Thực là bận rộn quá!
Đoan Mộc Ngải cước bộ nhẹ nhàng xuyên qua đường, dù cho trong lòng nhớ tới điều vui như vậy làm cho khuôn mặt xinh đẹp này nụ cười vẫn ngọt ngào, thân ảnh hoạt bát linh xảo nhanh nhẹn như bay, tay ôm giỏ thuốc lắc lư là hình ảnh mà bao người trong thôn cười chờ đợi…
“Triệu thúc tốt ~~
Trương thẩm không cần phải quá mệt mỏi, phải nhớ phải nghỉ một chút đó ~~
Thối tiểu Tam ngươi còn không mau ngoan ngoãn trở về chẩn bệnh sao ? Buổi chiều nếu không đi tiệm thuốc nhà ngươi liền xong đời!”
Tiểu cô nương xinh đẹp này cũng không có vì trưởng thành mà mất bản tính dí dỏm nhiệt tình cửa nó thấy người liền cười, lên tiếng dễ nghe chào hỏi mặc dù có lúc cũng sẽ xen lẫn vẻ mặt cố ý cứng rắn đe dọa nhưng chỉ cần nàng một khi qua đều chọc cho mọi người vẻ mặt vui vẻ.
“Ta rất tốt, tiểu Ngải cô nương giúp phu nhân đưa thuốc sao?” 1 lão hán ở trên ruộng bỏ xuống gầu múc nước đáp lại.
Những năm gần đây, nàng đều đi theo Hàn Lạc học tập y thuật, hôm nay nàng đã mười tám tuổi đã biến thành trợ thủ đắc lực của mẹ Hàn Lạc, mọi căn bệnh, viết đơn thuốc, chẩn bệnh… tất cả đều không làm khó được nàng, tiểu Ngải tinh nghịch thành người trong thôn ai gặp cũng thích tiểu Ngải cô nương này. (L: cái này nguy cơ lớn cho tên tiểu phu thân kia rồi, nguy cơ bị mất con gái cao cao…)
“Dạ đúng, còn có vài nhà nữa là xong rồi.” Tiểu Ngải vẫy tay tạm biệt, dù cho dưới bàn chân đi chưa ngừng, nhưng nụ cười có má lúm đồng tiền cũng không chút nào làm cho người ta không kiên nhẫn cảm giác ở lâu.
Còn chưa kịp nàng muốn đưa thuốc, hái vài lá Tử trấp còn phải đi thăm bệnh Lưu bà bà bị thở khò khè đã đỡ chưa, vì vậy nàng phải đi thật mau xem bệnh giúp nương trước khi cha về, nếu không thì không xong rồi….
Nghĩ đến những rồi lại nhớ tới cha miệng lại mở nụ cười, dưới chân tốc độ lại càng tăng nhanh.
Sau khi tiểu Ngải đem hết chuyện làm xong là 1 lúc sau đó, đang khi chuẩn bị về nhà nàng đi qua 1 nông trại, chứng kiến mấy đứa bạn lúc nhỏ thấy A Bình cứ lén lút núp ở sau đống cỏ khô không biết là trộm nhìn cái gì, nàng tò mò đến bên cạnh cô bạn, cũng nhìn lén, lại nhìn không ra cái nguyên cớ.
“Cậu đang ở đây làm chi?” Tiểu Ngải hỏi.
“Làm ta sợ muốn chết!” Phát hiện là nàng, a Bình xoa ngực oán giận nói nhưng lập tức lại mặt mũi tràn đầy hưng phấn, kéo nàng thấp xuống chỉ vào bức tường thấp phía trước.
“Chỗ kia, chỗ kia, có thấy không?”
“Thấy cái gì… Oa!” Con mắt hoang mang đang nhìn đến 2 thân ảnh ở xa xa khanh khanh ta ta trong nháy mắt phóng đại Tiểu Ngải kinh ngạc.
“Thì ra là tiểu Thuận và Linh nhi là một đôi!”
“Sắp xin cưới rồi…” A bình đột nhiên phát hiện không đúng, quay đầu lại xem nàng.
“Ai, không phải là cậu nên kinh ngạc là bọn họ hơi quá thân mật đi?” Tiểu Thuận tự cho là chỗ đó kín đáo lớn mật đến đều nhanh đem Linh nhi ăn hết, ngay cả người đã lấy chồng thấy đều mặt đỏ tới mang tai, tiểu Ngải rõ ràng chỉ chú ý bọn họ có phải hay không là một đôi?
“Có khỏe không?” Tiểu Ngải nháy mắt mấy cái.
Dù cho mẹ Hàn Lạc tận lực tránh cho nàng bắt gặp cử chỉ thân mật giữa vợ chồng nhưng bọn họ tình cảm quá tốt, cộng thêm Đoan Mộc Bách Nhân căn bản không để ý có người đứng xem hay không, từ nhỏ liền có thói quen bọn họ tình nồng ý mật, tình cảm tốt chẳng khác nào động tác thân mật điều này khiến trong nội tâm Tiểu Ngải căn bản cho là đạo lý hiển nhiên, không thấy gì là lạ…
“Chuyện này tiểu Thuận thế nhưng cũng không nói với ta, lần tới nhìn thấy hắn, cần phải mắng hắn 1 trận!” Mặc dù sao giờ học tất cả mọi người ai bận việc nấy, nhưng tình cảm giữa lẫn nhau cũng giống người một nhà, huống chi thôn này cũng không lớn có người 1 ngà có khi gặp nhiều lần, mà tiểu Thuận lại không đề cập qua.
A Bình do dự, đột nhiên toát ra một câu:
“Cậu không biết được tiểu Thuận vốn là thích cậu?”
“Chớ có nói đùa!” Những lời này không có khiến cho nàng có bất kỳ gợn sóng nào, tiểu Ngải mỉm cười phất tay, hoàn toàn không cho là thật.
“Khi còn bé hắn đều khi dễ ta, cậu cũng biết còn gì.”
“Là thật… tiểu Thuận về sau là bởi vì mình điều kiện mọi thứ cũng không sánh bằng thiếu gia lúc này mới hết hy vọng.” Thật may là tiểu Thuận không có ngốc đến mức dám hành động, nếu không kết cục chắc rất thê thảm.
“Cũng khó trách, thiếu gia tướng mạo xuất chúng, ngay cả người có gia đình rồi đi qua cũng phải nhìn lại vài lần, tiểu Thuận nào có phần thắng đây?”
Nghe được tiểu phụ thân mình thích nhất được tán dương, tiểu Ngải là rất vui vẻ chỉ là nghe những lời kia cũng làm cho nàng hoang mang vặn mi.
“Điều này cùng cha mình có quan hệ gì?” Tiểu Thuận thích nàng và tiểu Thuận so với cha nàng đây căn bản là hai chuyện khác nhau.
“Cậu là con dâu nuôi từ bé của thiếu gia đây là chuyện mọi người đều biết làm sao sẽ không có vấn đề gì?” A Bình liếc mắt.
“Nếu không thiếu gia làm chi đem cậu bảo vệ kinh thế? Chính là vì sợ cậu bị người ta đoạt đi!”
