- Dạ, vâng ạ.
Vợ đáp ngọt ngào quá làm cậu thấy mình hơi hố. Biết thế cậu mặc cả ba lần cho xong. Cậu hậm hực lườm thằng Tiến rồi theo vợ về biệt phủ. Tất nhiên, cậu đâu thể bỏ qua cho nó dễ dàng thế. Cậu hắng giọng hỏi:
- Lúc cậu chưa tới thằng khốn nạn kia đã chạm được vào vợ chưa?
- Chưa chồng ạ. - Hân dịu dàng đáp.
- Vậy có nghĩa là nếu thầy Tài biết chuyện này thì cũng không ảnh hưởng gì tới danh dự của vợ phải không? Cậu xin phép vợ cho cậu thưa chuyện với thầy nhá, để thầy đuổi những kẻ xấu ra khỏi biệt phủ. Vợ mà không đồng ý là vợ bị ngu đấy, để những đứa thất đức lảng vảng bên mình tối ngày chỉ mệt đầu thôi chứ có được cái nước non gì đâu. Vợ nhân từ với tụi nó chính là tàn ác với cậu, khiến cậu ngày đêm bất an lo lắng cho vợ.
Cậu nói cũng hợp lý nên Hân gật đầu đồng tình. Được vợ ưng thuận, cậu qua biệt thự của thầy xả hết mọi chuyện. Thầy Tài suy đoán:
- Thằng Tiến ăn gan hùm cũng không dám mơ tưởng tới vợ cậu nếu như không có mợ Phượng sai bảo. Chắc mợ Phượng cay vì đợt trước vu khống mợ Hân với Lập ngoại tình nhưng không thành.
Cậu gật gù nhận xét:
- Thầy thông minh thực sự! Khôn như con bò!
Thấy thầy lừ mắt, cậu tỉnh bơ giải thích:
- Ơ kìa! Thầy suốt ngày gọi cậu là Hoan bê, thế thầy không là con bò thì là con gì? Chỉ có con bò mới làm thầy con bê được thôi mà!
- Tào lao!
Ông Tài mắng cậu Hoan, nom cậu nhe nhởn hơi ngứa mắt nhưng dạo này cậu ngoan nên ông nhân nhượng không vả cho vài cái. Ông sai thằng Phúc gọi mợ Phượng lên gặp ông. Nó báo cáo mợ đi ra ngoài từ sáng rồi, lễ phép hỏi ông có cần cho người đi tìm mợ về không? Ông chẹp miệng bảo khỏi tốn công, khi nào mợ về ông xử sau, giờ ông còn bận xuống bếp sao chè với bà Tuyết để mấy bữa nữa đem xuống thành phố biếu nhà thông gia. Tiên và Hiếu bị Tiến đánh thuốc mê đã tỉnh, cậu Hoan sai tụi nó ra trông hiệu thuốc rồi về nhà sàn nịnh vợ:
- Sắp Tết nhất tới nơi rồi, ở nhà trang trí nhà cửa với cậu nha con nấm vừa thơm vừa lùn của cậu!
Hân sợ cậu lại đi đánh nhau nên đành đồng ý. Hai vợ chồng tự dọn dẹp nhà cửa, cắt hoa đào dán lên tường gỗ rồi vẽ vời linh tinh. Hân làm việc hết sức nghiêm túc. Còn cậu thì vừa vẽ vừa gục đầu vào vai vợ mè nheo:
- Thực ra đâu cần đợi tới tối để chứng tỏ bản lĩnh của thằng nền ông đâu, bây giờ cậu cũng chứng tỏ được mà!
Phận làm vợ, nói lời thì phải giữ lời nên vẽ xong, Hân đóng kín các cửa rồi bẽn lẽn nằm lên giường tháo dây áo. Cậu đi tới nằm ngay bên cạnh vợ, nhìn vợ đắm đuối, nhưng vẫn giả bộ ngây thơ hỏi:
- Ơ hay? Vợ định làm cái gì trò gì hay ghê thế?
- Em… em… tưởng… cậu muốn chứng tỏ… bản lĩnh nền ông… hai lần… - Hân lí nhí giải thích.
