“Phong, Thiên sẽ không bị nguy hiểm đúng không?” Mạn Mạn mặt nhàm chán bò tới trên bàn, Thiên đã đi mấy ngày rồi, một chút tin tức cũng không có. 0 Kể từ ngày cô và Khoái Khoái bị Thiên đưa tới chỗ Phong, nói cái gì là vì an toàn của hai người, chỉ khi cô và con trai đi theo hắn, hắn mới an tâm. Chẳng còn cách nào khác, dù gì cũng là lòng tốt của người ta, cô cũng đành phải thời thời khắc khắc đi theo hắn, làm ọi người ở công ty đều cho rằng cô là bà xã của Phong. “Yên tâm đi, anh ta không có việc gì.” Tần Phong ngẩng đầu khỏi văn kiện nhìn Mạn Mạn, vẻ mặt cô rõ rất nhàm chán. Khẽ mỉm cười, mấy ngày nay hắn quả thật làm cô nhàm chán đến mức muốn hỏng rồi. “Rất nhàm chán à?” “Ừ, ách, không phải, em quấy rầy anh sao?” Vốn muốn thừa nhận, nhưng cô không thể quấy rầy đến công việc của hắn. Nhưng là, cô thật sự rất nhàm chán. “Ha ha, chờ anh chút, anh xem văn kiện xong liền dẫn em cùng Khoái Khoái đi chơi.” Hắn cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô. “A, tốt quá.” Mạn Mạn vui vẻ hẳn lên. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến một việc, bèn hối tiếc gãi gãi đầu, “Có làm trễ nãi công việc của anh?” “Ha ha, không có sao, cũng đã xong rồi, đi thôi.” Vừa nói xong, hắn liền dắt tay của cô đến chỗ của Linh Linh để đón Khoái Khoái. Mạn Mạn do phản ứng chậm chạp nên cũng không phát giác việc bị Tần Phong dắt tay có cái gì đó không đúng, trong quan niệm của cô, bạn bè cầm tay cũng chẳng có gì là lạ. Khi bọn họ cùng xuất hiện, Khoái Khoái ở phòng làm việc của Linh Linh nhìn hai người nắm tay nhau bèn nhíu mày một cái, không khỏi lo lắng thay cha, người phụ nữ óc bé như chim này, mẹ ơi, mẹ không phát giác có gì không ổn sau =.=. “Bảo bối, chú Tần muốn dẫn chúng ta đi chơi đấy.” Mạn Mạn hào hứng chạy đến trước mặt con trai. Tần Phong nhận thấy hơi ấm nơi bàn tay biến mất, trong lòng một hồi mất mác, nhưng hắn rất nhanh liền che giấu chúng. Chỉ cười híp mắt nhìn cô gái trông giống nhóc con kia. Khoái Khoái nhận ra được tia sáng mất mác lóe lên trong mắt Tần Phong, nhưng nhóc không nói gì, chỉ nhìn mẹ vui vẻ, “Chúng ta đi chơi sẽ không sao chứ?” Mặc dù là hướng về phía mẹ nói, nhưng nhóc kỳ thật là đang hỏi Tần Phong. “Oh, đúng rồi, Phong! Chúng ta có nên đi chơi như vậy không?” Cô cùng Khoái Khoái ở đây cũng đã làm phiền Phong không ít rồi, cô không thể làm phiền hắn hơn nữa. “Ha ha, sẽ không, bọn họ không to gan như vậy đâu, cứ yên tâm đi chơi thôi.” Cho dù là gặp nguy hiểm, hắn cũng sẽ vì cô ngăn chặn tất cả, hắn chỉ muốn thấy nụ cười của cô. “A, thật sao, bảo bối, con nghe chưa, Phong nói có thể, đi thôi, chúng ta đi chơi.” Những ngày qua cô nhàm chán đến mức sắp hỏng rồi. Khoái Khoái lắc đầu một cái, mẹ của nhóc khi nào mới có thể lớn lên đây. e3 Nhưng, nhóc vẫn rất biết điều, đi theo bọn họ ra ngoài. “Bảo bối, con muốn đi đâu chơi đây, chú Tần nói rồi, muốn đi nơi nào cũng được.” “Tùy.” Nhóc không có ý kiến. “Nói một chút đi?” Thiệt là, mấy đứa trẻ nhà người ta không phải khi nghe người lớn nói sẽ dẫn mình đi chơi liền vui mừng cực kỳ ư, sao Khoái Khoái nhà cô lại như vậy, nhóc quá… quá thành thục, không được, cô phải thay đổi, cải tạo nhóc, nếu không tuổi thơ con trai cô liền thê thảm cực kì, tránh về sau con trai mình trưởng thành có tiếc nuối. Ai, xem cô vì còn trai suy nghĩ nhiều chưa nè, Mạn Mạn ở trong lòng “xấu xa” nghĩ. “Mẹ muốn đi đâu thì đi đến đó thôi.” Nhóc thật không có hứng thú chút nào, nếu không phải vì sợ cô mất vui, nhóc thật không muốn ra ngoài. “Không được, không thể như vậy, còn vẫn ở trong khoảng thời gian tuổi thơ của mình, tuổi thơ phải có dáng vẻ của tuổi thơ, mẹ nghĩ, chúng ta đi khu vui chơi đi, đó mới là nơi thích hợp cho tuổi thơ của con.” Đối với ý kiến của mình, cô rất hài lòng. Đầu Khoái Khoái đầy hắc tuyến (=.