Con dâu nuôi từ bé? Nàng? Tiểu Ngải mắt tròn xanh.
“Mới không phải, cha mình luôn bảo vệ tmình như vậy là bởi vì mình là nữ nhi của cha, căn bản cũng không phải là như mọi người nghĩ.”
“Chúng ta từ nhỏ quen biết, cậu ngay cả mình cũng muốn lừa gạt?” A Bình che miệng cười, cho rằng nàng chẳng qua là ngượng ngùng.
“Người có mắt cũng nhìn ra được cậu thích thiếu gia, nếu không như thế nào làm cho ôm lại dắt tay thế kia ?”
Mặc dù tất cả đều là chuyện khi còn bé chuyện, nhung khi tiểu Ngải bắt đầu lớn Đoan Mộc Húc ở trước mặt mọi người cùng với nàng giữ một khoảng cách, ngay cả dắt tay cũng chưa từng từng có, nhưng bởi vì ấn tượng quá khắc sâu nên chỉ cần vừa nhắc tới bọn họ, thì hình ảnh thiếu niên ôm 1 tiểu cô nương hiện lên đầu óc mọi người, khiến ngươi ta như lại có chuyện để nói.
Hơn nữa chỉ cần vừa nhắc tới thiếu gia, tiểu Ngải con mắt liền lòe lòe tỏa sáng, nàng đối với thiếu gia đều rõ rành rành như vậy, ý đồ của thiếu gia cũng lại quá rõ cả 2 đều có tình cảm thực không hiểu sao có cái gì không tốt để thừa nhận ? Còn lẫn nhau xưng cha và con gái đến che dấu tai mắt mọi người, đều từng tuổi này nếu không nhanh thành thân mới là kỳ quái đây.
“Đừng nói với mình cậu ngay cả bị chiếm tiện nghi đều không hiểu được… Ác ác..” a Bình bừng tỉnh đại ngộ, hướng nàng nháy nháy mắt, cười trộm nói:
“Khó trách cậu vừa rồi vẻ mặt thấy nhưng không sẽ không phải là thiếu gia đã sớm…”
Tiểu Ngải bỗng chốc cừng đờ, một gương mặt đỏ bừng nhưng lại tức giận, cùng thẹn thùng một chút cũng không có.
“Mình là rất yêu thích cha, cũng rất thích cha ôm mình, nắm tay mình nhưng đó là bởi vì cha thương mình mới không phải là chiếm tiện nghi!” Nàng nắm chặt tay lớn kêu, nếu không phải là đối phương là cô nương, nàng đã sớm đánh người . (L: hung dữ…)
“Thực xin lỗi, cậu đừng nóng giận…” A Bình biết mình nói xong có chỗ hơi quá, vội vàng nói lời xin lỗi.
Do bọn họ tranh chấp âm lượng to nên với đôi tình nhân hồn kia thì tiểu Ngải chứng kiến bọn họ chạy trối chết nếu là bình thường nàng nhất định sẽ giễu cợt tiểu Thuận nhưng nàng bây giờ lại tức đến hoàn toàn cười không nổi.
Nghĩ đến tại trong mắt mọi người, đem việc phụ thân đối nàng sủng ái thành một loại tâm tính khác tiểu Ngải lửa giận cuồng nộ. Sợ chính mình sợ 1 lúc nữa sẽ nhịn không được mà động thủ, nàng chỉ lựa chọn tỉnh táo.
“Mình còn có việc, mình phải đi.”
Trở về nhà đầy ngập phiền muộn tiểu Ngải lập tức hướng phòng mẹ Hàn Lạc tới.
Gặp cửa phòng rộng mở, một lòng chỉ muốn tìm người thổ lộ nên nàng trực tiếp vào phòng, lại bị hình ảnh cha mẹ hai người ôm hôn làm cho dừng lại cước bộ.
Bình thường nàng sẽ an tĩnh lại, đợi ở một bên ngoan ngoãn xem, cho đến khi nương phát hiện sự tồn tại của nàng, đỏ bừng mặt đem cha đẩy ra… nàng không phải là hiếu kỳ, cũng không phải là nghĩ làm họ mất vui mà là bọn họ tình cảm phát tán làm cho kia hình ảnh trở nên rất đẹp, đẹp đến trong lòng nàng cũng thấy ngọt ngào , không bỏ được tầm mắt. (L: ôi zời ạ……choáng)
Nhưng lần này nàng lại lặng lẽ ra khỏi bên ngoài, khoanh chân ngồi ở cạnh cửa.
Này rõ ràng là chuyện rất tốt, cha cùng nương là vì hai bên yêu nhau, tiểu Thuận và Linh nhi cũng là bởi vì thích lẫn nhau mới có thể thân mật kề cận nhau như vậy, nàng không hiểu vì cái gì a Bình muốn đem chuyện tốt đẹp như vậy nói thành như thế?
Có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương ôm chặt mình sẽ làm nàng biết mình là được quan tâm là không tịch mịch, này không phải là yêu thương sao? Vì cái gì phụ thân không được đối với nàng như vậy? Làm như vậy có lỗi gì?
Nàng ôm chặt hai đầu gối, càng nghĩ càng loạn không rõ.
Giây lát… chốc lát, có người từ trong phòng đi ra.
Thấy cô bé kia Đoan Mộc Bách Nhân như không ngoài ý muốn, bởi vì hắn võ công thâm hậu từ lúc nó mới vừa đầu hành lang đã nghe được tiếng bước chân của con bé, hắn chỉ là không muốn bởi vì nó mà gián đoạn niềm vui cùng cùng thê tử thôi.
“Tới phiên con.” Đối với trên mặt cô bé vẻ mặt buồn rầu cũng không hỏi thăm, Đoan Mộc Bách Nhân nhàn nhạt nói rồi rời đi.
Nên đi tìm mẹ tố khổ mà thôi? Tiểu Ngải hướng bóng lưng của Đoan Mộc cha giả làm cái cái mặt quỷ mặc dù tâm tình vẫn rất không tốt nhưng có người quan tâm cũng là phương thức an ủi.
Đại phụ thân tâm tư rất nhỏ mọn, dấu vết nào đều chạy không khỏi mắt của hắn nhưng hắn tựa như bỏ lơ vạn vật, lạnh lùng vô tình hiểu rõ biến hoá thế gian.
Có thể nói với mình ba chữ kia cũng đủ để nàng cảm động đến rơi nước mắt rồi, bất quá cái nàng cần hiện tại chính là lời mềm mại, dịu hiền.
Tiểu Ngải đứng dậy đi vào phòng, gặp người trên mặt vẫn nhuộm nhàn nhạt đỏ ửng Hàn Lạc, lập tức làm nũng tiến sát trong ngực mẹ.
“Nương ~~ “
Những năm gần đây, nàng đã đem Hàn Lạc trở thành mẫu thân chân chính, mà Hàn Lạc đối nàng yêu thương cũng hoàn toàn ngăn cách gì.
“Làm sao vậy?” Nhìn ra con bé tâm tình không tốt, Hàn Lạc cười kéo nó đến bên giường ngồi xuống.
Đầy 1 bụng ủy khuất nàng đem chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần.