- Đúng rồi. Ý cậu là cậu sẽ tập võ hai lần cho vợ coi để chứng tỏ cái bản lĩnh xuất sắc của thằng nền ông đó… Mà này… đừng có nói là vợ định mơi cậu nhá! Eo ui! Ban ngày ban mặt mà vợ chẳng biết xí hổ gì sất.
Nghe cậu nói vậy Hân mắc cỡ khủng khiếp. Cô định buộc lại dây áo, nhưng cậu đã nhanh nhẹn giữ lấy hai bàn tay của vợ rồi thở dài nói:
- Khiếp! Đầu óc cậu ngây ngô trong sáng bao nhiêu thì đầu óc vợ đen tối mù mịt bấy nhiêu, ngại nhờ vợ nhờ?
Vợ bị cậu trêu cho phát tức, nó quát chồng:
- Vậy cậu mau đứng dậy tập võ để chứng tỏ bản lĩnh nền ông đi! Đừng có sấn lấy em nữa!
- Thôi, bản lĩnh của cậu như nào thì vợ chả biết thừa rồi, cậu chẳng cần chứng tỏ nữa. Chứng tỏ thêm sợ vợ lại mê mệt cậu rồi tìm đủ mọi cách dụ dỗ cậu như vừa rồi thì cậu khó xử ghê lắm.
Bị cậu vu khống, vợ lườm cậu. Nó lừa lúc cậu lơ là nhá nhẹ vào má cậu. Cậu càng được thể hỏi đểu:
- Cậu biết nom cậu ngon trai, nhưng có nhất thiết phải gấp gáp đến thế không hả vợ?
Rồi cậu chìa má mình ra, đặt gần môi vợ, tủm tỉm bảo:
- Đây! Vợ thèm thì vợ cứ thoải mái thơm má cậu đi! Tấm thân ngọc ngà này là của vợ chứ của có phải của ai đâu mà phải nhá trộm hả?
Cứ nói mấy cái chuyện tế nhị là vợ không đấu khẩu lại được với cậu đâu. Vợ bực bội quay đi không thèm nhìn cậu, chắc lại định bơ cậu đây mà. Kệ vợ. Cậu rúc vào lòng vợ, hôn vợ cuồng nhiệt. Cậu còn cố tình làm vợ nhột khiến nó không nhịn được mà bật cười. Cậu nịnh:
- Tiếng cười của vợ nghe giòn giã và vui tai y như tiếng ngô nổ đầu hạ ý vợ ạ.
- Chồng luyên tha luyên thuyên vừa thôi!
Vợ mắng cậu nhưng vẫn bị mắc cười. Cậu tỉnh bơ bảo:
- Thật mà. Nghe vợ cười một xíu mà tim cậu ngọt ngào như những hạt ngô nổ được đắm mình trong lớp bơ béo ngậy ý. Vợ mà cười thêm lát nữa chắc cậu sẽ trẻ ra cả chục tuổi đấy. Rồi ngày mai hai vợ chồng mình ra đầu xóm chơi người ta lại tưởng hai bu con.
- Xàm xí!
- Vợ thấy cậu xàm xí sao vợ vẫn cứ cười? Có mà vợ thấy cậu dễ thương quá đỗi ý!
Cậu lập luận sắc bén quá khiến con vợ không cãi lại được, nó cười như nắc nẻ. Xong nó hết giận cậu luôn, quay lại nhìn cậu trìu mến. Hai vợ chồng quấn lấy nhau mãi, đến giờ ăn trưa cậu kêu người giúp việc mang cơm lên nhà sàn để mè nheo vợ đút cơm và chan canh cho mình cho nó thoải mái. Buổi chiều, Lập gọi điện báo Tiến đã về, cậu mặc kệ, phải tới chập tối khi Lập gọi điện báo mợ Phượng hiện đang ở biệt thự của ông Tài cậu mới chịu rời khỏi vợ. Cậu thơm trán vợ, kêu vợ ngủ một lát cho đỡ mệt rồi một mình đi gặp mợ Phượng. Chẳng hề nể nang thầy Tài đang ngồi đó, cậu thẳng tay vả mợ Phượng hai phát liền. Má mợ sưng húp, nước mắt mợ chảy ra giàn giụa nhưng cậu chỉ lạnh tanh nói:
- Vẫn nhớ ba cái vả mày tặng vợ cậu chứ? Hôm đó cậu mới trả được một cái, hôm nay coi như trả đủ.
