Một giọng nam dễ nghe nhận: Alô!”
Dương Dịch. Cô cố gắng bình tĩnh nhịp tim của mình, gọi tên của anh.
Ừ? Tiểu Vũ, Làm sao thế? Anh dùng giọng điệu rất khẳng định gọi tên của Hạ Thiên Vũ.
Học trưởng Lãnh Thần chạy đến tìm em, nói anh không phải là bạn trai của em. Cô cực kỳ xoắn xít nói xong câu đó.
Nhưng lại nghe được tiếng cười khẽ của Dương Dịch, ngay sau đó, Dương Dịch nói: “Mở loa ngoài đi!”
Được! Cô trả lời, mở loa ngoài, cho nên Lãnh Thần cũng có thể nghe được giọng nói của Dương Dịch.
Học trưởng Lãnh, sau này làm phiền anh không cần lại cho vấn đề khó khăn với bạn gái của tôi, cô ấy không biết từ chối người khác, nhưng tôi có thể khẳng định nói cho anh biết, cho dù tôi không có ở thành phố X, nhưng cô ấy luôn thừa nhận tôi là bạn trai của cô ấy.” Dương Dịch nói rất chắc chắn.
Nếu cậu là bạn trai của cô ấy, vậy tại sao những năm qua cậu đều không ở bên cạnh cô ấy? Các người hoàn toàn cũng không có ở bên nhau! Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu chăm sóc cô ấy như thế nào? Cậu nói cho tôi biết đi! Lãnh Thần bất mãn nói.
Dương Dịch lại nhẹ nhàng cười và nói: Làm sao anh biết chúng tôi chưa bao giờ ở chung một chỗ? Chẳng qua là, chúng tôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mà thôi, nhưng tất cả những thứ này cũng không có ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi.
Dương Dịch nói lời này, không thể nghi ngờ khiến cô rất an lòng.
Vậy sao? Chỉ cần các người còn chưa kết hôn, chúng ta hãy dựa vào bản lãnh của mình! Lãnh Thần lại không thèm quan tâm nói.
Lần này Hạ Thiên Vũ thật sự im lặng, nhìn về phía Lãnh Thần nói: Học trưởng, anh cần gì phải làm như vậy? Em thật sự không có hứng thú đối với anh, sau này làm phiền anh đừng tới tìm em nữa, anh không nên mang đến rắc rối cho em.
Hạ Thiên Vũ, anh đi về trước đây, anh sẽ thay em giải quyết những rắc rối này. Lãnh Thần nói xong thì đứng dậy rời đi.
Này! Cô cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, sau đó ánh mắt dừng lại trên điện thoại di động, ánh mắt lại dịu dàng hơn nhiều.
Này, tôi đã giúp cậu chuyện lớn rồi đó! Giọng nói của Dương Dịch truyền tới.
Ừ, nghĩ muốn đền đáp cái gì đây? Hạ Thiên Vũ rất bình thản hỏi.
Dương Dịch cười khẽ: Muốn đền đáp cái gì cũng được phải không?
Dĩ nhiên! Chỉ cần tôi có! Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng trả lời.
Vậy tôi muốn cậu, cậu cảm thấy như thế nào?
Hạ Thiên Vũ nghe xong lập tức im lặng, Dương Dịch đang nói đùa sao!
Đùa với cậu thôi! Không ngờ cậu còn có thể nhớ số của tôi, tôi rất vui mừng. Dương Dịch vui vẻ nói.
Cám ơn cậu, Dương Dịch. Cô rất chân thành nói cám ơn.
Là một người bạn trai, cậu không cảm thấy nói cám ơn là rất dư thừa sao? Dương Dịch cười khẽ.
Được rồi, bạn trai, bây giờ cậu có khỏe hay không? Cô cười hỏi.
Dương Dịch dừng chốc lát, sau đó nói: Khỏe! Cậu và Hoan Hoan thì sao?
Hoan Hoan còn chưa có tan học. Cô nói xong, chợt nhìn lên đồng hồ điện tử trên vách tường là buổi chiều 3 giờ rưỡi rồi, nên nói: Ba giờ rưỡi rồi, còn một tiếng nữa là Hoan Hoan sẽ tan học, chờ một chút nữa tôi phải đi đón Hoan Hoan rồi.
Ừ, Tiểu Hoan Hoan khẳng định vô cùng đáng yêu. Dương Dịch nói khẳng định xong.
Con bé nha, là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Cô trả lời, trong giọng nói đều là cưng chiều.
Đang nói, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Cậu lại có khách, đi mở cửa đi! Dương Dịch khẽ cười.
Ừ, tôi đi mở cửa. Trong lòng cô cảm thấy rất nghi ngờ, chẳng lẽ lại là Lãnh Thần?
Cô nghĩ tới, nên tắt loa ngoài trên điện thoại, rồi đặt điện thoại di động trên ghế safa,
Dương Dịch. Cô cố gắng bình tĩnh nhịp tim của mình, gọi tên của anh.