“… A Bình tại sao có thể nói tiểu phụ thân như vậy? Tựa như nương hiện tại sẽ ôm con như vậy, tiểu phụ thân đương nhiên cũng có thể chứ!” Đầu óc hiện lên vẻ mặt mập mờ kia của a Bình, sau khi nói hết xong vẫn còn có chút căm giận bất bình.
Từ nhỏ liền nghe thói quen con bé lén lút dùng đại, tiểu phụ thân để phân biệt, Hàn Lạc đương nhiên biết rõ nó chỉ là Đoan Mộc Húc, nàng vỗ nhẹ lưng của con trấn an, lại không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì.
Phát hiện đến sự trầm mặc của mẹ tiểu Ngải ngẩng đầu, chứng kiến mẹ người hay ôn nhu xinh đẹp lại xuất hiện vẻ mặt khó xử, còn tưởng rằng mình tìm được đồng mình hoá ra nàng bị đả kích lớn.
“Chẳng lẽ nương cũng cảm thấy là sai sao?” Trong lòng nàng quýnh lên, vành mắt cũng đỏ lên.
Hàn Lạc trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích thế nào, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Từ lúc Húc nhi đem tiểu Ngải mang về nhà ngày đó nàng liền hiểu ngày này nhất định sẽ đến.
Húc nhi cho là hắn yêu thương tiểu Ngải cũng giống như trượng phu thương yêu Tiểu Thảo nhưng khi nàng nhìn lại, hai người căn bản hoàn toàn bất đồng. Trượng phu đối với Tiểu Thảo là bảo vệ nó, cho dù cạnh nhau lâu như vậy cũng chỉ có tình cảm cha con kính yêu; còn Húc nhi đối với tiểu Ngải yêu nhưng lại mang tính sủng ái, nói sao tiểu Ngải một lòng bị nó dụ đi?
Nàng thừa nhận không có cường ngạnh muốn 2 đứa nó giữ một khoảng cách là lỗi của nàng, chẳng qua là khi chứng kiến bọn họ xứng đôi như thế tình cảm cũng đều liên tục tốt như vậy, nàng khó tránh khỏi sẽ ôm vui mừng thấy sự thành công của ý mình muốn.
Nếu như tiểu Ngải đối với Húc nhi không có tình yêu nam nữ, nàng nhất định sẽ nhúng tay, tựa như lúc trước giúp tiểu Thảo, nhưng tiểu Ngải đối với Húc nhi tình cảm tuyệt đối là không thể nghi ngờ , nếu không phải thật sự yêu một người, làm sao có thể sẽ vì nó mà nóng ruột nóng gan làm cho người kia chiếm hữu đến mức này?
Nàng cho rằng tiểu Ngải sẽ dần dần hiểu nhưng đứa nhỏ ngốc này lại bởi vì từ nhỏ liền yêu Húc nhi ngược lại đối với tình cảm mình bỏ ra vài chục năm hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả có người đánh thức nó nó đều tưởng rằng người đó là đang nói bậy.
Nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp kia đầy khổ sở cùng vẻ mặt không thể tin, Hàn Lạc không biết nên yêu thương, hay là mắng nó một câu ngu ngốc.
“Tiểu Ngải, con có nghĩ tới hay không chính mình lúc nào đó sẽ lập gia đình, sẽ gả cho người thế nào không?” Có a Bình làm tiên phong, Hàn Lạc không có ngốc đến mức đi thẳng vào vấn đề mà là chọn lựa phương thức vu hồi.
Vì cái gì đột nhiên mẹ hỏi mình cái này? tiểu Ngải có chút sửng sốt nhưng suy nghĩ nàng cũng rất mau liền dời đi đề tài.
“Cha nói con còn nhỏ hiện tại không cần phiền não về cái này.” Vấn đề này nàng từ lúc thấy bạn mình trong đó có người xuất giá liền hỏi qua cha còn rất không cao hứng hỏi ngược lại con có phải hay không không thể chờ đợi được muốn rời nhà làm hại nàng còn liều mình giải thích. Nàng sẽ muốn hỏi chỉ là thuần túy hiếu kỳ mà thôi, nàng tuyệt không hâm mộ bởi vì nàng cảm giác mình hiện tại đã rất hạnh phúc rồi, hận không thể có thể như vậy liên tục làm sao lại muốn có thêm 1 trượng phu làm cho cuộc sống biến hóa… Không đáng!
“Con nghĩ liên tục ở lại bên cạnh mọi người, con không muốn lập gia đình.” tiểu Ngải ngẩng đầu đối với Hàn Lạc cười ngọt ngào, lời phát ra từ nội tâm.
Hàn Lạc mỉm cười lại nhưng trong lòng lại rất muốn đem con trai chửi mắng một trận. Chính là Húc nhi có loại thái độ linh tinh này, làm cho nàng hoàn toàn không hiểu nó đang suy nghĩ gì.
Mấy năm gần đây, Húc nhi không hề trước mặt mọi người lộ ra cử chỉ yêu thương đối với tiểu Ngải, nàng đã từng lo qua có phải hay không là bọn họ mỗi người 1 chí hướng về sau là tiểu Ngải mấy lần lơ đãng nhắc tới, nàng mới biết được thì ra là những lãnh đạm kia tất cả đều là Húc nhi tận lực ẩn núp, tình cảm bọn nó bí mật, nàng cuối cùng cũng yên tâm.
Húc nhi là chờ tiểu Ngải lớn lên …. nhưng thời gian một năm lại một năm trôi qua, cái cô bé hơi khóc hay cười kia đã thành 1 cô nương yểu điệu mười tám tuổi, nàng đã không có biện pháp dùng lý do này thuyết phục chính mình.
“Vậy con có nghĩ qua một ngày kia Húc nhi sẽ lấy vợ, nó phải yêu thương thì đó sẽ là thê tử của nó, không thể lại giống như trước yêu thương con, vậy con lại làm cái gì bây giờ?”
Tiểu Ngải muốn cười to phản bác, đột nhiên ý niệm này vọt qua đầu óc dừng lại nàng “sẽ không” hai chữ này như thế nào cũng nói không nên lời.
Thật sự sẽ không sao? Chuyện này sẽ không xảy ra sao? Mình sao có thể xác định chứ? Đại phụ thân đối với nương ôn nhu bởi vì mẹ là thê tử mà cha yêu, nếu như tiểu phụ thân gặp được người cha yêu sâu đậm cũng sẽ không lại như vậy quan tâm mình ư?
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đầu óc trống rỗng.
“Con…con…” Từ trước đến nay rất ít khi nàng bị á khẩu thế này, giờ nghĩ chỉ cần có người sẽ thay thế nàng cướp đi những yêu thương che chở kia, nàng hoảng hốt, nàng không biết làm sao.
“Con không muốn…”
Đoan Mộc Ngải trong nháy mắt mặt tái nhợt, Hàn Lạc thật cao hứng cũng rất hối hận chính mình không có sớm một chút tham gia.
