Vốn tưởng là thân thể mình bị làm sao, về sau mới biết Diêu Thiên muốn xác định nàng thật sự khỏe mạnh. Sau đó hắn thật sự từ bỏ quốc sự đi du ngoạn cùng với nàng, dọc theo đường đi hai người trái lại vui vẻ.
Kinh Kinh biết lần này sư tỷ sinh là nữ nhi rất muốn đi nhìn một chút, nhưng Diêu Thiên lại sợ nàng gặp được Vân Phỉ. ()
Sợ gặp được thì dĩ nhiên sẽ không để cho nàng đi gặp cái gì sư tỷ, hai người đi loạn Đại Giang Nam Bắc, dọc theo đường đi cũng tự do tự tại.
Kinh Kinh hy vọng nhất chính là cuộc sống như vậy, huống chi bây giờ còn có nam nhân của mình ở bên cạnh. Chỉ là Diêu Thiên rất thích đọc sách, có đôi khi nàng không biết hắn rốt cuộc thích nhìn sách hay là nhìn mình, vì vậy thường thường để cho hắn chọn một giữa việc xem sách và nhìn nàng.
Diêu Thiên dĩ nhiên là chọn nhìn nàng đấy!
Sau khi thành thân, một chút tật xấu của hai người mới chậm rãi hiển hiện ra. Lúc này có lẽ sẽ có một ít ma sát, nhưng tình cảm đã từ từ ấm lên.
Diêu Thiên từ từ phát hiện Kinh Kinh cũng không ngoan ngoãn trước mặt mình như lúc mới vào phủ ở, nàng có chút tiểu tùy hứng, chỉ là cũng ở trong phạm vi chịu đựng của hắn. Dù sao thân phận khác trước, nàng phải cung kính với mình cũng là bắt buộc. Hiện tại hai người là phu thê, vẫn là thoải mái hơn.
Cuối cùng một ngày, Kinh Kinh uống rượu nhiều chút.
Nàng nhìn thành quả của mình cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy kiêu ngạo trước nay chưa từng có, vì vậy ngồi ở trên người Diêu Thiên cười ha ha.
Diêu Thiên nói: Nàng cười cái gì vậy? Rượu nho mặc dù uống rất ngon..., nhưng thật đúng là không thể để cho nàng uống quá nhiều.
Kinh Kinh cúi đầu hôn hắn, kéo cổ của hắn xuống nói: Tại sao ta có thể không cười đây, có thể lừa gạt được người tướng công này cũng không dễ dàng!
Diêu Thiên lắc đầu, nha đầu này đều đã nói hươu nói vượn rồi. Hắn ôm nàng đặt lên giường, cười nói: Được được ta là bị nàng lừa tới. Nếu thật sự là nàng lừa, chuyện trước kia mình ép nàng làm chuyện nam nữ trái lại không cần quá mức áy náy, làm cho hiện tại thời điểm làm việc nàng chỉ cần vừa kêu đau mình lại không dám xuống tay rồi.
Kinh Kinh bị đôi tay đang cởi y phục của hắn làm cho ngứa một chút, cười khanh khách nói: Nhưng chàng có biết lừa chàng tới có bao nhiêu khó khăn hay không, nếu không phải là ta vẫn dùng biện pháp sư phụ nấu canh bổ cho chàng, chàng còn không chịu xuống tay với ta đấy......
...... Diêu Thiên giật mình, nhớ lại chuyện ngày xưa một chút. Đoạn thời gian đó mình chính là cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn vẫn cho rằng đều do nàng vô tâm sơ suất, không nghĩ tới nha đầu này đều hiểu rõ.
Diêu Thiên cắn răng, nói: Vậy lúc nào thì nàng có loại tâm tư này với ta. Hắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Kinh một cái hỏi.
Kinh Kinh ôm mặt Diêu Thiên dùng sức hôn một cái nói: Nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), chính là thời điểm lần đầu tiên chàng vén khăn voan của ta, ta lập tức bị mê hoặc rồi.
