Hoàng thượng Thiên Vinh dù sao cũng là thiên tử, năng lực tiếp nhận dù sao cũng mạnh hơn người khác một chút. Hơn nữa hắn cũng là người thân của Diêu Thiên, hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cũng coi là cùng chung hoạn nạn rồi.
Hắn biết nỗi khổ của Diêu Thiên, nữ nhân của mình nhiều nhưng hắn lại không có.
Một người rất tịch mịch, phi thường phi thường tịch mịch.
Thiên Vinh ngồi xuống, nhấc bút lên nói: Diêu Thiên, hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. Nói xong hạ bút viết.
Dừng tay. Một tiếng quát nhẹ, ngoài cửa hai người vội vàng đi tới.
Một nam một nữ.
Nam tử thân hình cao lớn, dung mạo hết sức thanh tú. Mà nữ tử một thân quý khí, khiến hai mắt Kinh Kinh tỏa sáng. Hơn nữa nàng rất nhanh đoán được thân phận của nàng, bởi vì dung mạo nữ nhân kia giống như in Diêu Thiên.
Nàng nhìn Diêu Thiên, chỉ thấy cặp mắt hắn lạnh lẽo, từng chữ từng chữ nói: Không cần ngươi quản.
Nữ tử lập tức lộ ra nét mặt thương tổn, nàng từ từ đi về phía Diêu Thiên, đưa tay muốn sờ mặt của hắn, nói: Tiểu Thiên......
Hoàng thượng, ngươi còn đang phát ngốc cái gì. Diêu Thiên không để ý tới nàng, nói với hoàng thượng.
Hoàng thượng lại đứng lên, nói: Cô cô và dượng vì sao lại tới, thật là khách ít đến, mau mời ngồi.
Cô cô?
Nữ nhân kia chẳng phải chính là Bích Dao công chúa? Tỷ tỷ của tiên đế, mẹ ruột Diêu Thiên?
Kinh Kinh muốn chào hỏi với nàng (công chúa), thế nhưng công chúa nàng thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng (Kinh Kinh) một cái. Nàng (KK) có chút bực mình, cũng không thèm để ý nàng (công chúa).
Bích Dao công chúa nhẹ thi lễ, nói: Tham kiến hoàng thượng.
Thiên Vinh nói: Không cần nhiều lễ như vậy, mời cô cô và dượng ngồi.
Bích Dao công chúa nói: Không cần, ta tới chỉ là muốn ngăn cản đứa nhỏ này làm ra chuyện người đời không thể tha thứ.
Diêu Thiên đột nhiên bật cười, nói: Chuyện người đời không thể tha thứ ta sớm đã làm qua, cũng không cần người ngoài đồng ý.
Bích Dao công chúa liếc mắt nhìn bọn họ, nói: Các ngươi thế nhưng...... Vô luận như thế nào, ta không cho các ngươi ở chung một chỗ.
Diêu Thiên nói: Không thể nào.
Bích Dao công chúa giận dữ nói: Ngươi......
Nam nhân bên cạnh kéo nàng, nói: Bích Dao, để cho Tiểu Thiên tự cân nhắc đi, hắn dù sao......
Hoa Nhan, nếu như hắn biết suy nghĩ cũng sẽ không rơi vào kết quả hiện tại. Vì một nữ nhân, hủy đi thanh danh và chính bản thân mình. Bích Dao công chúa đau lòng nói.
Diêu Thiên nói: Như vậy vì bản thân vui vẻ mà để cho hài tử của mình trở thành dã chủng (con hoang) không ai chấp nhận, hơn nữa lại biện ra lời nói dối đưa người đến trong chùa để cho hắn cả đời không thể ra ngoài gặp người là ai?
Mặt Bích Dao công chúa đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ vì chuyện năm đó mà mặt đỏ bừng.
Mà nam tử kêu Hoa Nhan kia càng nhíu mày, nói: Diêu Thiên, làm sao ngươi có thể nói với mẫu thân của ngươi như vậy?
Diêu Thiên nói: Chuyện năm đó ta cũng không muốn nhắc lại nữa, cho nên các ngươi cũng không cần quản chuyện của ta. Thân là con trai của các ngươi, đối với tình cảm cũng nghiêm túc sẽ không thua bởi các ngươi. Nói xong hắn giữ chặt tay Kinh Kinh, quang minh chính đại.
Bích Dao công chúa lạnh lùng nói: Vậy ngươi cũng biết, con trai của mình đối với tình cảm cũng nghiêm túc như vậy.
Diêu Thiên cười nói: Thì ra là hắn, không nghĩ tới lại vẫn là nghĩ biện pháp muốn thông báo cho các ngươi. Theo lý thì Xuân Hỉ đã hoàn toàn bị ta phong kín, ở trong phủ có năng lực giúp hắn truyền tin...... Hắn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, nói: Là Tố Vân.
Bích Dao công chúa nói: Ngươi cướp thê tử của hắn, là muốn phụ tử (cha con) trở mặt thành thù sao?
Kinh Kinh rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: Ta không phải là thê tử của con trai hắn.