Bởi vì Húc nhi cá tính như trượng phu, nàng biết rõ ép buộc chỉ biết không được cho nên mình cho tới bây giờ không can thiệp bước đi của nó nhưng Húc nhi thật sự kéo quá lâu, làm hại tiểu Ngải thành mục tiêu mọi người trong thôn, hảo ý cùng nhiệt tâm của mọi người đều bất tri bất giác thành một loại tổn thương vô hình.
Phương pháp tốt nhất cũng chỉ có thể dựa vào tiểu Ngải chủ động triển khai thế công, vấn đề là bây giờ tiểu Ngải đạo hạnh còn không có căn bản là đánh không lại Húc nhi sâu xa khó hiểu, nàng nhất định phải kích tiểu Ngải liều lĩnh bốc đồng như vậy mới có thể đem Húc nhi nhìn ra thái độ của mình.
“Kỳ thật con cũng không cần quá lo lắng, con không biết là Húc nhi đến bây giờ đều không có dự định thành thân rất có thể là vì…” Hàn Lạc chuyện lại chuyển qua đột nhiên câu đó… còn cố ý nói, lại dùng ánh mắt thâm ý khác cười ngó qua nàng.
Bị đe dọa cùng khích lệ luân chuyển kích thích như vậy vẽ ra tình cảm chân thật, mơ hồ thoáng chốc trở nên rõ ràng vô cùng làm cho nàng như bị đả thông kinh mạch, đem lời mọi người nói cha đối mình tốt, giữa hai người có cử chỉ thân mật hoàn toàn thành … điều kiện chứng minh cho 1 chuyện thực….
“Con…” tiểu Ngải trái tim đập bịch bịch, chuyện vừa rồi làm cho nàng bài xích không thôi hôm nay lại ra 1 sự mong đợi.
“Cha đang đợi con lớn lên sao?” (L; cái này ta ko chắc.. ai biết tốt nhấ cứ có tiểu tam vô đi tranh cho tên phụ thân kia sáng mắt ra..)
Nàng hoàn toàn không ngại là nữ nhi thành con dâu nuôi từ bé, chỉ cần có thể lưu lại ở bên cạnh cha, liên tục có được cha yêu thương nàng cái gì đều không để ý, nàng bây giờ chỉ hi vọng hi vọng lời a Bình nói toàn bộ là thật, cũng hi vọng mình không có đoán sai ám hiệu của mẹ.
Con bé một chút liền thông làm cho Hàn Lạc cảm thấy mừng rỡ không thôi. Tìn yêu vùi trong cát nhiều năm chỉ là đang đợi một thời cơ nảy sinh hôm nay….. nên đến lúc rồi.
“Có lẽ nên nói là nó muốn bảo hộ con.” Hàn Lạc đối với nàng nháy dưới mắt.
“Con nhất định phải cho nó biết tâm ý của con đừng làm cho hai bên lại phí thời gian.”
“Nhưng… cha biết rõ con đã trưởng thành, cũng biết con rất thích cha …..” Tiểu Ngải vẻ mặt hoang mang. Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?
“Còn chưa đủ, con không ngẫm lại xem 2 con trong lúc đó cùng cha mẹ, tiểu Thuận cùng Linh nhi có cái gì khác biệt?” Hàn Lạc cho manh mối, nói thêm gì nữa liền quá rõ ràng, nàng tin tưởng theo tiểu Ngải là thông tuệ nhất định sẽ hiểu được nàng đang nói cái gì.
Nghĩ đến trượng phu năm đó cũng là trải qua một việc mới bằng lòng thừa nhận hắn đã bị nàng bắt lấy trái tim là chuyện thực, Hàn Lạc không khỏi tự đáy lòng cầu nguyện. Nàng không sợ hai đứa bé loằng ngoằng, nàng chỉ hi vọng tiểu Ngải có thể hiểu ra dụ Húc nhi toát ra tình cảm chân chính mà không phải dẫm vào vết xe đổ của cha mình bị kiêu ngạo che mắt trái tim.
“Bạo gan làm đi , cha mẹ tuyệt đối sẽ ủng hộ con.” Nên nói thì đã nói tất cả rồi, Hàn Lạc đứng dậy, để cho con gái ngồi một chỗ suy tư.
“Mẹ đi ra chếch viện, mọi người vẫn chờ ta xem bệnh đây.”
“Nương… chờ một chút, con không hiểu…” Mặc kệ con bé gọi sao gọi, Hàn Lạc cũng không quay đầu lại, để nàng một mình ở lại chỗ này.
Tiểu Ngải đành phải dựa vào chính mình đau khổ suy tư.
Kém ở đâu nhỉ? ôm, nên nắm tay đều có, cha trước kia còn để cho nàng ngồi tại trên đùi đây chỉ là gần đây tương đối ít mà thôi, này còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn như cha đối với nương hôn lại hôn như vậy…
Nàng ngẩn ra…. huyết khí ầm ầm dâng trào, trước kia chỉ cảm thấy hình ảnh kia đẹp mắt, hôm nay sao lại làm cho nàng mặt hồng tim đập thế này.
Khác biệt kia thật sự rất lớn sao? Nếu không đại phụ thân đã già như thế vẫn ưa thích cùng nương khanh khanh ta ta đây?
Nghĩ đến người cha nuôi từ nhỏ mình sống chung là 1 nam tử rất tuấn tú lại sẽ ôn nhu hôn nàng như vậy, tiểu Ngải khuôn mặt trắng lộ hồng đỏ bừng, cái cảm giác chưa từng nhận thức qua kia làm cho nàng vừa thẹn thùng lại mong đợi.
Nàng thật muốn biết, thật muốn biết đó! Muốn tìm ai để hỏi bắt đầu tại bất an, nhưng nương đã đi xem bệnh chỗ kia người nhiều như vậy, cho dù nàng nhanh mồm nhanh miệng cũng không thể nói chuyện như vậy trước mặt mọi người được.
Nàng thực ngốc, trực tiếp tìm cha thử thì tốt rồi ư? Phát hiện nàng có ý định này tiểu Ngải gõ chính mình một cái. Chỉ tiếc là phụ thân hôm nay đi hàng xóm nói chuyện công việc rồi, ít nhất phải chạng vạng mới trở về được.
Nghĩ đến còn phải đợi, nàng ảo não cong môi.
Không có được không, nàng không thể ngồi ở chỗ nầy ngẩn người, nàng phải nhanh giúp nương đem bệnh nhân xem hết, sau đó mới có biện pháp hướng nương hỏi kỹ, sau đó nàng muốn đi cùng a Bình xin lỗi thuận tiện cùng cậu ấy lãnh giáo một chút, nàng còn có thể hỏi tiểu Thuận, Linh nhi, đại phụ thân… Ách, nếu như có thể nàng thật sự là không muốn hỏi ông ấy.
Còn tưởng rằng thời gian dư thừa đột nhiên trở nên không đủ dùng, tiểu Ngải nhanh như bay trên mặt tràn đầy hưng phấn, chạy gấp rời khỏi phòng.
Mức dũng cảm thái quá ập vào nàng, hồn nhiên không nghĩ sau này nếu bị cự tuyệt thì sẽ như thế nào….