Diêu Thiên ngồi bật dậy, không thể tin nhìn Kinh Kinh. Thì ra nàng từ vừa mới bắt đầu đã có loại tâm tư không đúng với mình, không trách được Viễn Từ viết hưu thư cho nàng nhưng nàng cũng không đi. Không trách được nàng vẫn một mực xoay quanh bên cạnh mình. Không trách được......
Tất cả hôm nay đều hiểu rõ, hắn vốn cho rằng hắn chính là con sói hiện tại nhìn lại con sói thật ra chính là nữ nhân đang cười không dứt ở trên giường này.
Nghĩ Diêu Thiên hắn gạt người vô số, hôm nay cư nhiên bị tiểu nha đầu này lừa gạt thành bộ dáng bây giờ.
Hắn cười khổ, nhớ lại chính mình rõ ràng từng bước từng bước tiến vào cạm bẫy tình cảm của nàng, từng chút mất đi chính mình, cuối cùng như nguyện của nàng.
Kinh Kinh đột nhiên ôm lấy hắn, cười nói: Vẫn là làm tướng công tốt có thể ôm, làm A Cha thì không thể ôm chàng.
Diêu Thiên bất đắc dĩ thở dài, ép Kinh Kinh ở trên giường, cười lạnh nói: Nha đầu thối, hôm nay ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Kinh Kinh đã say, nàng liên tục không cảm nhận được sát khí, cười ngây ngô nói: A Cha, ôm ta......
Không nên gọi ta A Cha...... Diêu Thiên mấy cái liền cởi sạch y phục của nàng, động tác liên tục không dừng liền tiến thẳng vào trong thân thể Kinh Kinh.
Vừa tiến vào trận đấu, Kinh Kinh lại bắt đầu cầu xin tha thứ.
A Cha ta không được, đau đầu quá, dừng lại được không?
Diêu Thiên hừ một tiếng nói: Lần này nhất định sẽ không tha cho nàng.
Kinh Kinh càng về sau rượu cũng tỉnh, nhưng Diêu Thiên vẫn còn đang không ngừng giày vò. Nàng vừa bắt đầu còn có thể kêu xin tha, lại về sau ngay cả hơi sức mở miệng nói chuyện cũng không có.
Nàng không
Kinh Kinh biết lần này sư tỷ sinh là nữ nhi rất muốn đi nhìn một chút, nhưng Diêu Thiên lại sợ nàng gặp được Vân Phỉ. ()
Sợ gặp được thì dĩ nhiên sẽ không để cho nàng đi gặp cái gì sư tỷ, hai người đi loạn Đại Giang Nam Bắc, dọc theo đường đi cũng tự do tự tại.
Kinh Kinh hy vọng nhất chính là cuộc sống như vậy, huống chi bây giờ còn có nam nhân của mình ở bên cạnh. Chỉ là Diêu Thiên rất thích đọc sách, có đôi khi nàng không biết hắn rốt cuộc thích nhìn sách hay là nhìn mình, vì vậy thường thường để cho hắn chọn một giữa việc xem sách và nhìn nàng.
Diêu Thiên dĩ nhiên là chọn nhìn nàng đấy!
Sau khi thành thân, một chút tật xấu của hai người mới chậm rãi hiển hiện ra. Lúc này có lẽ sẽ có một ít ma sát, nhưng tình cảm đã từ từ ấm lên.
Diêu Thiên từ từ phát hiện Kinh Kinh cũng không ngoan ngoãn trước mặt mình như lúc mới vào phủ ở, nàng có chút tiểu tùy hứng, chỉ là cũng ở trong phạm vi chịu đựng của hắn. Dù sao thân phận khác trước, nàng phải cung kính với mình cũng là bắt buộc. Hiện tại hai người là phu thê, vẫn là thoải mái hơn.
Cuối cùng một ngày, Kinh Kinh uống rượu nhiều chút.
Nàng nhìn thành quả của mình cực kỳ vui vẻ, chỉ cảm thấy kiêu ngạo trước nay chưa từng có, vì vậy ngồi ở trên người Diêu Thiên cười ha ha.
