Mễ Kinh Kinh đó dùng tay áo xoa xoa vết máu trên đao, nói: Quốc sư đại nhân, những người này thì sao? Âm thanh hẳn là nam tử.
Diêu Thiên nói: Giết hết không chừa một người. Hắn phất phất ống tay áo của mình đi tới bên cạnh Lôi Tử lên ngựa.
Lôi Tử nói: Cần gì chứ, cũng chỉ là chút gia đinh.
Diêu Thiên lại cười nói: Ta chỉ là không muốn cuộc nói chuyện vừa rồi bị truyền đi, Lôi Tử ngươi nói, có thể hay không truyền đi đây?
Thân hình Lôi Tử cứng đờ, nhìn máu đầy đất, lắc đầu nói: Một...... Một chữ cũng không truyền ra.
Diêu Thiên lại lắc đầu nói: Không, vẫn là phải truyền ra một chút.
Lôi Tử run giọng vễnh tai nghe nói: Muốn truyền ra cái gì?
Diêu Thiên cười nói: Tả Tướng Quốc bắt vị hôn thê của ta uy hiếp ta, sau đó dẫn người bức vua thoái vị. Mà Mễ gia tiểu thư đại nhân đại nghĩa tự tay đả thương Tả Tướng Quốc, để cho ta có cơ hội tru diệt phản thần bảo vệ an nguy hoàng thượng.
Miệng Lôi Tử há thành một hình tròn, vừa gật đầu vừa nói: Thật sự là Đại Nhân Đại Nghĩa...... Nhìn Thiên Ly trong sân giết người không thấy máu, hắn cả ngón tay cũng rút.
Trên mặt Diêu Thiên hiện ra vẻ dịu dàng nói: Trên người ta có thể có dính vết máu nào không? Ngửi một cái, hình như không có mùi máu.
Lôi Tử lắc đầu nói: Hoàn toàn không có, khiết bạch vô hạ (tinh khiết, thuần khiết).
Diêu Thiên cười nói: Vậy thì tốt, tránh cho trở về hù dọa nàng. Ta đi, chuyện còn lại tự ngươi xử lý đi!
Lôi Tử không còn lời, nói: Ngươi muốn ta xử lý như thế nào?
Diêu Thiên nói: Trừ thi thể Tả Tướng Quốc, những thứ khác là đốt hay chôn tùy ngươi.
Lôi Tử nhìn tất cả trước mắt, hơn hai trăm người đó, muốn đốt hay muốn chôn cũng rất phí sức lực.
Không phải là muốn kết hôn tức phụ sao, khẩn trương thành cái dạng kia, ngay cả mọi người dám giết cũng không dám xử lý thi thể. Bực tức thì bực tức, Lôi Tử vẫn là chịu mệt nhọc làm việc.
Hắn coi như tức giận đi nữa, vừa nghĩ tới nụ cười Diêu Thiên đã cảm thấy tinh thần chấn phấn, sợ!
Lại nói Diêu Thiên về trong phủ đầu tiên đổi bộ y phục sau đó mới đi gặp Kinh Kinh, thấy nàng một mình gục xuống bàn nhìn trời, còn tự nhủ: Còn có năm ngày nữa, thế nào hắn vẫn thích chạy ra ngoài đây?
Diêu Thiên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nói: Nếu như nàng không thích, về sau ta sẽ không ra ngoài nữa là được.
Kinh Kinh ngẩng đầu mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó nhào vào trong ngực Diêu Thiên nói: Nói, chàng đi ra ngoài làm cái gì?
Diêu Thiên ôm nàng ngồi xuống, lôi kéo hai chân của nàng làm cho nàng ngồi ở trên chân mình, sau đó thân mật ở bên tai nàng nói: Đi dọn dẹp đồ bỏ đi.
Kinh Kinh rụt cổ lại cười né tránh tránh đi nói: Thật là nhột, đừng làm rộn...... Chàng đường đường là một Quốc sư, thế nào những chuyện này cũng quản?
Diêu Thiên nói: Hết cách rồi, đồ bỏ của thiên triều nhiều.
Kinh Kinh không phục, đưa tay đi sờ bắp đùi Diêu Thiên, cảm giác nơi đó có phản ứng lập tức cười nói: Vậy sau này ta cũng đi theo giúp chàng?
Diêu Thiên chỉ cảm thấy thoải mái, nói: Không...... Không được, bởi vì ta cũng không muốn để cho nàng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu kia, ừ...... Nếu như nàng đụng chạm nữa, ta sẽ đợi không được đến buổi tối.