= ' alt='' > ' alt='' > ' alt='' >), chỗ ngây thơ như vậy cũng chỉ có Thiên tài mẹ nhóc mới nghĩ ra được, mặc dù nhóc một trăm x 1000 lần không muốn, nhưng nhóc không muốn phá hỏng sự hăng hái của mẹ, không thể làm gì khác hơn là không nói lời nào. “Bảo bối, con không nói chuyện, là đại biểu con muốn đi đúng không, mẹ thật xin lỗi con trai, trước kia là do mẹ sơ suất quá, nên không biết con muốn đi chơi…” “…” Ai muốn đến chỗ ngây thơ đến thế chứ. “Con yên tâm, về sau mẹ sẽ thường dẫn con đi chơi.” Cô thật sự rất thất bại, đến bây giờ cũng không biết con trai thích gì. “…” Đối với vẻ mặt giống như để nhóc chịu thua thiệt rất nhiều của mẹ, nhóc vẫn giữ dáng vẻ rất im lặng, nhóc không cảm thấy mẹ để nhóc chịu thua thiệt chút nào cả, ngược lại nhóc cảm thấy rất hạnh phúc, nếu mẹ không buộc nhóc đi đến chỗ “ngây thơ” đó, nhóc sẽ hạnh phúc hơn. “Phong, chúng ta đi khu vui chơi được không?” “Ừ.” Lòng tràn đầy, mặt tràn đầy vẻ cưng chiều cô, chỉ cần cô vui đi nơi nào đều được, thế nhưng kẻ chậm chạp – Mạn Mạn lại không có phát hiện, nhưng Khoái Khoái phát hiện, hơi hất mày, sự yêu thích của hắn ta dành ẹ không thể ít hơn so với cha, liếc nhìn mẹ, ai, nhóc cảm thấy áy náy thay mẹ rồi, sợ là mẹ còn không biết hắn ta yêu thích mình. Hồ Tộc, trong đại điện, Bạch Kiểu Thiên nhìn chằm chằm quyển sổ con trong tay, tuy nhiên một chữ cũng không vào đầu, bóng dáng Mạn Mạn không ngừng hiện lên trong tâm trí, hắn rất nhớ cô, mới chỉ có vài ngày ngắn ngủi, song hắn cảm thấy dài giống như mấy thập niên, cô có khỏe không? Có ăn nhiều cơm không? Cô ấy vốn tham ăn, có con trai bảo bối kế bên, chắc cô vẫn ăn ngon, nghĩ tới dáng vẻ mỗi lần cô giành ăn cùng Khoái Khoái hắn liền buồn cười, trên thực tế hắn cũng cười ra tiếng. Những người khác giật mình, hoàng tử thế nào vậy, chưa bao giờ bọn họ gặp qua nụ cười hạnh phúc như vậy của hoàng tử, nghi vấn đồng thời nổi lên trong lòng mọi người, nhưng không có một ai dám đi hỏi, mặc dù hoàng tử thoáng nhìn rất thân thiện, nhưng thật sự anh rất lạnh lùng. Bạch Kiểu Thiên vẫn như cũ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của chính mình, không phát giác mọi người vì nụ cười của hắn mà rung động. Cô có nhớ hắn hay không, khi nghĩ tới điều này mắt hắn có chút ưu thương, hắn biết cảm tình Mạn Mạn dành cho hắn không nhiều bằng hắn dành cho cô, nhưng hắn không ngại, hắn nguyện ý chờ, hắn tin tưởng Mạn Mạn nhất định sẽ yêu hắn. Mạn Mạn, Mạn Mạn bảo bối của anh, em có biết anh rất nhớ em không? Em có biết, anh lúc nào cũng rất nhớ em? Em nhất định phải chờ anh, chờ anh trở lại. “Thái tử, Hồ Vương mời ngài.” Một người tới cung kính hành lễ. “Ừ, tôi biết rồi, anh cứ xuống trước, tôi lập tức tới ngay.” Bạch Kiểu Thiên thu hồi suy nghĩ của mình, chỉ có giải quyết nhanh sự tình, hắn mới có thể mau trở về gặp bảo bối của hắn.
/77
|