“Khoái Khoái sao vây, có tâm sự gì sao?” Bạch Kiểu Thiên nhìn con trai đang ngẩn nguời, tò mò hỏi, hắn chưa từng thấy qua điệu bộ này của con trai. “Còn không phải là vì chuyện của ông sao?.” Thường Khoái Khoái liếc hắn một cái, kẻ địch đã đánh nhanh tới cửa, vậy mà hắn còn không biết, bình yên mà đứng ở đây, nếu như ngày nào đó mẹ bị người khác cướp mất, hắn muốn khóc cũng không kịp. “Vì chuyện của ba, chuyện gì?” Đứa con trai này chính là tiểu quỷ. “Ai, cái ông này, một chút cảm giác cũng không có, mẹ bị người khác cướp mất rồi.” Thường Khoái Khoái tức giận nói. “Cái gì, con nói cái gì?” Bạch Kiểu Thiên cuối cùng cũng sốt ruột. “Hiện tại biết sốt ruột rồi à.” Thường Khoái Khoái lườm hắn một cái. “Con trai ngoan, nói cho ba biết liền đi, rốt cuộc là lão Vương Bát Đản* nào dám có ý nghĩ muốn cướp bà xã của ba.” Bạch Kiểu Thiên tức giận kêu to. (*) : Vương Bát Đản = kẻ mất đi 8 đức tính của đạo làm người “Ông thật muốn biết?” Thường Khoái Khoái liếc hắn nói, hoàn toàn không có chút gấp gáp. “Ai nha, con trai ngoan của ba, nhanh nói cho ba biết đi, nếu chậm mẹ con sẽ bị “tặng” cho cái lão Vương Bát mất, khi ấy con biết đi đâu tìm mẹ chứ.” Hắn thật sự gấp gáp tới mức sắp chết rồi. “Ông biết rõ, khi ấy chính là ông không tìm được mẹ, chứ không phải là tôi, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ lại tôi”. 12 Thường Khoái Khoái thanh minh nói. 2 Nhóc biết mẹ, có thể không cần ai đó nhưng không thể không cần nhóc, nhóc là bảo bối của mẹ. “Đúng, đúng, đúng, con trai ba lợi hại nhất, bây giờ con có thể nói cho biết chuyện gì đã xảy ra rồi chứ?” Có thể đắc tội tiểu nhân nhưng không thể đắc tội con trai, đây chính là châm ngôn chí lí của hắn bây giờ. “Nhìn ông gấp gáp như vậy, tôi sẽ độ lượng nói cho ông biết.” Nhóc đem chuyện ở nhà hàng ngày đó nói cho hắn biết. “Cái gì, tên kia quá ghê tởm, biết rõ mẹ con có con trai đã lớn tới chừng này rồi mà vẫn đi trêu chọc mẹ con.” Bạch Kiểu Thiên tức giận đập bàn, trong nháy mắt trên cái bàn liền xuất hiện một lổ thủng lớn. “A, ông xong rồi, nếu mẹ biết ông đập bể cái bàn của mẹ, mẹ nhất định sẽ biến thành “cọp cái”.” Thường Khoái Khoái vui sướng khi người khác gặp họa, nhóc nói. Bạch Kiểu Thiên im lặng nhìn con trai, mặc niệm một câu chú ngữ, cái bàn trong nháy mắt trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu. “A quá lợi hại, tôi cũng muốn học.” Thường Khoái Khoái hai mắt tỏa ánh sáng nói. “Muốn học, thì con sẽ phải giúp ba.” Bạch Kiểu Thiên cười gian. “Hừ, ông là hạng cha gì vậy, ông không biết con trai ông đã từng suýt bị quái vật ăn sao.” Thường Khoái Khoái tức giận nói. “Cái gì, chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là tên nào không có mắt, ngay cả con ba cũng dám khi dễ, con nói cho ba biết, ba sẽ đi chém hắn.” Bạch Kiểu Thiên cực kì tức giận, hai mắt hắn đã biến thành màu đỏ. Thường Khoái Khoái thấy Bạch Kiểu Thiên như vậy, lòng bỗng ấm áp, ba hắn thật phi thường gấp gáp. “Không sao, khi ấy con lập tức được người khác cứu.” Nhóc đem chuyện đêm hôm đó nói hết. Bạch Kiểu Thiên cúi đầu suy tư một hồi. “Con nói con bị một con rắn yêu khi dễ, rồi được cái tên theo đuổi mẹ con cứu.” Lòng hắn mơ hồ biết người kia là ai rồi. “Ừ.” Khoái Khoái thành thật đáp. “Xem ra con nên tập luyện thật tốt để nâng cao pháp lực, con trai của Bạch Kiểu Thiên ba đây không phải là để cho người khác khi dễ. a Bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ dạy con”. e Thật ra thì hắn đã sớm suy nghĩ đến chuyện này, xem ra hiện tại không thể không tiến hành rồi. “Thật ư, cám ơn ba.” Thường Khoái Khoái phấn khích ôm lấy Bạch Kiểu Thiên. “Con, con, con rốt cuộc cũng gọi ba là ba rồi.” Bạch Kiểu Thiên cao hứng ôm con trai quay hai vòng trên không trung. “Ba vốn chính là ba con, con gọi ba là ba thì có cái gì kì chứ.” Thường Khoái Khoái lườm hắn một cái. “Đúng, đúng, con trai gọi thêm một tiếng có được hay không ?.” Bạch Kiểu Thiên tỏ vẻ đáng thương cầu xin. “Thật ngốc, ba, ba” “Ai, ai, con trai ngoan của ba.” Hắn cuối cùng cũng chờ được rồi.
/77
|