CHƯƠNG 27
Người đàn ông hơi nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện thì nghe người phụ nữ bên ngoài tiếp tục kêu lên
“Huấn luyện viên Hoa?”
Văn Uyển cúi đầu thật sâu, cố gắng che khuất khóe miệng mình hơi nhếch lên, bả vai vì nghẹn cười mà không ngừng run rẩy.
Người đàn ông ngồi trên ghế thấy thế thở dài, nói với bên ngoài “Vào đi.”
Giáo viên nữ thấy Văn Uyển đứng một bên, trên mặt người đàn ông thì tràn ngập không kiên nhẫn, tɾong lòng hơi lo lắng
“Huấn luyện viên Hoa, tôi tìm bạn học Văn Uyển có chút việc, bên cậu…”
Thái độ của giáo viên không tệ, Hoa Nguyên không tiện mở miệng nói gì, chỉ có thể nói
“Đi đi… Buổi chiều còn có huấn luyện trở về sớm một chút.”
“Haizz, được.”
Giáo viên nữ dẫn Văn Uyển rời đi, trước khi đi Hoa Nguyên nhìn tờ giấy trên tay, mở miệng gọi Văn Uyển lại
“Bạn học Văn Uyển, cầm lấy tờ giấy này đi.”
Văn Uyển vẫn luôn cúi đầu, đôi mắt nhìn mũi ͼhân, nhanh chóng nhận lấy tờ giấy chạy ra cửa.
Cô sợ muộn một giây, sẽ không nhịn được cười ra tiếng.
Giáo viên nữ nhìn huấn luyện viên với vẻ nghi ngờ, lại nhìn Văn Uyển nhanh chóng chạy ra, còn chưa kịp mở miệng giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền tới.
“Là giáo viên nên hiểu rõ không được nghe tin tức phiến diện một phía.”
“Hả?” Giáo viên nữ ngẩn ra, nghĩ tới lời đồn vừa rồi “Ừm, đúng vậy, hiện giờ trẻ con không dễ quản lắm.”
Sau khi nói xong, giáo viên nữ này đi ra cửa.
Mới ra cửa, thì thấy đôi mắt Văn Uyển đỏ bừng vươn tay lau nước mắt, ngây ngốc một lát thì thở dài một hơi
“Tiểu Uyển à… Tính tình của em nên thu liễm lại ”
Văn Uyển tiến lên ôm tay giáo viên nữ đầy thân thiết “Em làm sao chứ… Rõ ràng là nữ sinh kia chọc em trước… Em còn chưa nói gì đâu, cậu ta còn không biết xấu hổ tố cáo Không biết xấu hổ ”
Người phụ nữ giơ tay búng nhẹ lên trán Văn Uyển “Được rồi Em còn dám nói người ta? Ai bảo em mang di động tɾong lúc huấn luyện quân sự? Còn nữa, chuyện chuyển khoản kia là sao đây?”
“Có thể thế nào ạ… Họ Diệp nhà chúng em có thể có mấy người?”
Nói đến đây, Văn Uyển nghĩ tới tờ giấy tɾong túi, dính sát người phụ nữ làm nũng “Dì Viên, dì đừng nói chuyện này ra ngoài… Giữ bí mật được không?”
“Còn giữ bí mật? Cháu có biết bạn học đã nói thế nào không?”
Nghe thấy thế, người phụ nữ nổi giận “Mẹ cháu giao cháu cho dì, dì có trách nhiệm chiếu cố cháu…”
“Cháu biết, cháu biết, cháu ¢hắc chắn, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời chăm chỉ học tập, không gây thêm phiền phức cho dì Viên ”
/486
|