Dứt lời, cậu vào phòng tắm lấy ra một thau nước hất thẳng vào người mợ Phượng rồi nói:
- Còn đây là vì những gì mày đối xử với vợ cậu ngày hôm nay… nếu cậu không đến kịp thì…
Mới nghĩ tới đấy thôi mà cậu đã uất nghẹn. Nhớ tới cái chuyện tủi nhục vợ phải chịu đựng trước khi cậu xuống thành phố rước vợ về, cậu lại điên cả tiết. Cho dù cậu ngu thì cậu cũng có thể lờ mờ đoán được vụ đó có liên quan tới con mụ Phượng, bởi vì lần này nó dùng cùng một thủ đoạn với lần ấy. Chỉ tiếc, để bảo vệ danh dự cho vợ, cậu không thể nói ra. Cậu chỉ có thể chửi đổng:
- Thau nước này cũng không đủ để gột rửa sự bẩn tưởi và hèn mọn trong con người mày!
Cậu còn muốn giật cây gậy trúc của thầy Tài để đập cho con đàn bà khốn nạn này một trận cho bõ uất, nhưng thầy không cho, thầy lừ mắt quát cậu:
- Cậu về nhà sàn đi, chuyện đâu khắc có đó!
- Cậu đếch đi đâu cả, bữa nay thầy không đuổi cái thứ của nợ này ra khỏi nhà thì cậu sẽ là người đi!
- Tất nhiên thầy sẽ đuổi nó ra khỏi nhà. Cậu an tâm. Ngoan. Về nhà sàn với vợ đi!
Vì thầy Tài đã hứa nên cậu mới chấp nhận rời khỏi biệt thự, trước khi đi cậu vẫn còn chửi đổng mợ Phượng mấy câu khiến mợ cay không sao tả xiết. Ban sáng, ở phòng bên nghe ngóng tình hình mợ thấy không ổn, nhưng đợi cậu Hoan và mợ Hân đi khuất mợ mới dám chạy sang bôi thuốc vào những vết sưng cho thằng Tiến. Vừa bôi, mợ vừa rủa cậu Hoan từ đâu xuất hiện làm hỏng chuyện lớn của mợ. Chiếc áo trễ vai của mợ khiến thằng Tiến hộc cả máu mũi. Phần vì bị rượu tình khống chế, phần vì bị cậu Hoan đánh cho ngu người, đầu óc Tiến mông lung mụ mị. Nó đột ngột ôm chầm lấy mợ Phượng, điên cuồng lột đồ của mợ. Mặc cho mợ gào thét, xin xỏ, nó như con hổ đói hùng hục chiếm lấy mợ. Nước mắt mợ Phượng chảy giàn giụa, mợ sợ Tiến không dám làm chuyện có lỗi với con Trà nên mới dụ nó uống rượu để nó có sức chơi đùa mợ Hân. Và giờ, chính mợ lại là người bị nó bỡn cợt. Đúng là quả báo! Gần gũi với thằng đầy tớ của mình, mợ thấy kinh tởm. Nhưng trớ trêu thay, trong sự kinh tởm đó lại có chút cảm giác kích thích. Mợ ngưỡng mộ cậu Lộc thật lòng, nhưng mợ đâu đã được gần gũi với cậu? Vì ham mê giàu sang nên mợ cố ở lì trong biệt phủ, mợ tính giành lấy xưởng gỗ lớn xong rồi mới tính tiếp đường tình duyên. Mợ trong chuyện tình cảm suy cho cùng cũng không phải con cáo già giàu kinh nghiệm, được nếm trái cấm, mợ cũng thấy rung động. Chính sự rung động đó đã bóp nghẹt trái tim mợ. Mợ là mợ lớn cơ mà, sao mợ có thể hèn kém đến thế? Sao mợ lại thấy luyến tiếc khi nó rời khỏi mợ? Quá nhục nhã, mợ u uất gào lên những tiếng gào đầy ai oán!