Chờ cha sau khi trở lại nàng phải làm như thế nào đây? Điều này có thể phải từ từ suy nghĩ một chút…
Đoan Mộc Ngải cước bộ nhẹ nhàng xuyên qua đường, dù cho trong lòng nhớ tới điều vui như vậy làm cho khuôn mặt xinh đẹp này nụ cười vẫn ngọt ngào, thân ảnh hoạt bát linh xảo nhanh nhẹn như bay, tay ôm giỏ thuốc lắc lư là hình ảnh mà bao người trong thôn cười chờ đợi…
“Triệu thúc tốt ~~
Trương thẩm không cần phải quá mệt mỏi, phải nhớ phải nghỉ một chút đó ~~
Thối tiểu Tam ngươi còn không mau ngoan ngoãn trở về chẩn bệnh sao ? Buổi chiều nếu không đi tiệm thuốc nhà ngươi liền xong đời!”
Tiểu cô nương xinh đẹp này cũng không có vì trưởng thành mà mất bản tính dí dỏm nhiệt tình cửa nó thấy người liền cười, lên tiếng dễ nghe chào hỏi mặc dù có lúc cũng sẽ xen lẫn vẻ mặt cố ý cứng rắn đe dọa nhưng chỉ cần nàng một khi qua đều chọc cho mọi người vẻ mặt vui vẻ.
“Ta rất tốt, tiểu Ngải cô nương giúp phu nhân đưa thuốc sao?” 1 lão hán ở trên ruộng bỏ xuống gầu múc nước đáp lại.
Những năm gần đây, nàng đều đi theo Hàn Lạc học tập y thuật, hôm nay nàng đã mười tám tuổi đã biến thành trợ thủ đắc lực của mẹ Hàn Lạc, mọi căn bệnh, viết đơn thuốc, chẩn bệnh… tất cả đều không làm khó được nàng, tiểu Ngải tinh nghịch thành người trong thôn ai gặp cũng thích tiểu Ngải cô nương này. (L: cái này nguy cơ lớn cho tên tiểu phu thân kia rồi, nguy cơ bị mất con gái cao cao…)
“Dạ đúng, còn có vài nhà nữa là xong rồi.” Tiểu Ngải vẫy tay tạm biệt, dù cho dưới bàn chân đi chưa ngừng, nhưng nụ cười có má lúm đồng tiền cũng không chút nào làm cho người ta không kiên nhẫn cảm giác ở lâu.
Còn chưa kịp nàng muốn đưa thuốc, hái vài lá Tử trấp còn phải đi thăm bệnh Lưu bà bà bị thở khò khè đã đỡ chưa, vì vậy nàng phải đi thật mau xem bệnh giúp nương trước khi cha về, nếu không thì không xong rồi….
Nghĩ đến những rồi lại nhớ tới cha miệng lại mở nụ cười, dưới chân tốc độ lại càng tăng nhanh.
Sau khi tiểu Ngải đem hết chuyện làm xong là 1 lúc sau đó, đang khi chuẩn bị về nhà nàng đi qua 1 nông trại, chứng kiến mấy đứa bạn lúc nhỏ thấy A Bình cứ lén lút núp ở sau đống cỏ khô không biết là trộm nhìn cái gì, nàng tò mò đến bên cạnh cô bạn, cũng nhìn lén, lại nhìn không ra cái nguyên cớ.
“Cậu đang ở đây làm chi?” Tiểu Ngải hỏi.
“Làm ta sợ muốn chết!” Phát hiện là nàng, a Bình xoa ngực oán giận nói nhưng lập tức lại mặt mũi tràn đầy hưng phấn, kéo nàng thấp xuống chỉ vào bức tường thấp phía trước.
“Chỗ kia, chỗ kia, có thấy không?”
“Thấy cái gì… Oa!” Con mắt hoang mang đang nhìn đến 2 thân ảnh ở xa xa khanh khanh ta ta trong nháy mắt phóng đại Tiểu Ngải kinh ngạc.
“Thì ra là tiểu Thuận và Linh nhi là một đôi!”
“Sắp xin cưới rồi…” A bình đột nhiên phát hiện không đúng, quay đầu lại xem nàng.
“Ai, không phải là cậu nên kinh ngạc là bọn họ hơi quá thân mật đi?” Tiểu Thuận tự cho là chỗ đó kín đáo lớn mật đến đều nhanh đem Linh nhi ăn hết, ngay cả người đã lấy chồng thấy đều mặt đỏ tới mang tai, tiểu Ngải rõ ràng chỉ chú ý bọn họ có phải hay không là một đôi?
“Có khỏe không?” Tiểu Ngải nháy mắt mấy cái.
Dù cho mẹ Hàn Lạc tận lực tránh cho nàng bắt gặp cử chỉ thân mật giữa vợ chồng nhưng bọn họ tình cảm quá tốt, cộng thêm Đoan Mộc Bách Nhân căn bản không để ý có người đứng xem hay không, từ nhỏ liền có thói quen bọn họ tình nồng ý mật, tình cảm tốt chẳng khác nào động tác thân mật điều này khiến trong nội tâm Tiểu Ngải căn bản cho là đạo lý hiển nhiên, không thấy gì là lạ…
“Chuyện này tiểu Thuận thế nhưng cũng không nói với ta, lần tới nhìn thấy hắn, cần phải mắng hắn 1 trận!” Mặc dù sao giờ học tất cả mọi người ai bận việc nấy, nhưng tình cảm giữa lẫn nhau cũng giống người một nhà, huống chi thôn này cũng không lớn có người 1 ngà có khi gặp nhiều lần, mà tiểu Thuận lại không đề cập qua.
A Bình do dự, đột nhiên toát ra một câu:
“Cậu không biết được tiểu Thuận vốn là thích cậu?”
“Chớ có nói đùa!” Những lời này không có khiến cho nàng có bất kỳ gợn sóng nào, tiểu Ngải mỉm cười phất tay, hoàn toàn không cho là thật.
“Khi còn bé hắn đều khi dễ ta, cậu cũng biết còn gì.”
“Là thật… tiểu Thuận về sau là bởi vì mình điều kiện mọi thứ cũng không sánh bằng thiếu gia lúc này mới hết hy vọng.” Thật may là tiểu Thuận không có ngốc đến mức dám hành động, nếu không kết cục chắc rất thê thảm.
“Cũng khó trách, thiếu gia tướng mạo xuất chúng, ngay cả người có gia đình rồi đi qua cũng phải nhìn lại vài lần, tiểu Thuận nào có phần thắng đây?”
Nghe được tiểu phụ thân mình thích nhất được tán dương, tiểu Ngải là rất vui vẻ chỉ là nghe những lời kia cũng làm cho nàng hoang mang vặn mi.
“Điều này cùng cha mình có quan hệ gì?” Tiểu Thuận thích nàng và tiểu Thuận so với cha nàng đây căn bản là hai chuyện khác nhau.
“Cậu là con dâu nuôi từ bé của thiếu gia đây là chuyện mọi người đều biết làm sao sẽ không có vấn đề gì?” A Bình liếc mắt.
“Nếu không thiếu gia làm chi đem cậu bảo vệ kinh thế? Chính là vì sợ cậu bị người ta đoạt đi!”
Con dâu nuôi từ bé? Nàng? Tiểu Ngải mắt tròn xanh.