Diêu Thiên nói: Nàng cười cái gì vậy? Rượu nho mặc dù uống rất ngon..., nhưng thật đúng là không thể để cho nàng uống quá nhiều.
Kinh Kinh cúi đầu hôn hắn, kéo cổ của hắn xuống nói: Tại sao ta có thể không cười đây, có thể lừa gạt được người tướng công này cũng không dễ dàng!
Diêu Thiên lắc đầu, nha đầu này đều đã nói hươu nói vượn rồi. Hắn ôm nàng đặt lên giường, cười nói: Được được ta là bị nàng lừa tới. Nếu thật sự là nàng lừa, chuyện trước kia mình ép nàng làm chuyện nam nữ trái lại không cần quá mức áy náy, làm cho hiện tại thời điểm làm việc nàng chỉ cần vừa kêu đau mình lại không dám xuống tay rồi.
Kinh Kinh bị đôi tay đang cởi y phục của hắn làm cho ngứa một chút, cười khanh khách nói: Nhưng chàng có biết lừa chàng tới có bao nhiêu khó khăn hay không, nếu không phải là ta vẫn dùng biện pháp sư phụ nấu canh bổ cho chàng, chàng còn không chịu xuống tay với ta đấy......
...... Diêu Thiên giật mình, nhớ lại chuyện ngày xưa một chút. Đoạn thời gian đó mình chính là cảm thấy tội lỗi, nhưng hắn vẫn cho rằng đều do nàng vô tâm sơ suất, không nghĩ tới nha đầu này đều hiểu rõ.
Diêu Thiên cắn răng, nói: Vậy lúc nào thì nàng có loại tâm tư này với ta. Hắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Kinh một cái hỏi.
Kinh Kinh ôm mặt Diêu Thiên dùng sức hôn một cái nói: Nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), chính là thời điểm lần đầu tiên chàng vén khăn voan của ta, ta lập tức bị mê hoặc rồi.
Diêu Thiên ngồi bật dậy, không thể tin nhìn Kinh Kinh. Thì ra nàng từ vừa mới bắt đầu đã có loại tâm tư không đúng với mình, không trách được Viễn Từ viết hưu thư cho nàng nhưng nàng cũng không đi. Không trách được nàng vẫn một mực xoay quanh bên cạnh mình. Không trách được......
Tất cả hôm nay đều hiểu rõ, hắn vốn cho rằng hắn chính là con sói hiện tại nhìn lại con sói thật ra chính là nữ nhân đang cười không dứt ở trên giường này.
Nghĩ Diêu Thiên hắn gạt người vô số, hôm nay cư nhiên bị tiểu nha đầu này lừa gạt thành bộ dáng bây giờ.
Hắn cười khổ, nhớ lại chính mình rõ ràng từng bước từng bước tiến vào cạm bẫy tình cảm của nàng, từng chút mất đi chính mình, cuối cùng như nguyện của nàng.
Kinh Kinh đột nhiên ôm lấy hắn, cười nói: Vẫn là làm tướng công tốt có thể ôm, làm A Cha thì không thể ôm chàng.
Diêu Thiên bất đắc dĩ thở dài, ép Kinh Kinh ở trên giường, cười lạnh nói: Nha đầu thối, hôm nay ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.
Kinh Kinh đã say, nàng liên tục không cảm nhận được sát khí, cười ngây ngô nói: A Cha, ôm ta......
Không nên gọi ta A Cha...... Diêu Thiên mấy cái liền cởi sạch y phục của nàng, động tác liên tục không dừng liền tiến thẳng vào trong thân thể Kinh Kinh.
Vừa tiến vào trận đấu, Kinh Kinh lại bắt đầu cầu xin tha thứ.
A Cha ta không được, đau đầu quá, dừng lại được không?
Diêu Thiên hừ một tiếng nói: Lần này nhất định sẽ không tha cho nàng.
Kinh Kinh càng về sau rượu cũng tỉnh, nhưng Diêu Thiên vẫn còn đang không ngừng giày vò. Nàng vừa bắt đầu còn có thể kêu xin tha, lại về sau ngay cả hơi sức mở miệng nói chuyện cũng không có.
Nàng không
/50
|