Kinh Kinh giật giật khóe miệng, nói: Chàng ngày nào đợi đến buổi tối, đều là trước cơm tối liền...... Một lần, sau khi ăn xong còn tới.
Kinh Kinh hỏi sư tỷ, cái này có phải không bình thường hay không. Sư tỷ viết thư hồi âm cho nàng, bởi vì trước kia Quốc sư đại nhân cấm dục quá lâu, nếu phá cấm trong ngắn hạn sẽ là như vậy.
Chỉ là, ngắn hạn là thời gian bao lâu!
Hai người vừa muốn nằm sấp lên giường, thì nghe có người bên ngoài nói: Quốc sư đại nhân, Hoàng thái hậu, hoàng thượng cho mời ngài vào cung.
Diêu Thiên nói: Biết. Tới thật nhanh, vốn tưởng rằng phải sau khi hai người kết thúc mới triệu kiến. Hắn sửa sang lại y phục, sau đó vỗ mặt Kinh Kinh nói: Lần này đồ bỏ đi quá nhiều, cho nên chúng ta có thể phải thương lượng hai ba ngày, một mình nàng phải cẩn thận chút, không nên suy nghĩ bậy bạ biết không?
Kinh Kinh thở hổn hển, nàng vừa mới bị Diêu Thiên loay hoay đến toàn thân căng lên một lần, gật đầu nói: Ừ.
Diêu Thiên thích dáng vẻ khéo léo của nàng lúc này, hôn môi nàng một cái liền đứng lên rời đi.
Trong hoàng cung!
Trấn Điện võ sĩ canh gác hai bên, Diêu Thiên từ bên trong đi thẳng đến bên cạnh hoàng thượng và Hoàng thái hậu, thân thể hắn hơi cúi đầu nói: Thần tham kiến hoàng thượng, Thái hậu. Lúc Hoàng thượng lên ngôi, từng miễn hắn lễ quỳ.
Sắc mặt Hoàng thái hậu đen sì, nói: Diêu Thiên ngươi có biết tội của ngươi không?
Diêu Thiên Vân đạm phong khinh nói: Thần không biết.
Hoàng thái hậu trực tiếp vỗ bàn, nói: Ngươi lại dám xuống tay với người thân của ai gia, hơn nữa còn giết hắn rồi, ngươi......
Diêu Thiên nói: Giết hết không chừa một người. Hắn phất phất ống tay áo của mình đi tới bên cạnh Lôi Tử lên ngựa.
Lôi Tử nói: Cần gì chứ, cũng chỉ là chút gia đinh.
Diêu Thiên lại cười nói: Ta chỉ là không muốn cuộc nói chuyện vừa rồi bị truyền đi, Lôi Tử ngươi nói, có thể hay không truyền đi đây?
Thân hình Lôi Tử cứng đờ, nhìn máu đầy đất, lắc đầu nói: Một...... Một chữ cũng không truyền ra.
Diêu Thiên lại lắc đầu nói: Không, vẫn là phải truyền ra một chút.
Lôi Tử run giọng vễnh tai nghe nói: Muốn truyền ra cái gì?
Diêu Thiên cười nói: Tả Tướng Quốc bắt vị hôn thê của ta uy hiếp ta, sau đó dẫn người bức vua thoái vị. Mà Mễ gia tiểu thư đại nhân đại nghĩa tự tay đả thương Tả Tướng Quốc, để cho ta có cơ hội tru diệt phản thần bảo vệ an nguy hoàng thượng.
Miệng Lôi Tử há thành một hình tròn, vừa gật đầu vừa nói: Thật sự là Đại Nhân Đại Nghĩa...... Nhìn Thiên Ly trong sân giết người không thấy máu, hắn cả ngón tay cũng rút.
Trên mặt Diêu Thiên hiện ra vẻ dịu dàng nói: Trên người ta có thể có dính vết máu nào không? Ngửi một cái, hình như không có mùi máu.
Lôi Tử lắc đầu nói: Hoàn toàn không có, khiết bạch vô hạ (tinh khiết, thuần khiết).
Diêu Thiên cười nói: Vậy thì tốt, tránh cho trở về hù dọa nàng. Ta đi, chuyện còn lại tự ngươi xử lý đi!
Lôi Tử không còn lời, nói: Ngươi muốn ta xử lý như thế nào?
Diêu Thiên nói: Trừ thi thể Tả Tướng Quốc, những thứ khác là đốt hay chôn tùy ngươi.