Vợ đáp ngọt ngào quá làm cậu thấy mình hơi hố. Biết thế cậu mặc cả ba lần cho xong. Cậu hậm hực lườm thằng Tiến rồi theo vợ về biệt phủ. Tất nhiên, cậu đâu thể bỏ qua cho nó dễ dàng thế. Cậu hắng giọng hỏi:
- Lúc cậu chưa tới thằng khốn nạn kia đã chạm được vào vợ chưa?
- Chưa chồng ạ. - Hân dịu dàng đáp.
- Vậy có nghĩa là nếu thầy Tài biết chuyện này thì cũng không ảnh hưởng gì tới danh dự của vợ phải không? Cậu xin phép vợ cho cậu thưa chuyện với thầy nhá, để thầy đuổi những kẻ xấu ra khỏi biệt phủ. Vợ mà không đồng ý là vợ bị ngu đấy, để những đứa thất đức lảng vảng bên mình tối ngày chỉ mệt đầu thôi chứ có được cái nước non gì đâu. Vợ nhân từ với tụi nó chính là tàn ác với cậu, khiến cậu ngày đêm bất an lo lắng cho vợ.
Cậu nói cũng hợp lý nên Hân gật đầu đồng tình. Được vợ ưng thuận, cậu qua biệt thự của thầy xả hết mọi chuyện. Thầy Tài suy đoán:
- Thằng Tiến ăn gan hùm cũng không dám mơ tưởng tới vợ cậu nếu như không có mợ Phượng sai bảo. Chắc mợ Phượng cay vì đợt trước vu khống mợ Hân với Lập ngoại tình nhưng không thành.
Cậu gật gù nhận xét:
- Thầy thông minh thực sự! Khôn như con bò!
Thấy thầy lừ mắt, cậu tỉnh bơ giải thích:
- Ơ kìa! Thầy suốt ngày gọi cậu là Hoan bê, thế thầy không là con bò thì là con gì? Chỉ có con bò mới làm thầy con bê được thôi mà!
- Tào lao!
Ông Tài mắng cậu Hoan, nom cậu nhe nhởn hơi ngứa mắt nhưng dạo này cậu ngoan nên ông nhân nhượng không vả cho vài cái. Ông sai thằng Phúc gọi mợ Phượng lên gặp ông. Nó báo cáo mợ đi ra ngoài từ sáng rồi, lễ phép hỏi ông có cần cho người đi tìm mợ về không? Ông chẹp miệng bảo khỏi tốn công, khi nào mợ về ông xử sau, giờ ông còn bận xuống bếp sao chè với bà Tuyết để mấy bữa nữa đem xuống thành phố biếu nhà thông gia. Tiên và Hiếu bị Tiến đánh thuốc mê đã tỉnh, cậu Hoan sai tụi nó ra trông hiệu thuốc rồi về nhà sàn nịnh vợ:
- Sắp Tết nhất tới nơi rồi, ở nhà trang trí nhà cửa với cậu nha con nấm vừa thơm vừa lùn của cậu!
Hân sợ cậu lại đi đánh nhau nên đành đồng ý. Hai vợ chồng tự dọn dẹp nhà cửa, cắt hoa đào dán lên tường gỗ rồi vẽ vời linh tinh. Hân làm việc hết sức nghiêm túc. Còn cậu thì vừa vẽ vừa gục đầu vào vai vợ mè nheo:
- Thực ra đâu cần đợi tới tối để chứng tỏ bản lĩnh của thằng nền ông đâu, bây giờ cậu cũng chứng tỏ được mà!
Phận làm vợ, nói lời thì phải giữ lời nên vẽ xong, Hân đóng kín các cửa rồi bẽn lẽn nằm lên giường tháo dây áo. Cậu đi tới nằm ngay bên cạnh vợ, nhìn vợ đắm đuối, nhưng vẫn giả bộ ngây thơ hỏi:
- Ơ hay? Vợ định làm cái gì trò gì hay ghê thế?
- Em… em… tưởng… cậu muốn chứng tỏ… bản lĩnh nền ông… hai lần… - Hân lí nhí giải thích.