“Mới không phải, cha mình luôn bảo vệ tmình như vậy là bởi vì mình là nữ nhi của cha, căn bản cũng không phải là như mọi người nghĩ.”
“Chúng ta từ nhỏ quen biết, cậu ngay cả mình cũng muốn lừa gạt?” A Bình che miệng cười, cho rằng nàng chẳng qua là ngượng ngùng.
“Người có mắt cũng nhìn ra được cậu thích thiếu gia, nếu không như thế nào làm cho ôm lại dắt tay thế kia ?”
Mặc dù tất cả đều là chuyện khi còn bé chuyện, nhung khi tiểu Ngải bắt đầu lớn Đoan Mộc Húc ở trước mặt mọi người cùng với nàng giữ một khoảng cách, ngay cả dắt tay cũng chưa từng từng có, nhưng bởi vì ấn tượng quá khắc sâu nên chỉ cần vừa nhắc tới bọn họ, thì hình ảnh thiếu niên ôm 1 tiểu cô nương hiện lên đầu óc mọi người, khiến ngươi ta như lại có chuyện để nói.
Hơn nữa chỉ cần vừa nhắc tới thiếu gia, tiểu Ngải con mắt liền lòe lòe tỏa sáng, nàng đối với thiếu gia đều rõ rành rành như vậy, ý đồ của thiếu gia cũng lại quá rõ cả 2 đều có tình cảm thực không hiểu sao có cái gì không tốt để thừa nhận ? Còn lẫn nhau xưng cha và con gái đến che dấu tai mắt mọi người, đều từng tuổi này nếu không nhanh thành thân mới là kỳ quái đây.
“Đừng nói với mình cậu ngay cả bị chiếm tiện nghi đều không hiểu được… Ác ác..” a Bình bừng tỉnh đại ngộ, hướng nàng nháy nháy mắt, cười trộm nói:
“Khó trách cậu vừa rồi vẻ mặt thấy nhưng không sẽ không phải là thiếu gia đã sớm…”
Tiểu Ngải bỗng chốc cừng đờ, một gương mặt đỏ bừng nhưng lại tức giận, cùng thẹn thùng một chút cũng không có.
“Mình là rất yêu thích cha, cũng rất thích cha ôm mình, nắm tay mình nhưng đó là bởi vì cha thương mình mới không phải là chiếm tiện nghi!” Nàng nắm chặt tay lớn kêu, nếu không phải là đối phương là cô nương, nàng đã sớm đánh người . (L: hung dữ…)
“Thực xin lỗi, cậu đừng nóng giận…” A Bình biết mình nói xong có chỗ hơi quá, vội vàng nói lời xin lỗi.
Do bọn họ tranh chấp âm lượng to nên với đôi tình nhân hồn kia thì tiểu Ngải chứng kiến bọn họ chạy trối chết nếu là bình thường nàng nhất định sẽ giễu cợt tiểu Thuận nhưng nàng bây giờ lại tức đến hoàn toàn cười không nổi.
Nghĩ đến tại trong mắt mọi người, đem việc phụ thân đối nàng sủng ái thành một loại tâm tính khác tiểu Ngải lửa giận cuồng nộ. Sợ chính mình sợ 1 lúc nữa sẽ nhịn không được mà động thủ, nàng chỉ lựa chọn tỉnh táo.
“Mình còn có việc, mình phải đi.”
Trở về nhà đầy ngập phiền muộn tiểu Ngải lập tức hướng phòng mẹ Hàn Lạc tới.
Gặp cửa phòng rộng mở, một lòng chỉ muốn tìm người thổ lộ nên nàng trực tiếp vào phòng, lại bị hình ảnh cha mẹ hai người ôm hôn làm cho dừng lại cước bộ.
Bình thường nàng sẽ an tĩnh lại, đợi ở một bên ngoan ngoãn xem, cho đến khi nương phát hiện sự tồn tại của nàng, đỏ bừng mặt đem cha đẩy ra… nàng không phải là hiếu kỳ, cũng không phải là nghĩ làm họ mất vui mà là bọn họ tình cảm phát tán làm cho kia hình ảnh trở nên rất đẹp, đẹp đến trong lòng nàng cũng thấy ngọt ngào , không bỏ được tầm mắt. (L: ôi zời ạ……choáng)
Nhưng lần này nàng lại lặng lẽ ra khỏi bên ngoài, khoanh chân ngồi ở cạnh cửa.
Này rõ ràng là chuyện rất tốt, cha cùng nương là vì hai bên yêu nhau, tiểu Thuận và Linh nhi cũng là bởi vì thích lẫn nhau mới có thể thân mật kề cận nhau như vậy, nàng không hiểu vì cái gì a Bình muốn đem chuyện tốt đẹp như vậy nói thành như thế?
Có thể cảm giác được nhiệt độ của đối phương ôm chặt mình sẽ làm nàng biết mình là được quan tâm là không tịch mịch, này không phải là yêu thương sao? Vì cái gì phụ thân không được đối với nàng như vậy? Làm như vậy có lỗi gì?
Nàng ôm chặt hai đầu gối, càng nghĩ càng loạn không rõ.
Giây lát… chốc lát, có người từ trong phòng đi ra.
Thấy cô bé kia Đoan Mộc Bách Nhân như không ngoài ý muốn, bởi vì hắn võ công thâm hậu từ lúc nó mới vừa đầu hành lang đã nghe được tiếng bước chân của con bé, hắn chỉ là không muốn bởi vì nó mà gián đoạn niềm vui cùng cùng thê tử thôi.
“Tới phiên con.” Đối với trên mặt cô bé vẻ mặt buồn rầu cũng không hỏi thăm, Đoan Mộc Bách Nhân nhàn nhạt nói rồi rời đi.
Nên đi tìm mẹ tố khổ mà thôi? Tiểu Ngải hướng bóng lưng của Đoan Mộc cha giả làm cái cái mặt quỷ mặc dù tâm tình vẫn rất không tốt nhưng có người quan tâm cũng là phương thức an ủi.
Đại phụ thân tâm tư rất nhỏ mọn, dấu vết nào đều chạy không khỏi mắt của hắn nhưng hắn tựa như bỏ lơ vạn vật, lạnh lùng vô tình hiểu rõ biến hoá thế gian.
Có thể nói với mình ba chữ kia cũng đủ để nàng cảm động đến rơi nước mắt rồi, bất quá cái nàng cần hiện tại chính là lời mềm mại, dịu hiền.
Tiểu Ngải đứng dậy đi vào phòng, gặp người trên mặt vẫn nhuộm nhàn nhạt đỏ ửng Hàn Lạc, lập tức làm nũng tiến sát trong ngực mẹ.
“Nương ~~ “
Những năm gần đây, nàng đã đem Hàn Lạc trở thành mẫu thân chân chính, mà Hàn Lạc đối nàng yêu thương cũng hoàn toàn ngăn cách gì.
“Làm sao vậy?” Nhìn ra con bé tâm tình không tốt, Hàn Lạc cười kéo nó đến bên giường ngồi xuống.
Đầy 1 bụng ủy khuất nàng đem chuyện vừa rồi phát sinh nói một lần.
