CHƯƠNG 17
“Bây giờ cháu đi báo đi, tiểu huyệt của cháu ngoại trừ đỏ lên, sưng lên một chút, ông đây không thao vào Cho dù lấy tinh dich, tiểu huyệt của cháu có không?”
Nghe xong những lời mặt dày vô liêm sỉ này của Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển không khỏi trợn to mắt
“Diệp Liệt Thanh Ông vô liêm sỉ ”
Chẳng trách cô đang nghĩ sao tối hôm qua Diệp Liệt Thanh không chịu thao vào
Hóa ra là vì chuyện này
“Đúng vậy, dượng vô liêm sỉ Dượng cầm thú, dượng còn là tên cặn bã, hiện giờ đã biết chưa?”
Văn Uyển tức giận hất nước qua, Diệp Liệt Thanh hất tóc một cái, bọt nước trên đầu hất lên mặt Văn Uyển, khiến người ta tức đến mức muốn mắng cha.
“Diệp Liệt Thanh, ông muốn chết à ”
“Không biết lớn nhỏ Gọi dượng…”
“Ồ… Có dượng nhà ai dùng côn thịt cọ tiểu huyệt của cháu gái? Còn bắn lên người cháu gái? Còn hôn môi với cháu gái ”
Văn Uyển nằm tɾong bồn tắm với vẻ tùy ý, vươn tay đếm đủ kiểu Diệp Liệt Thanh làm tối qua.
Diệp Liệt Thanh nghe mí mắt liên tục giật giật “Cháu câm miệng cho dượng ”
“Cháu càng không im miệng ” Sau khi nói xong cô nâng ͼhân, cố ý lộ ra tiểu huyệt nói với hắn “Xoa ͼhân cho cháu Đau muốn chết ”
Diệp Liệt Thanh xoay người muốn đi, ai ngờ ͼhân trước mới bước ra khỏi phòng tắm, thiếu nữ ở phía sau lạnh lùng nói
“Nếu dượng không xoa cho cháu, bây giờ cháu gọi đïện cho Văn Tuyết nói tối hôm qua dượng ở trên giường cháu ”
“Văn Uyển ”
Văn Uyển mắt điếc tai ngơ đối với tức giận của người phụ nữ, còn xoa ngực
“Ừm… Ngựa bị dượng xoa nhẹ cả đêm, hình như trở nên to hơn một chút… Sau này dượng xoa nhiều cho cháu có được không?”
Nghe thấy thế, Diệp Liệt Thanh dùng khăn lông lau đầu một cách thô bạo, hất ma͙nh tóc, cười mỉa một tiếng
“Bánh bao nhỏ hai lượng đó của cháu Ông đây xoa còn ngại cộm tay ”
“Ừm… Tối hôm qua dượng sờ soạng cả đêm bánh bao nhỏ hai lượng này của người ta, vừa rồi còn mút ngực cho Uyển Uyển, ô… Đều mút đỏ…”
Nghe thấy thế Diệp Liệt Thanh suýt nữa nổi giận, hắn trợn mắt trừng cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nói
“Cháu câm miệng cho ông đây ”
Cuối cùng lại bổ sung “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, có hại cũng không phải là ông đây ”
“Ồ…” Văn Uyển không thèm để ý ồ một tiếng, tay xoa nộn nhũ nhỏ, dưới cái nhìn chằm chằm của Diệp Liệt Thanh chậm rãi vươn tới giữa hai ͼhân, không cho là đúng nói “Tối hôm qua dượng dùng miệng liếm hoa huyệt của Uyển Uyển thật thoải mái… Ừm… Đầu lưỡi của dượng thật mềm… Còn muốn…”
/486
|