảm xúc ngột ngạt, nóng bỏng và kịch liệt đưa tới mảnh vườn kiêu hãnh kia. Khoảnh khắc gắn bó với vợ, cậu hạnh phúc tê người. Nhưng vợ cậu thì dường như không phải thế, để ý thấy vợ chau mày, mồ hôi trên trán vã ra như tắm, cậu bất chợt hoảng hốt. Cậu sợ vừa rồi cậu làm chưa đủ tốt, khiến vợ khó chịu. Cậu sợ trong đầu vợ đang so sánh cậu với người cũ rồi chê bai cậu. Hơi buồn nên cậu định rời khỏi vợ, nhưng khi vô tình liếc xuống dưới, trông thấy thứ mà mình không bao giờ ngờ tới, cậu lại sững sờ… Máu… sao lại… có máu? Không lẽ nó với người cũ chỉ chơi bời từa lưa chứ chưa từng đi với nhau tới nơi tới chốn? Máu chảy ra cũng không nhiều, một xíu đã dứt, nhưng cứ nhìn thấy máu đỏ rớt trên làn da trắng mịn của vợ, cậu lại bối rối. Cậu còn hối hận nữa. Nếu biết lần đầu tiên của vợ là tiếp nhận mình, cậu đã tử tế hơn rồi. Cậu sẽ bài trí khung cảnh lãng mạn, trải nhiều cánh hoa hồng và nến xung quanh giường như đêm tân hôn chứ không phải là đột ngột bắt nạt vợ trong phòng tắm như này. Nom vợ mong manh nép vào người mình, cậu xót xa vô cùng. Cậu biết vợ bị đau, nhưng vợ cậu giỏi chịu đựng nên nó không kêu. Cậu cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố gắng yêu vợ thật nhẹ nhàng, vừa quấn quít bên vợ, cậu vừa cẩn thận quan sát phản ứng của nó. Đợi tới lúc vợ hết chau mày, gương mặt dần dần dãn ra rồi nở nụ cười ngọt ngào, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vặn nước ấm xả lên người hai vợ chồng, tuy nước nhanh chóng làm trôi đi vệt máu đỏ trên làn da của vợ, nhưng vệt máu đó vẫn hằn sâu trong tâm trí cậu. Sống mũi cậu ửng đỏ. Cậu nẫu nề cầm khăn bông lau người cho vợ. Vợ vòng tay qua ôm eo cậu, mệt mỏi gục đầu vào người cậu, nom rất giống một cục bông nhỏ. Cậu lau qua người mình rồi bồng vợ ra phòng ngoài, dịu dàng đặt vợ nằm lên tấm nệm êm, kéo chăn đắp ngang vai nó, sau đó cũng chui vào chăn nằm cùng. Vợ cậu lim dim ngủ rồi, chắc nó nhọc quá. Từ nãy tới giờ vợ chẳng nói với cậu câu nào mà sao cứ nhìn vợ cậu lại thấy rung động khủng khiếp. Cậu khẽ nâng mép chăn lên, mơ màng ngắm nghía nụ đào đang e ấp dưới lớp chăn mỏng. Đẹp quá! Vẻ đẹp tinh khiết, thanh thuần, dịu ngọt khiến lòng cậu xốn xang đến lạ. Cậu chạm tay vào vùng da mỡ màng rồi tham lam ngậm lấy nụ đào ấy. Sau khi gửi gắm vài chiếc hôn nồng thắm, cậu lại nâng mép chăn phía bên kia, dè dặt chạm môi lên nụ đào bên đó. Cậu tự nhủ chỉ hôn xíu xíu thôi rồi để vợ nghỉ, nhưng trái tim cậu cứ rạo rực không yên, cậu không khống chế được sự khát khao của mình đối với vợ. Những chiếc hôn từ nụ đào nhỏ lan toả ra nơi bầu bĩnh xung quanh, qua khe rãnh quyến rũ, rơi dần dần xuống rốn rồi tản ra phần da dẻ mịn màng quanh bụng. Cậu hôn vợ nhiều tới mức mà khi nhìn thấy những vết ửng đỏ trên người vợ, cậu sực giật mình. Cậu luyến tiếc đắp chăn lại cho vợ, sau đó rúc vào người vợ. Trong lòng nhiều loại cảm xúc hỗn loạn quá nên cậu chẳng ngủ được, chỉ cứ ngây ngô ngắm nhìn vợ. Tầm ba giờ sáng, vợ cậu thức giấc. Nó xoay người nằm nghiêng qua phía cậu, dịu dàng ôm cậu. Cậu chỉ vào một vết đỏ trên người nó, lí nhí nói:
- Tại cậu đấy.
Hân thơm lên trán cậu rồi tủm tỉm trêu chồng:
- Cậu nói em mới biết đấy, chứ không em lại tưởng là tại người khác.
Cậu vênh mặt, tinh tướng nói:
- Người khác là người nào? Người nào thì cũng chỉ là kẻ vãng lai thôi, cậu mới là người công thành đoạt đất! Cậu chấp hết lũ chúng nó!
/128
|