Lôi Tử nhìn tất cả trước mắt, hơn hai trăm người đó, muốn đốt hay muốn chôn cũng rất phí sức lực.
Không phải là muốn kết hôn tức phụ sao, khẩn trương thành cái dạng kia, ngay cả mọi người dám giết cũng không dám xử lý thi thể. Bực tức thì bực tức, Lôi Tử vẫn là chịu mệt nhọc làm việc.
Hắn coi như tức giận đi nữa, vừa nghĩ tới nụ cười Diêu Thiên đã cảm thấy tinh thần chấn phấn, sợ!
Lại nói Diêu Thiên về trong phủ đầu tiên đổi bộ y phục sau đó mới đi gặp Kinh Kinh, thấy nàng một mình gục xuống bàn nhìn trời, còn tự nhủ: Còn có năm ngày nữa, thế nào hắn vẫn thích chạy ra ngoài đây?
Diêu Thiên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nói: Nếu như nàng không thích, về sau ta sẽ không ra ngoài nữa là được.
Kinh Kinh ngẩng đầu mặt lộ vẻ vui mừng, sau đó nhào vào trong ngực Diêu Thiên nói: Nói, chàng đi ra ngoài làm cái gì?
Diêu Thiên ôm nàng ngồi xuống, lôi kéo hai chân của nàng làm cho nàng ngồi ở trên chân mình, sau đó thân mật ở bên tai nàng nói: Đi dọn dẹp đồ bỏ đi.
Kinh Kinh rụt cổ lại cười né tránh tránh đi nói: Thật là nhột, đừng làm rộn...... Chàng đường đường là một Quốc sư, thế nào những chuyện này cũng quản?
Diêu Thiên nói: Hết cách rồi, đồ bỏ của thiên triều nhiều.
Kinh Kinh không phục, đưa tay đi sờ bắp đùi Diêu Thiên, cảm giác nơi đó có phản ứng lập tức cười nói: Vậy sau này ta cũng đi theo giúp chàng?
Diêu Thiên chỉ cảm thấy thoải mái, nói: Không...... Không được, bởi vì ta cũng không muốn để cho nàng nhìn thấy những thứ bẩn thỉu kia, ừ...... Nếu như nàng đụng chạm nữa, ta sẽ đợi không được đến buổi tối.
Kinh Kinh giật giật khóe miệng, nói: Chàng ngày nào đợi đến buổi tối, đều là trước cơm tối liền...... Một lần, sau khi ăn xong còn tới.
Kinh Kinh hỏi sư tỷ, cái này có phải không bình thường hay không. Sư tỷ viết thư hồi âm cho nàng, bởi vì trước kia Quốc sư đại nhân cấm dục quá lâu, nếu phá cấm trong ngắn hạn sẽ là như vậy.
Chỉ là, ngắn hạn là thời gian bao lâu!
Hai người vừa muốn nằm sấp lên giường, thì nghe có người bên ngoài nói: Quốc sư đại nhân, Hoàng thái hậu, hoàng thượng cho mời ngài vào cung.
Diêu Thiên nói: Biết. Tới thật nhanh, vốn tưởng rằng phải sau khi hai người kết thúc mới triệu kiến. Hắn sửa sang lại y phục, sau đó vỗ mặt Kinh Kinh nói: Lần này đồ bỏ đi quá nhiều, cho nên chúng ta có thể phải thương lượng hai ba ngày, một mình nàng phải cẩn thận chút, không nên suy nghĩ bậy bạ biết không?
Kinh Kinh thở hổn hển, nàng vừa mới bị Diêu Thiên loay hoay đến toàn thân căng lên một lần, gật đầu nói: Ừ.
Diêu Thiên thích dáng vẻ khéo léo của nàng lúc này, hôn môi nàng một cái liền đứng lên rời đi.
Trong hoàng cung!
Trấn Điện võ sĩ canh gác hai bên, Diêu Thiên từ bên trong đi thẳng đến bên cạnh hoàng thượng và Hoàng thái hậu, thân thể hắn hơi cúi đầu nói: Thần tham kiến hoàng thượng, Thái hậu. Lúc Hoàng thượng lên ngôi, từng miễn hắn lễ quỳ.
Sắc mặt Hoàng thái hậu đen sì, nói: Diêu Thiên ngươi có biết tội của ngươi không?
Diêu Thiên Vân đạm phong khinh nói: Thần không biết.
Hoàng thái hậu trực tiếp vỗ bàn, nói: Ngươi lại dám xuống tay với người thân của ai gia, hơn nữa còn giết hắn rồi, ngươi......
/50
|