“… A Bình tại sao có thể nói tiểu phụ thân như vậy? Tựa như nương hiện tại sẽ ôm con như vậy, tiểu phụ thân đương nhiên cũng có thể chứ!” Đầu óc hiện lên vẻ mặt mập mờ kia của a Bình, sau khi nói hết xong vẫn còn có chút căm giận bất bình.
Từ nhỏ liền nghe thói quen con bé lén lút dùng đại, tiểu phụ thân để phân biệt, Hàn Lạc đương nhiên biết rõ nó chỉ là Đoan Mộc Húc, nàng vỗ nhẹ lưng của con trấn an, lại không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì.
Phát hiện đến sự trầm mặc của mẹ tiểu Ngải ngẩng đầu, chứng kiến mẹ người hay ôn nhu xinh đẹp lại xuất hiện vẻ mặt khó xử, còn tưởng rằng mình tìm được đồng mình hoá ra nàng bị đả kích lớn.
“Chẳng lẽ nương cũng cảm thấy là sai sao?” Trong lòng nàng quýnh lên, vành mắt cũng đỏ lên.
Hàn Lạc trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích thế nào, không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
Từ lúc Húc nhi đem tiểu Ngải mang về nhà ngày đó nàng liền hiểu ngày này nhất định sẽ đến.
Húc nhi cho là hắn yêu thương tiểu Ngải cũng giống như trượng phu thương yêu Tiểu Thảo nhưng khi nàng nhìn lại, hai người căn bản hoàn toàn bất đồng. Trượng phu đối với Tiểu Thảo là bảo vệ nó, cho dù cạnh nhau lâu như vậy cũng chỉ có tình cảm cha con kính yêu; còn Húc nhi đối với tiểu Ngải yêu nhưng lại mang tính sủng ái, nói sao tiểu Ngải một lòng bị nó dụ đi?
Nàng thừa nhận không có cường ngạnh muốn 2 đứa nó giữ một khoảng cách là lỗi của nàng, chẳng qua là khi chứng kiến bọn họ xứng đôi như thế tình cảm cũng đều liên tục tốt như vậy, nàng khó tránh khỏi sẽ ôm vui mừng thấy sự thành công của ý mình muốn.
Nếu như tiểu Ngải đối với Húc nhi không có tình yêu nam nữ, nàng nhất định sẽ nhúng tay, tựa như lúc trước giúp tiểu Thảo, nhưng tiểu Ngải đối với Húc nhi tình cảm tuyệt đối là không thể nghi ngờ , nếu không phải thật sự yêu một người, làm sao có thể sẽ vì nó mà nóng ruột nóng gan làm cho người kia chiếm hữu đến mức này?
Nàng cho rằng tiểu Ngải sẽ dần dần hiểu nhưng đứa nhỏ ngốc này lại bởi vì từ nhỏ liền yêu Húc nhi ngược lại đối với tình cảm mình bỏ ra vài chục năm hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả có người đánh thức nó nó đều tưởng rằng người đó là đang nói bậy.
Nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp kia đầy khổ sở cùng vẻ mặt không thể tin, Hàn Lạc không biết nên yêu thương, hay là mắng nó một câu ngu ngốc.
“Tiểu Ngải, con có nghĩ tới hay không chính mình lúc nào đó sẽ lập gia đình, sẽ gả cho người thế nào không?” Có a Bình làm tiên phong, Hàn Lạc không có ngốc đến mức đi thẳng vào vấn đề mà là chọn lựa phương thức vu hồi.
Vì cái gì đột nhiên mẹ hỏi mình cái này? tiểu Ngải có chút sửng sốt nhưng suy nghĩ nàng cũng rất mau liền dời đi đề tài.
“Cha nói con còn nhỏ hiện tại không cần phiền não về cái này.” Vấn đề này nàng từ lúc thấy bạn mình trong đó có người xuất giá liền hỏi qua cha còn rất không cao hứng hỏi ngược lại con có phải hay không không thể chờ đợi được muốn rời nhà làm hại nàng còn liều mình giải thích. Nàng sẽ muốn hỏi chỉ là thuần túy hiếu kỳ mà thôi, nàng tuyệt không hâm mộ bởi vì nàng cảm giác mình hiện tại đã rất hạnh phúc rồi, hận không thể có thể như vậy liên tục làm sao lại muốn có thêm 1 trượng phu làm cho cuộc sống biến hóa… Không đáng!
“Con nghĩ liên tục ở lại bên cạnh mọi người, con không muốn lập gia đình.” tiểu Ngải ngẩng đầu đối với Hàn Lạc cười ngọt ngào, lời phát ra từ nội tâm.
Hàn Lạc mỉm cười lại nhưng trong lòng lại rất muốn đem con trai chửi mắng một trận. Chính là Húc nhi có loại thái độ linh tinh này, làm cho nàng hoàn toàn không hiểu nó đang suy nghĩ gì.
Mấy năm gần đây, Húc nhi không hề trước mặt mọi người lộ ra cử chỉ yêu thương đối với tiểu Ngải, nàng đã từng lo qua có phải hay không là bọn họ mỗi người 1 chí hướng về sau là tiểu Ngải mấy lần lơ đãng nhắc tới, nàng mới biết được thì ra là những lãnh đạm kia tất cả đều là Húc nhi tận lực ẩn núp, tình cảm bọn nó bí mật, nàng cuối cùng cũng yên tâm.
Húc nhi là chờ tiểu Ngải lớn lên …. nhưng thời gian một năm lại một năm trôi qua, cái cô bé hơi khóc hay cười kia đã thành 1 cô nương yểu điệu mười tám tuổi, nàng đã không có biện pháp dùng lý do này thuyết phục chính mình.
“Vậy con có nghĩ qua một ngày kia Húc nhi sẽ lấy vợ, nó phải yêu thương thì đó sẽ là thê tử của nó, không thể lại giống như trước yêu thương con, vậy con lại làm cái gì bây giờ?”
Tiểu Ngải muốn cười to phản bác, đột nhiên ý niệm này vọt qua đầu óc dừng lại nàng “sẽ không” hai chữ này như thế nào cũng nói không nên lời.
Thật sự sẽ không sao? Chuyện này sẽ không xảy ra sao? Mình sao có thể xác định chứ? Đại phụ thân đối với nương ôn nhu bởi vì mẹ là thê tử mà cha yêu, nếu như tiểu phụ thân gặp được người cha yêu sâu đậm cũng sẽ không lại như vậy quan tâm mình ư?
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đầu óc trống rỗng.
“Con…con…” Từ trước đến nay rất ít khi nàng bị á khẩu thế này, giờ nghĩ chỉ cần có người sẽ thay thế nàng cướp đi những yêu thương che chở kia, nàng hoảng hốt, nàng không biết làm sao.
“Con không muốn…”
Đoan Mộc Ngải trong nháy mắt mặt tái nhợt, Hàn Lạc thật cao hứng cũng rất hối hận chính mình không có sớm một chút tham gia.