- Đúng rồi. Ý cậu là cậu sẽ tập võ hai lần cho vợ coi để chứng tỏ cái bản lĩnh xuất sắc của thằng nền ông đó… Mà này… đừng có nói là vợ định mơi cậu nhá! Eo ui! Ban ngày ban mặt mà vợ chẳng biết xí hổ gì sất.
Nghe cậu nói vậy Hân mắc cỡ khủng khiếp. Cô định buộc lại dây áo, nhưng cậu đã nhanh nhẹn giữ lấy hai bàn tay của vợ rồi thở dài nói:
- Khiếp! Đầu óc cậu ngây ngô trong sáng bao nhiêu thì đầu óc vợ đen tối mù mịt bấy nhiêu, ngại nhờ vợ nhờ?
Vợ bị cậu trêu cho phát tức, nó quát chồng:
- Vậy cậu mau đứng dậy tập võ để chứng tỏ bản lĩnh nền ông đi! Đừng có sấn lấy em nữa!
- Thôi, bản lĩnh của cậu như nào thì vợ chả biết thừa rồi, cậu chẳng cần chứng tỏ nữa. Chứng tỏ thêm sợ vợ lại mê mệt cậu rồi tìm đủ mọi cách dụ dỗ cậu như vừa rồi thì cậu khó xử ghê lắm.
Bị cậu vu khống, vợ lườm cậu. Nó lừa lúc cậu lơ là nhá nhẹ vào má cậu. Cậu càng được thể hỏi đểu:
- Cậu biết nom cậu ngon trai, nhưng có nhất thiết phải gấp gáp đến thế không hả vợ?
Rồi cậu chìa má mình ra, đặt gần môi vợ, tủm tỉm bảo:
- Đây! Vợ thèm thì vợ cứ thoải mái thơm má cậu đi! Tấm thân ngọc ngà này là của vợ chứ của có phải của ai đâu mà phải nhá trộm hả?
Cứ nói mấy cái chuyện tế nhị là vợ không đấu khẩu lại được với cậu đâu. Vợ bực bội quay đi không thèm nhìn cậu, chắc lại định bơ cậu đây mà. Kệ vợ. Cậu rúc vào lòng vợ, hôn vợ cuồng nhiệt. Cậu còn cố tình làm vợ nhột khiến nó không nhịn được mà bật cười. Cậu nịnh:
- Tiếng cười của vợ nghe giòn giã và vui tai y như tiếng ngô nổ đầu hạ ý vợ ạ.
- Chồng luyên tha luyên thuyên vừa thôi!
Vợ mắng cậu nhưng vẫn bị mắc cười. Cậu tỉnh bơ bảo:
- Thật mà. Nghe vợ cười một xíu mà tim cậu ngọt ngào như những hạt ngô nổ được đắm mình trong lớp bơ béo ngậy ý. Vợ mà cười thêm lát nữa chắc cậu sẽ trẻ ra cả chục tuổi đấy. Rồi ngày mai hai vợ chồng mình ra đầu xóm chơi người ta lại tưởng hai bu con.
- Xàm xí!
- Vợ thấy cậu xàm xí sao vợ vẫn cứ cười? Có mà vợ thấy cậu dễ thương quá đỗi ý!
Cậu lập luận sắc bén quá khiến con vợ không cãi lại được, nó cười như nắc nẻ. Xong nó hết giận cậu luôn, quay lại nhìn cậu trìu mến. Hai vợ chồng quấn lấy nhau mãi, đến giờ ăn trưa cậu kêu người giúp việc mang cơm lên nhà sàn để mè nheo vợ đút cơm và chan canh cho mình cho nó thoải mái. Buổi chiều, Lập gọi điện báo Tiến đã về, cậu mặc kệ, phải tới chập tối khi Lập gọi điện báo mợ Phượng hiện đang ở biệt thự của ông Tài cậu mới chịu rời khỏi vợ. Cậu thơm trán vợ, kêu vợ ngủ một lát cho đỡ mệt rồi một mình đi gặp mợ Phượng. Chẳng hề nể nang thầy Tài đang ngồi đó, cậu thẳng tay vả mợ Phượng hai phát liền. Má mợ sưng húp, nước mắt mợ chảy ra giàn giụa nhưng cậu chỉ lạnh tanh nói:
- Vẫn nhớ ba cái vả mày tặng vợ cậu chứ? Hôm đó cậu mới trả được một cái, hôm nay coi như trả đủ.
