Chương 787
Kiều Bích Ngọc không khỏi cau mày, không hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên suy nghĩ đối phương là kẻ lừa đảo.
Bà chủ hớn hở thúc giục Kiều Bích Ngọc mau chóng làm việc, hai người bận rộn hơn nhiều giờ mới có thể hoàn toàn đóng gói xong.
Vị khách hàng nam lập dị này thậm chí không muốn giảm giá nên đã trực tiếp quẹt thẻ.
Kiều Bích Ngọc sửng sốt.
Thế giới này kẻ có tiền nhiều như vậy sao?
Bên kia còn không yêu cầu giao hàng tận nơi, cả chục thùng giấy đổ đầy 500 ly trà sữa, trực tiếp có người đến xách đi.
Bà chủ vui vẻ cả đêm, Kiều Bích Ngọc không nhịn được hỏi: “Bà chủ, cô thẻ kiểm tra một chút xem tiền đã được chuyển đủ chưa?”
Cô luôn nghỉ ngờ những người đó là kẻ lừa đảo.
“Tiền đến rồi, khách hàng nói người trong công ty thích uống trà sữa của chúng ta. Bích Ngọc, tối nay cháu làm việc rất tốt, công trạng rất cao-‘ Bà chủ cười tít mắt.
kiều Bích Ngọc bưng thêm một cốc trà sữa lên, vẻ mặt ngưng trọng, thứ này vừa ngọt vừa béo, làm sao có thể ngon như vậy.
Ông chủ mới thu mua khách sạn Quân Lâm trên tay cũng cầm một ly trà sữa, hương vị vô cùng hấp dẫn, Quách Cao Minh hút một ngụm.
Anh đối với trà sữa cũng không mấy yêu thích, hương vị này, rất ngọt.
Ngày Quốc tế phụ nữ.
Ngày quốc tế phụ nữ 8/3 này được tổ chức trong khuôn viên trường hoành tráng long trọng chưa từng có, nhưng lại luôn khiến cho người †a có cảm giác quái dị và lỗi thời.
Phòng ngủ 502 trong ký túc xá nữ.
“Tình cờ đã gặp một nhà hảo tâm lớn, người ta đồng ý tài trợ một giá tiền cao, hoạt động liền được tổ chức hoành tráng” Phương Mai tiết lộ thông tin nội bộ.
Nghe nói có một nhóm cán bộ trong hội sinh viên mừng lắm, năm học này không cần lo kinh phí nữa.
Hôm nay là chủ nhật, đều không có tiết học nào, một vài học sinh trong trường căn bản cũng không quan tâm tới hoạt động nhàm chán này, sáng sớm đã phải đến hội trường để tham gia, nhưng phòng ký túc xá vẫn còn có một người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa chịu rời giường.
“Đi gọi Bích Ngọc “Bây giờ cô ấy phải đến hội học sinh để tập hợp, hơn nữa còn đảm đương chương trình, còn phải trang điểm nữa… Đến muộn cũng không hay lắm”
Tuần này đến lượt Châu Mỹ Duy trực nhật phòng, trong khi lau cửa sổ và lau sàn, cô ấy không quên nhắc nhở vấn đề này.
Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang ngủ say như chết, quấn chặt nằm trên giường mà ngủ, như thể thế giới bên ngoài không có gì liên quan đến cô.
Không biết có phải gặp ác mộng hay không, lông mày cô nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.
Phương Mai lấy một tấm áp phích dài cuộn nó thành một cái ống, khẽ vỗ vào phía sau lưng cô: “Kiều Bích Ngọc, dậy đi” Khi đối phương đột nhiên bị đánh thức rất dễ tức giận, theo kinh nghiệm tổng kết được, tốt nhất không nên đánh thức Kiều Bích Ngọc, nếu không rất có thế sẽ bị cô đánh cho một trận, quá oan uổng.
Sau khi hô lên vài tiếng, Kiều Bích Ngọc †ừ trong giấc mơ từ từ tỉnh lại, vẻ mặt có chút đờ đẫn, mê mang, cô thở dài nói: “Mình mệt quá.”
Phương Mai thấy cô tỉnh táo thì mới dám đến gần, cười nói: “Hình như tối hôm qua rất khuya cậu mới về đúng không.”
/837
|