Diêu Thiên dịu dàng cười với nàng một tiếng nói: Đúng, thê tử chân chính của Viễn Từ chỉ có một, đó chính là Tố Vân. Hắn và Kinh Kinh căn bản chỉ có danh nghĩa phu thê, vài ngày trước là hắn chủ động viết hưu thư, giữa hai người ngay
Hắn biết nỗi khổ của Diêu Thiên, nữ nhân của mình nhiều nhưng hắn lại không có.
Một người rất tịch mịch, phi thường phi thường tịch mịch.
Thiên Vinh ngồi xuống, nhấc bút lên nói: Diêu Thiên, hi vọng ngươi có thể hạnh phúc. Nói xong hạ bút viết.
Dừng tay. Một tiếng quát nhẹ, ngoài cửa hai người vội vàng đi tới.
Một nam một nữ.
Nam tử thân hình cao lớn, dung mạo hết sức thanh tú. Mà nữ tử một thân quý khí, khiến hai mắt Kinh Kinh tỏa sáng. Hơn nữa nàng rất nhanh đoán được thân phận của nàng, bởi vì dung mạo nữ nhân kia giống như in Diêu Thiên.
Nàng nhìn Diêu Thiên, chỉ thấy cặp mắt hắn lạnh lẽo, từng chữ từng chữ nói: Không cần ngươi quản.
Nữ tử lập tức lộ ra nét mặt thương tổn, nàng từ từ đi về phía Diêu Thiên, đưa tay muốn sờ mặt của hắn, nói: Tiểu Thiên......
Hoàng thượng, ngươi còn đang phát ngốc cái gì. Diêu Thiên không để ý tới nàng, nói với hoàng thượng.
Hoàng thượng lại đứng lên, nói: Cô cô và dượng vì sao lại tới, thật là khách ít đến, mau mời ngồi.
Cô cô?
Nữ nhân kia chẳng phải chính là Bích Dao công chúa? Tỷ tỷ của tiên đế, mẹ ruột Diêu Thiên?
Kinh Kinh muốn chào hỏi với nàng (công chúa), thế nhưng công chúa nàng thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng (Kinh Kinh) một cái. Nàng (KK) có chút bực mình, cũng không thèm để ý nàng (công chúa).
Bích Dao công chúa nhẹ thi lễ, nói: Tham kiến hoàng thượng.
Thiên Vinh nói: Không cần nhiều lễ như vậy, mời cô cô và dượng ngồi.
Bích Dao công chúa nói: Không cần, ta tới chỉ là muốn ngăn cản đứa nhỏ này làm ra chuyện người đời không thể tha thứ.
Diêu Thiên đột nhiên bật cười, nói: Chuyện người đời không thể tha thứ ta sớm đã làm qua, cũng không cần người ngoài đồng ý.
Bích Dao công chúa liếc mắt nhìn bọn họ, nói: Các ngươi thế nhưng...... Vô luận như thế nào, ta không cho các ngươi ở chung một chỗ.
Diêu Thiên nói: Không thể nào.
Bích Dao công chúa giận dữ nói: Ngươi......
Nam nhân bên cạnh kéo nàng, nói: Bích Dao, để cho Tiểu Thiên tự cân nhắc đi, hắn dù sao......
Hoa Nhan, nếu như hắn biết suy nghĩ cũng sẽ không rơi vào kết quả hiện tại. Vì một nữ nhân, hủy đi thanh danh và chính bản thân mình. Bích Dao công chúa đau lòng nói.
Diêu Thiên nói: Như vậy vì bản thân vui vẻ mà để cho hài tử của mình trở thành dã chủng (con hoang) không ai chấp nhận, hơn nữa lại biện ra lời nói dối đưa người đến trong chùa để cho hắn cả đời không thể ra ngoài gặp người là ai?
Mặt Bích Dao công chúa đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ vì chuyện năm đó mà mặt đỏ bừng.
Mà nam tử kêu Hoa Nhan kia càng nhíu mày, nói: Diêu Thiên, làm sao ngươi có thể nói với mẫu thân của ngươi như vậy?
Diêu Thiên nói: Chuyện năm đó ta cũng không muốn nhắc lại nữa, cho nên các ngươi cũng không cần quản chuyện của ta. Thân là con trai của các ngươi, đối với tình cảm cũng nghiêm túc sẽ không thua bởi các ngươi. Nói xong hắn giữ chặt tay Kinh Kinh, quang minh chính đại.
Bích Dao công chúa lạnh lùng nói: Vậy ngươi cũng biết, con trai của mình đối với tình cảm cũng nghiêm túc như vậy.
Diêu Thiên cười nói: Thì ra là hắn, không nghĩ tới lại vẫn là nghĩ biện pháp muốn thông báo cho các ngươi. Theo lý thì Xuân Hỉ đã hoàn toàn bị ta phong kín, ở trong phủ có năng lực giúp hắn truyền tin...... Hắn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, nói: Là Tố Vân.
Bích Dao công chúa nói: Ngươi cướp thê tử của hắn, là muốn phụ tử (cha con) trở mặt thành thù sao?
Kinh Kinh rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: Ta không phải là thê tử của con trai hắn.
Diêu Thiên dịu dàng cười với nàng một tiếng nói: Đúng, thê tử chân chính của Viễn Từ chỉ có một, đó chính là Tố Vân. Hắn và Kinh Kinh căn bản chỉ có danh nghĩa phu thê, vài ngày trước là hắn chủ động viết hưu thư, giữa hai người ngay
/50
|