Bởi vì Húc nhi cá tính như trượng phu, nàng biết rõ ép buộc chỉ biết không được cho nên mình cho tới bây giờ không can thiệp bước đi của nó nhưng Húc nhi thật sự kéo quá lâu, làm hại tiểu Ngải thành mục tiêu mọi người trong thôn, hảo ý cùng nhiệt tâm của mọi người đều bất tri bất giác thành một loại tổn thương vô hình.
Phương pháp tốt nhất cũng chỉ có thể dựa vào tiểu Ngải chủ động triển khai thế công, vấn đề là bây giờ tiểu Ngải đạo hạnh còn không có căn bản là đánh không lại Húc nhi sâu xa khó hiểu, nàng nhất định phải kích tiểu Ngải liều lĩnh bốc đồng như vậy mới có thể đem Húc nhi nhìn ra thái độ của mình.
“Kỳ thật con cũng không cần quá lo lắng, con không biết là Húc nhi đến bây giờ đều không có dự định thành thân rất có thể là vì…” Hàn Lạc chuyện lại chuyển qua đột nhiên câu đó… còn cố ý nói, lại dùng ánh mắt thâm ý khác cười ngó qua nàng.
Bị đe dọa cùng khích lệ luân chuyển kích thích như vậy vẽ ra tình cảm chân thật, mơ hồ thoáng chốc trở nên rõ ràng vô cùng làm cho nàng như bị đả thông kinh mạch, đem lời mọi người nói cha đối mình tốt, giữa hai người có cử chỉ thân mật hoàn toàn thành … điều kiện chứng minh cho 1 chuyện thực….
“Con…” tiểu Ngải trái tim đập bịch bịch, chuyện vừa rồi làm cho nàng bài xích không thôi hôm nay lại ra 1 sự mong đợi.
“Cha đang đợi con lớn lên sao?” (L; cái này ta ko chắc.. ai biết tốt nhấ cứ có tiểu tam vô đi tranh cho tên phụ thân kia sáng mắt ra..)
Nàng hoàn toàn không ngại là nữ nhi thành con dâu nuôi từ bé, chỉ cần có thể lưu lại ở bên cạnh cha, liên tục có được cha yêu thương nàng cái gì đều không để ý, nàng bây giờ chỉ hi vọng hi vọng lời a Bình nói toàn bộ là thật, cũng hi vọng mình không có đoán sai ám hiệu của mẹ.
Con bé một chút liền thông làm cho Hàn Lạc cảm thấy mừng rỡ không thôi. Tìn yêu vùi trong cát nhiều năm chỉ là đang đợi một thời cơ nảy sinh hôm nay….. nên đến lúc rồi.
“Có lẽ nên nói là nó muốn bảo hộ con.” Hàn Lạc đối với nàng nháy dưới mắt.
“Con nhất định phải cho nó biết tâm ý của con đừng làm cho hai bên lại phí thời gian.”
“Nhưng… cha biết rõ con đã trưởng thành, cũng biết con rất thích cha …..” Tiểu Ngải vẻ mặt hoang mang. Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao?
“Còn chưa đủ, con không ngẫm lại xem 2 con trong lúc đó cùng cha mẹ, tiểu Thuận cùng Linh nhi có cái gì khác biệt?” Hàn Lạc cho manh mối, nói thêm gì nữa liền quá rõ ràng, nàng tin tưởng theo tiểu Ngải là thông tuệ nhất định sẽ hiểu được nàng đang nói cái gì.
Nghĩ đến trượng phu năm đó cũng là trải qua một việc mới bằng lòng thừa nhận hắn đã bị nàng bắt lấy trái tim là chuyện thực, Hàn Lạc không khỏi tự đáy lòng cầu nguyện. Nàng không sợ hai đứa bé loằng ngoằng, nàng chỉ hi vọng tiểu Ngải có thể hiểu ra dụ Húc nhi toát ra tình cảm chân chính mà không phải dẫm vào vết xe đổ của cha mình bị kiêu ngạo che mắt trái tim.
“Bạo gan làm đi , cha mẹ tuyệt đối sẽ ủng hộ con.” Nên nói thì đã nói tất cả rồi, Hàn Lạc đứng dậy, để cho con gái ngồi một chỗ suy tư.
“Mẹ đi ra chếch viện, mọi người vẫn chờ ta xem bệnh đây.”
“Nương… chờ một chút, con không hiểu…” Mặc kệ con bé gọi sao gọi, Hàn Lạc cũng không quay đầu lại, để nàng một mình ở lại chỗ này.
Tiểu Ngải đành phải dựa vào chính mình đau khổ suy tư.
Kém ở đâu nhỉ? ôm, nên nắm tay đều có, cha trước kia còn để cho nàng ngồi tại trên đùi đây chỉ là gần đây tương đối ít mà thôi, này còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ muốn như cha đối với nương hôn lại hôn như vậy…
Nàng ngẩn ra…. huyết khí ầm ầm dâng trào, trước kia chỉ cảm thấy hình ảnh kia đẹp mắt, hôm nay sao lại làm cho nàng mặt hồng tim đập thế này.
Khác biệt kia thật sự rất lớn sao? Nếu không đại phụ thân đã già như thế vẫn ưa thích cùng nương khanh khanh ta ta đây?
Nghĩ đến người cha nuôi từ nhỏ mình sống chung là 1 nam tử rất tuấn tú lại sẽ ôn nhu hôn nàng như vậy, tiểu Ngải khuôn mặt trắng lộ hồng đỏ bừng, cái cảm giác chưa từng nhận thức qua kia làm cho nàng vừa thẹn thùng lại mong đợi.
Nàng thật muốn biết, thật muốn biết đó! Muốn tìm ai để hỏi bắt đầu tại bất an, nhưng nương đã đi xem bệnh chỗ kia người nhiều như vậy, cho dù nàng nhanh mồm nhanh miệng cũng không thể nói chuyện như vậy trước mặt mọi người được.
Nàng thực ngốc, trực tiếp tìm cha thử thì tốt rồi ư? Phát hiện nàng có ý định này tiểu Ngải gõ chính mình một cái. Chỉ tiếc là phụ thân hôm nay đi hàng xóm nói chuyện công việc rồi, ít nhất phải chạng vạng mới trở về được.
Nghĩ đến còn phải đợi, nàng ảo não cong môi.
Không có được không, nàng không thể ngồi ở chỗ nầy ngẩn người, nàng phải nhanh giúp nương đem bệnh nhân xem hết, sau đó mới có biện pháp hướng nương hỏi kỹ, sau đó nàng muốn đi cùng a Bình xin lỗi thuận tiện cùng cậu ấy lãnh giáo một chút, nàng còn có thể hỏi tiểu Thuận, Linh nhi, đại phụ thân… Ách, nếu như có thể nàng thật sự là không muốn hỏi ông ấy.
Còn tưởng rằng thời gian dư thừa đột nhiên trở nên không đủ dùng, tiểu Ngải nhanh như bay trên mặt tràn đầy hưng phấn, chạy gấp rời khỏi phòng.
Mức dũng cảm thái quá ập vào nàng, hồn nhiên không nghĩ sau này nếu bị cự tuyệt thì sẽ như thế nào….
Chờ cha sau khi trở lại nàng phải làm như thế nào đây? Điều này có thể phải từ từ suy nghĩ một chút…
/10
|