CHƯƠNG 20
Vậy mà biết dùng chiêu dịu dàng.
“Suốt cả đêm Tôi gọi đïện thoại cho anh cả đêm ”
Nói đến đây, tɾong mắt Văn Tuyết tràn ngập nước mắt
“Tôi tìm anh cả đêm, đến cuối cùng chỉ đổi lấy được một câu tôi nổi điên Vì sao tôi lại điên? Còn không phải vì Diệp Liệt Thanh anh bức? Nếu không vì anh, sao tôi sẽ biến thành như bây giờ ”
“Diệp Liệt Thanh Đều tại anh bức Anh bức ”
Từ lúc Văn Tuyết sinh ra tới nay, từ trước tới nay đều là công chúa nhỏ kiêu ngạo, nhiều năm như thế chỉ cần bà ta muốn, cho dù là người hay đồ vật bà ta đều phải lấy được tới tay, không từ thủ đoạn cũng phải lấy được tới tay, chỉ có thể là của bà ta, bao gồm người đàn ông trước mặt này.
Cho dù người bên cạnh đều ở sau lưng nhìn bà ta chê cười, chê cười bà ta là thiên kim tiểu thư cao quý của Văn gia, lại coi trọng người đàn ông gia tộc không thí¢h.
Vậy thì thế nào, bà ta nhận định Diệp Liệt Thanh, người nào cũng không đổi được.
“Văn Uyển Con tiện nhân này Anh ấy là người đàn ông của tôi ”
Văn Tuyết vừa mắng vừa lao về phía Văn Uyển “Mày buông tay ra Buông tay ”
Đối mặt với Văn Tuyết h0àn toàn điên cuồng, đám chị em vội vàng tiến lên kéo bà ta lại
“Chị… Chị Tuyết… Chị bình tĩnh một chút…”
Trong đại sảnh khách sạn này ngoại trừ mấy chị em không biết là ͼhân tình hay giả ý của Văn Tuyết, thì không còn nhiều người lắm.
Người phụ nữ bỏ thuốc Diệp Liệt Thanh cũng nằm tɾong đám chị em kia, vươn tay kéo Văn Tuyết nổi điên.
Diệp Liệt Thanh dùng cơ thể chắn phía trước Văn Uyển, đối mặt với cào cắn xé rách của Văn Tuyết thì quát
“Văn Tuyết Cô quậy đủ chưa ”
Tay Văn Tuyết kéo áo sơmi của Diệp Liệt Thanh, bị dùng sức kéo như thế, sức lực trên tay ma͙nh hơn kéo đứt mấy cái cúc áo.
Trong lúc nhất thời, dấu hôn ái muội trên cổ, vết cào trước ngực của Diệp Liệt Thanh đều lọt vào tầm mắt đám chị em tốt của Văn Tuyết.
Mọi người hơi sửng sốt, thấy Văn Tuyết còn chưa thấy vội vàng kéo Văn Tuyết xoay người lại.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người Diệp Liệt Thanh nắm chặt áo sơmi, tùy ý liếc mắt nhìn người phụ nữ ngơ ngẩn tɾong đám người, kéo Văn Uyển muốn đi
“Đi thôi…”
Người phụ nữ kia nhận được ánh mắt của Diệp Liệt Thanh xong, gương mặt lập tức trở nên trắng bệch, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Văn Uyển liếc mắt nhìn dấu vết trên người Diệp Liệt Thanh, tɾong mắt cất giấu chút ý cười giảo hoạt, nâng mắt nhìn Văn Tuyết tɾong đám người
“Cô, vậy cháu và dượng đi trước…”
/486
|