Dứt lời, cậu vào phòng tắm lấy ra một thau nước hất thẳng vào người mợ Phượng rồi nói:
- Còn đây là vì những gì mày đối xử với vợ cậu ngày hôm nay… nếu cậu không đến kịp thì…
Mới nghĩ tới đấy thôi mà cậu đã uất nghẹn. Nhớ tới cái chuyện tủi nhục vợ phải chịu đựng trước khi cậu xuống thành phố rước vợ về, cậu lại điên cả tiết. Cho dù cậu ngu thì cậu cũng có thể lờ mờ đoán được vụ đó có liên quan tới con mụ Phượng, bởi vì lần này nó dùng cùng một thủ đoạn với lần ấy. Chỉ tiếc, để bảo vệ danh dự cho vợ, cậu không thể nói ra. Cậu chỉ có thể chửi đổng:
- Thau nước này cũng không đủ để gột rửa sự bẩn tưởi và hèn mọn trong con người mày!
Cậu còn muốn giật cây gậy trúc của thầy Tài để đập cho con đàn bà khốn nạn này một trận cho bõ uất, nhưng thầy không cho, thầy lừ mắt quát cậu:
- Cậu về nhà sàn đi, chuyện đâu khắc có đó!
- Cậu đếch đi đâu cả, bữa nay thầy không đuổi cái thứ của nợ này ra khỏi nhà thì cậu sẽ là người đi!
- Tất nhiên thầy sẽ đuổi nó ra khỏi nhà. Cậu an tâm. Ngoan. Về nhà sàn với vợ đi!
Vì thầy Tài đã hứa nên cậu mới chấp nhận rời khỏi biệt thự, trước khi đi cậu vẫn còn chửi đổng mợ Phượng mấy câu khiến mợ cay không sao tả xiết. Ban sáng, ở phòng bên nghe ngóng tình hình mợ thấy không ổn, nhưng đợi cậu Hoan và mợ Hân đi khuất mợ mới dám chạy sang bôi thuốc vào những vết sưng cho thằng Tiến. Vừa bôi, mợ vừa rủa cậu Hoan từ đâu xuất hiện làm hỏng chuyện lớn của mợ. Chiếc áo trễ vai của mợ khiến thằng Tiến hộc cả máu mũi. Phần vì bị rượu tình khống chế, phần vì bị cậu Hoan đánh cho ngu người, đầu óc Tiến mông lung mụ mị. Nó đột ngột ôm chầm lấy mợ Phượng, điên cuồng lột đồ của mợ. Mặc cho mợ gào thét, xin xỏ, nó như con hổ đói hùng hục chiếm lấy mợ. Nước mắt mợ Phượng chảy giàn giụa, mợ sợ Tiến không dám làm chuyện có lỗi với con Trà nên mới dụ nó uống rượu để nó có sức chơi đùa mợ Hân. Và giờ, chính mợ lại là người bị nó bỡn cợt. Đúng là quả báo! Gần gũi với thằng đầy tớ của mình, mợ thấy kinh tởm. Nhưng trớ trêu thay, trong sự kinh tởm đó lại có chút cảm giác kích thích. Mợ ngưỡng mộ cậu Lộc thật lòng, nhưng mợ đâu đã được gần gũi với cậu? Vì ham mê giàu sang nên mợ cố ở lì trong biệt phủ, mợ tính giành lấy xưởng gỗ lớn xong rồi mới tính tiếp đường tình duyên. Mợ trong chuyện tình cảm suy cho cùng cũng không phải con cáo già giàu kinh nghiệm, được nếm trái cấm, mợ cũng thấy rung động. Chính sự rung động đó đã bóp nghẹt trái tim mợ. Mợ là mợ lớn cơ mà, sao mợ có thể hèn kém đến thế? Sao mợ lại thấy luyến tiếc khi nó rời khỏi mợ? Quá nhục nhã, mợ u uất gào lên những tiếng gào đầy ai oán!
/128
|