Ừ? Tiểu Vũ, Làm sao thế? Anh dùng giọng điệu rất khẳng định gọi tên của Hạ Thiên Vũ.
Học trưởng Lãnh Thần chạy đến tìm em, nói anh không phải là bạn trai của em. Cô cực kỳ xoắn xít nói xong câu đó.
Nhưng lại nghe được tiếng cười khẽ của Dương Dịch, ngay sau đó, Dương Dịch nói: “Mở loa ngoài đi!”
Được! Cô trả lời, mở loa ngoài, cho nên Lãnh Thần cũng có thể nghe được giọng nói của Dương Dịch.
Học trưởng Lãnh, sau này làm phiền anh không cần lại cho vấn đề khó khăn với bạn gái của tôi, cô ấy không biết từ chối người khác, nhưng tôi có thể khẳng định nói cho anh biết, cho dù tôi không có ở thành phố X, nhưng cô ấy luôn thừa nhận tôi là bạn trai của cô ấy.” Dương Dịch nói rất chắc chắn.
Nếu cậu là bạn trai của cô ấy, vậy tại sao những năm qua cậu đều không ở bên cạnh cô ấy? Các người hoàn toàn cũng không có ở bên nhau! Vậy bây giờ cậu nói cho tôi biết cậu chăm sóc cô ấy như thế nào? Cậu nói cho tôi biết đi! Lãnh Thần bất mãn nói.
Dương Dịch lại nhẹ nhàng cười và nói: Làm sao anh biết chúng tôi chưa bao giờ ở chung một chỗ? Chẳng qua là, chúng tôi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều mà thôi, nhưng tất cả những thứ này cũng không có ảnh hưởng tình cảm của chúng tôi.
Dương Dịch nói lời này, không thể nghi ngờ khiến cô rất an lòng.
Vậy sao? Chỉ cần các người còn chưa kết hôn, chúng ta hãy dựa vào bản lãnh của mình! Lãnh Thần lại không thèm quan tâm nói.
Lần này Hạ Thiên Vũ thật sự im lặng, nhìn về phía Lãnh Thần nói: Học trưởng, anh cần gì phải làm như vậy? Em thật sự không có hứng thú đối với anh, sau này làm phiền anh đừng tới tìm em nữa, anh không nên mang đến rắc rối cho em.
Hạ Thiên Vũ, anh đi về trước đây, anh sẽ thay em giải quyết những rắc rối này. Lãnh Thần nói xong thì đứng dậy rời đi.
Này! Cô cảm thấy mình thật sự mệt mỏi, sau đó ánh mắt dừng lại trên điện thoại di động, ánh mắt lại dịu dàng hơn nhiều.
Này, tôi đã giúp cậu chuyện lớn rồi đó! Giọng nói của Dương Dịch truyền tới.
Ừ, nghĩ muốn đền đáp cái gì đây? Hạ Thiên Vũ rất bình thản hỏi.
Dương Dịch cười khẽ: Muốn đền đáp cái gì cũng được phải không?
Dĩ nhiên! Chỉ cần tôi có! Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng trả lời.
Vậy tôi muốn cậu, cậu cảm thấy như thế nào?
Hạ Thiên Vũ nghe xong lập tức im lặng, Dương Dịch đang nói đùa sao!
Đùa với cậu thôi! Không ngờ cậu còn có thể nhớ số của tôi, tôi rất vui mừng. Dương Dịch vui vẻ nói.
Cám ơn cậu, Dương Dịch. Cô rất chân thành nói cám ơn.
Là một người bạn trai, cậu không cảm thấy nói cám ơn là rất dư thừa sao? Dương Dịch cười khẽ.
Được rồi, bạn trai, bây giờ cậu có khỏe hay không? Cô cười hỏi.
Dương Dịch dừng chốc lát, sau đó nói: Khỏe! Cậu và Hoan Hoan thì sao?
Hoan Hoan còn chưa có tan học. Cô nói xong, chợt nhìn lên đồng hồ điện tử trên vách tường là buổi chiều 3 giờ rưỡi rồi, nên nói: Ba giờ rưỡi rồi, còn một tiếng nữa là Hoan Hoan sẽ tan học, chờ một chút nữa tôi phải đi đón Hoan Hoan rồi.
Ừ, Tiểu Hoan Hoan khẳng định vô cùng đáng yêu. Dương Dịch nói khẳng định xong.
Con bé nha, là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Cô trả lời, trong giọng nói đều là cưng chiều.
Đang nói, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
Cậu lại có khách, đi mở cửa đi! Dương Dịch khẽ cười.
Ừ, tôi đi mở cửa. Trong lòng cô cảm thấy rất nghi ngờ, chẳng lẽ lại là Lãnh Thần?
Cô nghĩ tới, nên tắt loa ngoài trên điện thoại, rồi đặt điện thoại di động trên ghế safa,
/72
|